Chương 131: Quyển 4 Chương 23

Edit: Ngọc Hân – Diễn đàn Lê Quý Đôn

Mộ Tâm Nghiên tức giận đưa mắt trừng nhìn cô, khuôn mặt xinh đẹp vặn vẹo. LQĐ

“Đền váy cho cô?” Cố Tuyết Y nở nụ cười, cười rất mỉa mai, đồng tử như mặt biển lộ vẻ châm chọc nhìn Mộ Tâm Nghiên, đáy mắt đầy khinh thường, “Cô đừng quên chiếc váy này là tài sản của gia tộc Bách Lý tôi, sao lại thành váy của cô rồi hả? Hay nói là cô cảm thấy đồ đạc của gia tộc Bách Lý đều là của nhà họ Mộ cô? Nếu như vậy thì thân phận cô là gì? Sao tôi chưa từng nghe nói về thân phận cô nhỉ.”

“Cố Tuyết Y!” Đôi mắt Mộ Tâm Nghiên rực lửa nhìn cô, “Cô cho rằng cô là ai? Vợ anh Bách Lý à? Tôi nhổ vào! Phu nhân Bách Lý hoàn toàn không thừa nhận một người không có gia đình không có bối cảnh làm con dâu ngài ấy, muốn chọn sẽ chọn người môn đăng hộ đối, hôn ước của anh Bách Lý và cô vốn không có hiệu lực, tất cả mọi người trong gia tộc Bách Lý sẽ không thừa nhận sự tồn tại của cô.” Vị trí kia là của cô ta, chỉ có cô ta mới có tư cách đứng bên cạnh Bách Lý Hàn Tôn, cũng chỉ có cô ta mới xứng đôi với anh.

“Bọn họ có thừa nhận sự tồn tại của tôi hay không thì cũng chẳng liên quan đến cô, cô vĩnh viễn không có cơ hội đứng chung cùng Hàn Tôn, vì tôi vẫn là vợ anh ấy, mà người anh ấy yêu là tôi.” Đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng lộ vẻ sắc sảo và lạnh lùng kiêu ngạo cùng kiên định, trong khoảnh khắc đó như thể đạp Mộ Tâm Nghiên xuống dưới.

“Anh Bách Lý sẽ là của tôi, hôm nay tôi sẽ báo cáo hết những chuyện cô làm cho phu nhân Bách Lý nghe, đừng tưởng rằng cô trở thành vợ anh Bách Lý thì có thể muốn làm gì thì làm, tùy tiện cắt chiếc váy hơn 10 vạn, gia tộc Bách Lý sẽ không đón nhận một người vợ phá của như cô.” Mộ Tâm Nghiên nhìn có chút hả hê ngó cô, nhếch môi.

Sắc mặt Cố Tuyết Y vô cùng bình tĩnh, lạnh lùng nhìn cô ta.

Ánh mắt hai người Nhan Mộng Lam và Vương Tiểu Vi khóa chặt bóng dáng cô.

“Nếu như mọi người biết rõ vì sao tôi phải cắt nát chiếc váy hơn 10 vạn này thì bọn họ sẽ biết tôi có ý tốt.”

“Cô tốt? Cố Tuyết Y, cô thật sự không biết thẹn, đã làm sai chuyện còn muốn thể hiện cô tốt bụng.” Ánh mắt Mộ Tâm Nghiên chán ghét liếc xéo cô, lạnh lùng châm chọc.

Cố Tuyết Y nhìn cô ta, thoáng chốc ánh mắt kia sắc bén, uy hiếp không nói ra được, tựa như cô là công chúa cao cao tại thượng, cô đang dùng ánh mắt cao quý lạnh lùng nhìn thần dân dưới chân, giọng bình thản như nước, nói, “Cô dám nói chiếc váy này là thiết kế mới nhất không? Hơn nữa còn là do cô thiết kế?”

Tay chân và cả người Mộ Tâm Nghiên lập tức cứng đờ, đáy lòng hoảng sợ, cô ta chống lại tầm mắt Cố Tuyết Y, có cảm giác như bị Cố Tuyết Y nhìn thấu, môi cô ta không tự chủ run lên, nuốt nước miếng, “Cô bị bệnh thần kinh à? Chiếc váy này không phải tôi thiết kế chẳng lẽ cô thiết kế sao?” Trong lòng cô ta càng lúc càng hoảng sợ, giống như vực sâu không đáy, càng lúc càng lún sâu vào trong, tựa như muốn nuốt chửng hết thảy.

“Có phải cô thiết kế hay không trong lòng cô rõ ràng nhất, tôi nhớ vài chục năm trước tôi cũng đã xem qua một mẫu thiết kế thế này, cô nói chiếc váy này là cô thiết kế, thật sự rất buồn cười.”

Cố Tuyết Y vừa nói xong, không khí tràn ngập quỷ dị.

Cho dù là quản gia Phó hay Nhan Mộng Lam, ngay cả Simon và Vương Tiểu Vi đều cảm thấy kinh ngạc, nhưng trong lòng họ nhanh chóng hiểu chân tướng sự việc, dù sao biểu hiện trên mặt Cố Tuyết Y không giống nói dối.

Hai đầu lông mày của Mộ Tâm Nghiên hiện lên vài phấn bối rối, không khống chế nổi nhìn về đám Simon, cuối cùng tầm mắt rơi trên người Cố Tuyết Y, “Cố Tuyết Y, cô đang nói bậy bạ gì đó? Cô có biết tôi có thể kiện cô tội vu oan cho người khác không? Cô đợi nhận tin từ luật sư của tôi đi!”

“Tố lắm! Tôi vốn không sợ nhận tin từ luật sư của cô, thuận tiện để mọi người biết cái người gọi là nhà thiết kế vốn là sao chép thiết kế của người khác.”

Hai đầu lông mày của Mộ Tâm Nghiên càng hiện rõ vẻ bối rối, Simon bên cạnh cô ta lén kéo ống tay áo của cô ta, ngầm ra hiệu cô ta phải tỉnh táo bình tĩnh, quả nhiên Simon lôi kéo khiến đáy lòng Mộ Tâm Nghiên nhanh chóng bình tĩnh lại, khuôn mặt dần tự nhiên, trong mắt cao ngạo và khinh thường, “Nói tôi sao chép? Cố Tuyết Y, cô có chứng cứ gì không? Chẳng lẽ chỉ bằng trí nhớ của cô? Cho dù kiện tôi lên tòa thì những thứ này cũng không được xem là bằng chứng.”

“Mộ Tâm Nghiên, chẳng lẽ cô quên chuyện mười mấy năm trước cô làm với tôi sao? Nhưng tôi lại nhớ rõ ràng rành mạch.” Đôi mắt lấp lánh như ngọc lưu ly, có cảm giác quỷ dị và kinh hoảng không nói nên lời, cô nói vô cùng nhẹ nhàng, “Tôi nhớ cô cầm chiếc váy mà Hàn Tôn thiết kế cho tôi tới tìm tôi, chẳng lẽ cô không nhớ?” Cố Tuyết Y cố ý hỏi lại cô ta.

Sắc mặt Mộ Tâm Nghiên trắng bợt, thân thể vô ý lùi một bước, Simon bước qua đứng sau lưng cô ta, lấy thân thể ông ta làm chỗ dựa cho cô ta.

“Đến bây giờ tôi vẫn nhớ lúc đó cô mặc quần áo kiểu gì, đi giày kiểu gì, cần tôi nói cho cô biết không?” Cố Tuyết Y đi tới từng bước, nói từng chữ từng chữ, vô cùng lạnh lùng.

Ánh mắt Mộ Tâm Nghiên như nhìn thấy quỷ ngó Cố Tuyết Y, “Chẳng lẽ cô đã khôi phục trí nhớ?”

“Nếu như không phải thì sao tôi có thể nhớ chuyện cô đã làm với tôi?” Khóe miệng Cố Tuyết Y cong lên khát máu, đôi mắt màu hổ phách lạnh lùng như ma quỷ, khiến mọi người có mặt ở đó không rét mà run.

Cô vĩnh viễn nhớ ngày đó, cõi lòng cô đầy chờ mong thư của Hàn Tôn, vì trước đó anh có nhắc tới anh thiết kế váy tặng cô, sau đó sẽ gửi gấp cho cô.

Kết quả hôm đó nhân viên chuyển phát không tới đúng giờ như ngày trước.

Cô đợi một ngày lại một ngày, sau đó Mộ Tâm Nghiên xuất hiện trước mặt cô, mặc chiếc váy bồng màu tím nhạt, kiểu dáng và cắt may đều giống chiếc váy hồi nãy, chỗ không giống duy nhất chính là chiếc váy hồi nãy có gắn pha lê lấp lánh.

“Cô chính là Cố Tuyết Y?” Lúc đó khuôn mặt Mộ Tâm Nghiên cao ngạo, giọng điệu khinh thường nói với cô, chân đi giày đen đế thấp, không ngừng đi tới đi lui trước mặt cô, như thể sợ không thấy được đôi giày ấy.

Không đợi cô lên tiếng, Mộ Tâm Nghiên lại nói tiếp, “Thì ra bộ dạng cô không tồi lắm nhỉ! Cô không có chuyện gì sao lại dây dưa với anh Bách Lý nhà tôi? Bây giờ anh Bách Lý không thích cô, cô xem, váy mặc trên người tôi chính là anh Bách Lý đưa cho tôi, hơn nữa còn tự mình thiết kế cho tôi đấy!” Đôi mắt như dán lên đầu, “Lần trước anh Bách Lý không cẩn thận gửi hình ảnh cho cô xem chính là chiếc váy này.”

Ngay lúc đó tâm tình cô như bị ngâm trong nước biển lạnh giá, lạnh đến mức cô không thể hình dung nổi, “Tôi không tin, Hàn Tôn anh ấy yêu tôi, anh nói vĩnh viễn vẫn yêu tôi, anh ấy sẽ không yêu cô, cô đang nói dối lừa người khác.”

“Tôi lừa cô thì có ích lợi gì, dù sao sự thật chính là anh ấy đã không còn thích cô nữa, cô chết tâm đi! Anh Bách Lý sẽ không tới tìm cô nữa đâu, còn tôi tới tìm cô cũng là do anh ấy kêu tới, anh ấy không biết làm sao để nói chuyện chia tay với cô cho nên bảo tôi tới nói.” Vẻ mặt Mộ Tâm Nghiên chân thật đủ để so sánh với diễn viên.

“Không thể nào, tôi hoàn toàn không tin cô.”

“Tin hay không là chuyện của cô, lời tôi đã nói xong.”

Đêm đó, Cố Tuyết Y bắt đầu sốt, sốt liên tục không hạ.

Ánh đèn mờ ảo chiếu xuống.

Cố Tuyết Y lạnh lùng đưa mắt nhìn khuôn mặt tái nhợt của Mộ Tâm Nghiên, “Cô biết khi đó trong lòng tôi bối rối, cho nên cô nhân cơ hội động tay động chân với ly nước tôi uống, khiến tôi sốt cao mãi không hạ, muốn đầu óc tôi nóng đến hỏng, trở nên trí nhớ kém, đáng tiếc cô không nghĩ tới tôi hết sốt, chỉ có điều quên sạch ký ức ngày trước.”

“Khó trách khoảng thời gian đó cảm thấy Tuyết Y chị là lạ, thì ra là cô động tay động chân với Tuyết Y.” Con ngươi Nhan Mộng Lam đen nhánh trừng mắt nhìn chằm chằm Mộ Tâm Nghiên, từ đáy mắt bắn ra khí thế nữ vương bẩm sinh, “Mộ Tâm Nghiên, lúc đó cô chỉ mời 12, 13 tuổi, lòng cô thật sự rất hung ác! Cũng không biết có đen đến phát mùi không, nếu hôm nay cô không cho Tuyết Y một công đạo thì cô đừng nghĩ bước ra khỏi tiệm này.”

Vương Tiểu Vi có cảm tưởng giống như cô, ánh mắt tức giận nhìn Mộ Tâm Nghiên, nếu như không phải vì Mộ Tâm Nghiên thì nói không chừng thiếu chủ và tiểu thư đã sớm hạnh phúc cùng nhau, hoàn toàn không bị khổ đau mười năm.

Trên gương mặt già nua của quản gia Phó có vài phần giật mình, ông ta nhớ có một thời gian ngắn thiếu chủ không đợi được thư gửi tới, cả ngày không có tâm tình xử lý công việc, sau đó còn trở lại Trung Quốc một chuyến tìm Cố Tuyết Y, kết quả nhà cô đã dọn đi, sau đó Bùi Khê Minh nhúng tay vào chuyện giữa họ. Vì không tìm được Cố Tuyết Y, kể từ đó quan hệ giữa thiếu chủ và phu nhân cũng bắt đầu thay đổi, càng lúc càng chuyển biến xấu, cho tới giờ thì hình thành tình trạng không thể cứu vãn. Hai người gặp nhau cũng chỉ gật đầu chào nhau như người xa lạ.

Phòng khách rộng rãi không có ai lên tiếng.

Mặt Simon không biểu tình, đưa tay đỡ Mộ Tâm Nghiên.

Sắc mặt Mộ Tâm Nghiên trắng như tờ giấy, thân thể lảo đảo muốn ngã, tựa như trong nháy mắt sẽ ngã xuống, bây giờ cả người cô ta đều dựa trên người Simon.

“Mộ Tâm Nghiên ơi là Mộ Tâm Nghiên! Cô thật là to gan, cũng dám sao chép thiết kế của Hàn Tôn, mặc dù anh ấy không tính toán với cô, nhưng không có nghĩa là tôi không tính toán.” Môi hồng của Cố Tuyết Y cười lạnh, “Lúc đó cô chỉ là một đứa trẻ, cô làm thế nào để lừa gạt Hàn Tôn? Có phải có ai đứng sau lưng giúp cô?” Sắc sảo chất vấn, càng khiến trong lòng Mộ Tâm Nghiên run rẩy.

“Tôi không biết cô đang nói gì, Cố Tuyết Y, cô dựa vào đâu nói tôi bỏ thuốc độc, cô đừng vu oan cho tôi.” Rốt cuộc Mộ Tâm Nghiên tìm lại tiếng nói, lên tiếng phản bác, nhưng sức lực nói chuyện yếu ớt.

“Vu oan cô? Nếu không thì chúng ta nhờ công an tiền hành điều tra thì thế nào?”

Mộ Tâm Nghiên run sợ, đôi mắt không dám đối mặt với Cố Tuyết Y, “Tôi không có nhiều thời gian lần mò như vậy với cô, tôi không làm thì chính là không làm.”

Hết chương 23