Chương 43: Quyển 1 Chương 43: Châm Chọc Quan Hàn Di

Edit: Ngọc Hân – Diễn đàn Lê Quý Đôn

Đúng lúc này tiếng chuông cửa vang lên, Cố Tuyết Y thấy Vương Tiểu Vi vội lau nước và dầu mỡ trong tay, cô liền đứng dậy, “Cứ để tôi đi mở cửa cho! Em làm tiếp đồ ăn của em đi.” LQĐ

“Cảm ơn tiểu thư!” Vương Tiểu Vi nhìn cô, đáy mắt lộ vẻ cảm kích.

Cố Tuyết Y mở cửa, cô nhìn thấy Quan Hàn Di một thân quần áo sạch sẽ xinh đẹp, tóc bối đứng, ngũ quan diễm lệ trắng nõn như tuyết, dưới mắt không còn quầng thâm ngày trước.

Quan Hàn Di nhìn cô, trong mắt ẩn chứa sự áy náy, có chút xấu hổ nói, “Tuyết Y, chỗ tớ hết mì tôm và đồ ăn rồi, hôm qua tớ đi tham dự hôn lễ của Nhã Mạn khuya mới về, sau khi về thì lại muốn đánh bản thảo nên tạm thời không có thời gian rảnh đi siêu thị.”

Vẻ mặt Cố Tuyết Y lạnh nhạt, đôi mắt màu hổ phách sáng lấp lánh như thạch anh, cô nhìn Quan Hàn Di, đôi môi như đóa hoa cười nhàn nhạt, lùi về sau một bước, chừa ra đường nhỏ, khẽ nói, “Vào đi! Tiểu Vi đang chuẩn bị bữa sáng, vừa lúc chúng ta ăn cùng nhau.”

Vương Tiểu Vi bưng đồ ăn đã làm xong ra phòng khách, ngẩng đầu nhìn lên, tầm mắt dính trên người Quan Hàn Di sau lưng Cố Tuyết Y, trong mắt cô đột nhiên tối tăm, sau đó khóe miệng lập tức cười khách khí xa cách, nói, “Tiểu thư Quan cô vừa tới ạ!”

Đôi mắt Quan Hàn Di trừng lớn, bộ dạng vô cùng đói bụng nhìn đủ loại đồ ăn trên mặt bàn thủy tinh, quay đầu nói với Cố Tuyết Y, “Tuyết Y, bên chỗ cậu đồ ăn sáng đa dạng quá! Hơn nữa còn có người chuyên môn làm cho cậu, thời gian qua cậu thực hạnh phúc, khiến tớ có chút hâm mộ ghen tỵ.” Giọng nói của cô ta đầy ý tứ đùa giỡn.

Cố Tuyết Y nhìn cô ta, cười nhạt một tiếng, không nói gì.

Ngược lại Vương Tiểu Vi nghe mấy lời này của cô ta, sắc mặt có chút không vui. Cái cô Quan Hàn Di này không có việc gì đều chạy qua bên này, thường xuyên đến đây ăn cơm, có đôi khi cô cực khổ học làm được món ăn nào đó đều bị cô ta ăn hết, tiểu thư không được ăn. Nếu là cô, chắc chắn không mở cửa mời Quan Hàn Di vào nhà.

Quan Hàn Di tự mình kéo ghế sofa ra, muốn ngồi xuống, Vương Tiểu Vi đúng lúc nói, “Tiểu thư Quan, vị trí này là ghế dành riêng cho thiếu chủ chúng tôi, phiền cô ngồi ghế khác nhé!”

Quan Hàn Di giật mình, tầm mắt nhìn ghế trong tay, lại ngước mắt nhìn Cố Tuyết Y, “Tuyết Y, chuyện này…..” Cô ta cho rằng cô ta đến đây nhiều lần như vậy rồi, không cần để ý những chuyện như thế này, cô ta có thể tùy tiện ngồi.

Cố Tuyết Y ngồi xuống chiếc ghế mà Vương Tiểu Vi kéo ra cho cô, trong mắt lạnh nhạt nhìn Quan Hàn Di, giọng thẳng tắp nói, “Vị trí này quả thực Bách Lý Hàn Tôn muốn ngồi, anh ta không thích người khác ngồi ghế của anh ta, cậu ngồi chiếc ghế Tiểu Vi đưa tới cũng giống như vậy.” Ánh mắt nhìn lại, Vương Tiểu Vi kéo tới chiếc ghế bình thường lại giá rẻ chưa tới 100 đồng.

“Mời tiểu thư Quan ngồi!” Vương Tiểu Vi mỉm cười, làm tư thế mời ngồi.

Ghế thiếu chủ muốn ngồi đương nhiên người ngoài không thể ngồi được, đừng tưởng rằng đến đây mấy lần thì có cơ hội ngồi lên trên chiếc ghế dành riêng cho thiếu chủ.

Đôi mắt Quan Hàn Di mở lớn nhìn ghế trong tay Vương Tiểu Vi, trên mặt lập tức nặng nề, sau đó hơi cứng ngắc, không hài lòng thu tay lại, đôi mắt như tủi thân và ngựng ngùng nhìn Cố Tuyết Y, “Xin lỗi, tớ không biết ghế này không thể ngồi.” Ngón tay bên hông xiết chặt rồi nhanh chóng thả lỏng.

Ánh mặt trời dần chiếu vào phòng khách, khiến phòng khách đột nhiên sáng hẳn lên, phảng phất như chiếu một vầng sáng vào trong phòng.

Da thịt Cố Tuyết Y trắng nõn, thoạt nhìn càng trong suốt, cánh môi hồng phấn khẽ cười yếu ớt, đôi mắt giống như bầu trời xanh bao la ngoài kia, sáng bừng lại bình tĩnh, không có bất kỳ đám mây đen nào che phủ, cô nhìn Quan Hàn Di, “Không sao, không phải cậu cố ý, ngồi xuống cùng ăn sáng nào!”

Vương Tiểu Vi gắp cho Cố Tuyết Y món cô thích ăn, lúc chuẩn bị lùi sang một bên Cố Tuyết Y nói cô ngồi xuống cùng nhau ăn sáng, cô chần chừ một lúc, sau đó ngồi bên tay phải Cố Tuyết Y, đối diện chính là Quan Hàn Di.

Quan Hàn Di vừa gắp thức ăn thỉnh thoảng lại nhìn chằm chằm Vương Tiểu Vi, “Tuyết Y, cậu bảo cô ta ngồi xuống vậy ngộ nhỡ thiếu chủ Bách Lý đến thấy thì có trừ tiền lương của cô ta không?” Trong mắt đầy tò mò và hoang mang nhìn Cố Tuyết Y.

Lời vừa nói ra lưng Vương Tiểu Vi cứng ngắc, đôi mắt lập tức nhìn Cố Tuyết Y.

Ngón tay Cố Tuyết Y cầm đũa khựng lại, đôi mắt màu hổ phách yên lặng nhìn Quan Hàn Di, hồi lâu sau, Quan Hàn Di không thấy Cố Tuyết Y lên tiếng, sắc mặt trở nên cứng đờ, nếu như không quan sát kỹ thì không nhìn ra, “Có phải tớ nói sai gì rồi không?” Nháy mắt vẻ vôi tội, trong lòng tuôn ra cảm giác khiếp sợ.

Cằm trắng nõn của Cố Tuyết Y căng lên rồi thả lỏng, nhàn nhạt nói, “Cậu chỉ thuận miệng hỏi, có gì sai chứ? Cậu nghĩ nhiều rồi.” Sau đón dùng đôi đũa gắp thức ăn, đặt trong chén sứ trắng.

“Cho dù anh ta đến thấy hình ảnh như vậy, tớ cũng tin Bách Lý Hàn Tôn sẽ không trách tội Tiểu Vi, dù sao anh ta phái người tới để tớ phân phó làm việc.”

Vương Tiểu Vi hít nhẹ một hơi, cả người không còn căng thẳng cứng ngắc như vừa rồi, đối với Cố Tuyết Y bênh vực trong lòng bắt đầu cảm động! Đột nhiên sâu trong lòng cô lại thấy hổ thẹn.

Quan Hàn Di cười hơi cứng ngắc, mấp máy môi, hình như đang cố gắng để không hạ môi cười xuống, ánh mắt chuyển từ trên người Cố Tuyết Y sang Vương Tiểu Vi, cười cười nói, “Tiểu Vi thật sự hạnh phúc, có thể được chăm sóc một người tốt bụng như Tuyết Y đây.”

“Đâu có, có thể chăm sóc tiểu thư Cố là may mắn của tôi.” Vương Tiểu Vi đối mặt với cô ta, khóe miệng cười châm chọc, “Tôi nghĩ như tiểu thư Quan vậy mới gọi là hạnh phúc, có tiểu thư và tiểu thư Tiêu là bạn thân, tới nhà bạn cũng có thể xem thành nhà mình, hiện nay tình chị em tốt như vậy đi đâu tìm được chứ! Tiểu thư Quan không biết đấy thôi, tôi có quen một người bạn của bạn, cô ta rất hẹp hòi! Ngày nào cô ta cũng tới nhà bạn tôi ăn uống nhưng chưa bao giờ mang quà cáp gì tới, còn thường xuyên kiếm cớ nói trong lúc nhất thời mình quên mua quà.” Vương Tiểu Vi nói đến đó thì dừng lại một lát, trong mắt ẩn chứa ý tứ sâu xa nhìn Quan Hàn Di đối diện cô, “Haizzz! Bạn của tôi lại ngại nói cô ta, dù sao mọi người đều là bạn bè, nói ra thì xấu hổ lắm! Tôi nhất định sẽ nói nếu tôi là người bạn đó, đáng tiếc tôi không phải.”

Ngũ quan mỹ lệ của Quan Hàn Di tựa như phủ lên một tấm màng bạch kim mỏng, thoạt nhìn vô cùng cứng ngắc, đường cong khóe miệng đã thẳng tắp, đôi mắt u ám nhìn Vương Tiểu Vi. Tay trái đặt dưới bàn thủy tinh, vì trên bàn thủy tinh có một tấm khăn mỏng cho nên không nhìn được năm ngón tay dưới bàn cuộn chặt lại, trên mu bàn tay nổi đầy gân xanh.

“Tiểu thư Quan!” Vương Tiểu Vi làm như không thấy vẻ mặt Quan Hàn Di khẽ thay đổi, môi nở nụ cười xán lạn như ánh mặt trời nhìn Quan Hàn Di, trong mắt không che dấu được tia sáng, “Cô nói xem, có đúng là chỉ có loại người không có tố chất trình độ thì mới làm ra những chuyện như vậy không?”