Chương 130: Quyển 4 Chương 22

Edit: Ngọc Hân – Diễn đàn Lê Quý Đôn

Trên sân khấu, Quan Hàn Di nhìn bóng lưng bọn cô xoay người rơi đi, khuôn mặt diễm lệ hơi ngẩn ra, bút trong tay cũng dừng động tác, đồng tử tĩnh mịch dần hiện lên sự độc ác. LQĐ

Mấy cô đi dạo xung quanh siêu thị, dưới ngọn đèn vàng, thủy tinh trong suốt lấp lánh, khúc xạ ánh sáng chói mắt chiếu lên mặt trắng noãn của Cố Tuyết Y. Cô đưa mắt nhìn xung quanh, xuyên qua cửa kính thấy một chiếc váy màu tím nhạt, trên váy gắn đầy pha lê sáng lấp lánh.

Vẻ mặt cô hơi ngẩn ra, bước về phía bộ lễ phục dạ hội.

Đứng trước cửa kính trong suốt, đồng tử màu hổ phách tĩnh mịch trong trẻo lạnh lùng, phảng phất như bầu trời trong xanh khí trời trong sạch.

Nhan Mộng Lam và Vương Tiểu Vi đưa mắt liếc nhìn nhau, theo sát sau lưng cô.

Sau một lúc lâu, Nhan Mộng Lam nhìn bóng lưng lạnh lùng của cô, rồi nhìn chiếc váy bên trong, “Tuyết Y, chị sao vậy?” Cô không cảm thấy Tuyết Y thích chiếc váy trước mặt này, kiểu dáng thiết kế tương đối đặc biệt, hiếm thấy trên chiếc váy cao quý nào lại gắn đầy pha lê như thế này, chiếc váy này có giá cả rất xa xỉ.

Khóe mắt Vương Tiểu Vi liếc nhìn tấm biển cửa hàng, trên mặt lập tức lộ vẻ cứng ngắc, tầm mắt hoang mang ngó Cố Tuyết Y.

Khó trách tiểu thư lại có biểu hiện như vậy, thì ra đây là……

“Chúng ta vào xem thử đi!” Cố Tuyết Y không đợi hai cô lên tiếng, cô cất bước vào trong cửa hàng.

Nhan Mộng Lam và Vương Tiểu Vi chỉ có thể theo sau vào trong tiệm.

“Xin chào ngài! Hoan nghênh đến XX!” Nhân viên bán hàng trong cửa hàng cao cấp mỉm cười tiến lên.

“Tôi muốn mua chiếc váy ngoài kia, phiền các cô lấy nó xuống cho tôi!” Ánh mắt cao ngạo, vẻ mặt lạnh lùng cao quý như nữ vương khiến người khác phải nhìn lên.

Nhân viên bán hàng liền giật mình, cười nói, “Tiểu thư, váy này là hàng không bán, là ‘Trấn điếm chi bảo’ (Thứ đắt nhất và hấp dẫn nhất trong cửa hàng – baidu), cho nên….”

“Trấn điếm chi bảo?” Đồng tử của Cố Tuyết Y lộ vẻ châm chọc liếc nhìn cô nhân viên bán hàng, “Chẳng lẽ cô chưa nghe câu khách hàng là Thượng đế à?”

“Tiểu thư, chiếc váy này có giá cả rất đắt đỏ, từ trước tới giờ chúng tôi phải….” Nhân viên bán hàng thử giải thích, muốn khiến Cố Tuyết Y bỏ suy nghĩ trong đầu, nhưng quả thực chiếc váy này rất đắt, trước kia cũng có rất nhiều người thích, nhưng vừa nghe mấy cô nói giá ra lập tức xoay người rời đi.

Nhưng đáng tiếc, Cố Tuyết Y không phải là loại người này.

“Bao nhiêu tiền cũng không sao, tôi vẫn muốn, nếu cô không để cho tôi cũng chẳng việc gì, nhưng tôi sẽ thông qua cách khác để lấy được chiếc váy này.” Đôi mắt màu hổ phách u ám, làm người ta có lỗi giác không nhìn thấu.

Điều này cũng khiến trong lòng cô nhân viên bán hàng hoảng loạn, cô ta không thể không quan sát Cố Tuyết Y thêm một lần nữa, mặc dù đồ mặc trên người không phải hàng hiệu, nhưng khí chất trên người thì những người bên cạnh không thể so sánh.

“Vậy xin ngài chờ một lúc, tôi đi hỏi qua quản lý xem chiếc váy này có bán không.”

Cố Tuyết Y không lên tiếng.

Nhân viên bán hàng nói nhỏ bên tai quản lý, ánh mắt quản lý thỉnh thoảng lại nhìn phía Cố Tuyết Y, nhưng cô tỏ vẻ vô cùng lạnh nhạt.

Nhan Mộng Lam bước tới chỗ cô, “Chị là người không thích hàng hiệu, sao phải mua bằng được chiếc váy này?”

Cố Tuyết Y hờ hững liếc cô ấy một cái, “Chờ lát nữa em sẽ biết xảy ra chuyện gì.”

Nhan Mộng Lam bình tĩnh nhìn cô, con ngươi mỹ lệ chợt bừng tỉnh, “Cần em giúp không? Nói ví dụ như trả tiền? Dù sao cũng đã lâu lắm rồi em không tiêu tiền.” Quần áo cô mặc hàng tháng đều do cửa hàng nội bộ trong công ty mang tới, bình thường cô rất ít nghỉ phép, dù có nghỉ cô cũng chẳng ra ngoài dạo phố, hôm nay cùng Tuyết Y ra ngoài dạo phố là thuộc chuyện hiếm thấy.

“Không cần.”

Quản lý và nhân viên cửa hàng đi về phía Cố Tuyết Y, đầu tiên quản lý khom lưng hành lễ với Cố Tuyết Y, “Thiếu phu nhân, không biết ngài ghé cửa hàng, thật sự không đón tiếp từ xa ạ.” Nếu không phải có hình ảnh trên tờ báo bên cạnh thì mấy cô thật sự không nhận ra Cố Tuyết Y chính là thiếu phu nhân.

Trong suy nghĩ của mấy cô, thiếu phu nhân phải mặc toàn thân hàng hiệu, trên tay đeo nhẫn kim cương hồng ngọc, cả đám người hầu đi theo sau lưng.

“Bộ váy này bao nhiêu tiền?” Trong giọng nói của Cố Tuyết Y lộ vẻ giễu cợt.

“Thiếu phu nhân thật sự hay nói đùa, đồ nhà mình còn cần phải trả tiền sao?” Khóe miệng quản lý cười cứng ngắc, “Trước đây thiếu chủ đã dặn dò chúng tôi phải tôn trọng ngài như tôn trọng ngài ấy, thiếu phu nhân thích chiếc váy này thì để tôi lấy xuống cho ngài thử.” Cô ta quay đầu nhìn nhân viên bán hàng.

Nhân viên bán hàng gật đầu rồi đi ra cửa lấy váy xuống, động tác không hề chậm trễ.

“Thiếu phu nhân, ngài đứng mệt không? Mời dời bước qua bên kia ngồi ạ!” Quản lý cười nịnh nọt nói.

Bây giờ cô ta nghe thấy thiếu chủ vô cùng yêu thiếu phu nhân, cho dù đám cổ đông bất mãn cũng vẫn chuyển hết cổ phần trong tay sang cho thiếu phu nhân.

Cố Tuyết Y lạnh lùng liếc nhìn cô ta, lạnh nhạt nói không cần.

Chiếc váy màu tím do hai nhân viên cầm đưa tới trước mặt Cố Tuyết Y, váy công chúa bồng bềnh hiện ra trước mặt cô càng đẹp hơn.

Đèn chùm pha lê chiếu ánh sáng mờ ảo, pha lê càng lấp lánh, nhưng làm nổi bật đồng tử càng lúc càng lạnh lùng của Cố Tuyết Y.

“Đưa nó cho tôi!”

Nhân viên bán hàng cẩn thận đặt trên tay Cố Tuyết Y.

Váy tơ lụa trơn bóng xõa tung, sắc mặt Cố Tuyết Y lạnh lẽo tiếp nhận, hoàn toàn không xem đây là chiếc váy sang quý, mà cực giống là hàng bày bán trên vỉa hè, hai tay lần sờ hai bên.

Quản lý và nhân viên bán hàng không nhìn ra sắc mặt cô, trong lòng ba người lo sợ bất an, sợ sẽ đắc tội Cố Tuyết Y.

“Tôi muốn chiếc váy này, cần ký tên không?”

“À… Cần, thiếu phu nhân, xin mời ngài chờ một lát.” Quản lý có phần không phản ứng kịp, thiếu phu nhân này thật sự rất khác người thường, ngay cả yêu thích cũng có biểu hiện khác hẳn người khác.

Nhan Mộng Lam đưa tay sờ váy vài cái, đồng tử lộ vẻ ghét bỏ, “Chiếc váy này thiết kế rất bình thường, nếu như không phải gắn pha lê thì xem ra còn không bằng mặt hàng bình thường, thật không biết nhà thiết kế đẳng cấp nào của tập đoàn Bách Âu thiết kế, ánh mắt tệ vô cùng.”

Nhân viên bán hàng đứng bên cạnh nghe xong kinh hãi rùng mình, trong lòng nén giận Nhan Mộng Lam không biết thưởng thức, đây chính là sản phẩm được thiết kế mới nhất trong tiệm bọn cô.

Khuôn mặt Vương Tiểu Vi đổ mồ hôi nhìn Lam Mộng Lam, cũng không khỏi khâm phục Nhan Mộng Lam giẫm nát người thật sự là tàn nhẫn.

Vẻ mặt Cố Tuyết Y không biểu tình, “Vốn chiếc váy này thiết kế không đẹp lắm, kiểu này không biết thiết kế từ mấy năm trước, tôi lấy chiếc váy này xuống là vì không muốn công ty Bách Âu mang tội danh sao chép tác phẩm, nếu chuyện này bị đưa lên bản tin thì công ty Bách Âu sẽ bị tổn thất cỡ nào!”

“Vậy cũng đúng.”

Quản lý vừa đi về đúng lúc nghe mấy cô nói chuyện, biểu lộ cứng ngắc nhưng vẫn cầm hóa đơn đưa Cố Tuyết Y ký tên.

Cố Tuyết Y lạnh lùng ký tên, cầm bút lên nháy mắt ký tên xuống.

Quản lý nhận hóa đơn đã ký, ngay lúc mấy cô đều cho rằng Cố Tuyết Y muốn đi thì Cố Tuyết Y đột nhiên dùng sức xé rách chiếc váy cao quý ngay trước mặt mấy cô, mấy cô còn chưa kịp phản ứng thì chiếc váy màu tím nhạt đã biến thành vải rớt xuống trước mặt các cô.

Nét mặt Cố Tuyết Y lạnh lùng, dùng sức xé váy.

“Thiếu phu nhân! Chiếc váy này mắc như vậy làm sao ngài….” Vẻ mặt quản lý đau lòng, giống như trộm đồ của cô ta.

“Váy đã là của tôi, tôi xử lý thế nào cũng không liên quan gì đến mấy cô.” Cố Tuyết Y lạnh giọng nói.

“Nhưng mà…..”

Đôi mắt mày hổ phách của Cố Tuyết Y đột nhiên lạnh xuống, quản lý liền im lặng.

“Người thông minh thì nên mang kéo tới.” Nhan Mộng Lam tinh mắt thấy tay Cố Tuyết Y đỏ lên, lạnh lùng nói với quản lý, “Chẳng lẽ cô không thấy thiếu phu nhân nhà cô xé rất cực khổ à? Nếu thiếu chủ các người thấy chị ấy bị thương thì dọn dẹp quần áo ra đi là các người đó.”

Vẻ mặt quản lý gần như khóc đám tang nhìn Cố Tuyết Y, đi về phía quầy thu ngân.

Chầm chậm mang kéo về, sau đó chầm chậm đưa kéo cho Cố Tuyết Y.

“Nếu như cô đau lòng thì có thể đừng nhìn.” Cô lạnh lùng lên tiếng.

“Không sao, không sao.” Vẻ mặt quản lý cứng đờ, nở nụ cười cứng ngắc.

Qua khoảng nửa giờ, Cố Tuyết Y cắt chiếc váy thành những mảnh vụn dài hẹp như ngón tay cái, xếp cao gần nửa mét.

“Cố Tuyết Y!” Tiếng thét chói tai từ ngoài cửa truyền vào.

Ngay sau đó, “Cô dựa vào gì mà cắt thiết kế của tôi?”

Mộ Tâm Nghiên xông tới trước mặt Cố Tuyết Y với tốc độ hỏa tiễn, sau lưng còn có quản gia Phó và Simon cùng theo sát.

Đôi môi hồng của Cố Tuyết Y lộ vẻ châm chọc, chậm rãi ngước mắt nhìn Mộ Tâm Nghiên, cắt nốt tấm vải cuối cùng trong tay trước mặt cô ta, sau đó ném kéo xuống đất.

“Cuối cùng cô đã tới.”

“Cố Tuyết Y!” Ánh mắt Mộ Tâm Nghiên độc ác trừng cô, “Cho dù cô muốn dụ tôi ra mặt thì cũng không cần trút giận lên thiết kế của tôi.” Nếu như không phải do nhân viên bán hàng mật báo thì cô ta cũng không biết tác phẩm thiết kế yêu thích của mình lại bị Cố Tuyết Y phá hỏng.

“Nếu không làm như vậy sao cô có thể xuất hiện?” Vẻ mặt Cố Tuyết Y lạnh lẽo không đổi, cô lạnh nhạt liếc quản gia Phó và Simon sau lưng Mộ Tâm Nghiên.

Quản gia Phó phất tay, quản lý và nhân viên bán hàng đều lui ra.

“Nếu chơi thì tất cả mọi người chơi quang minh chính đại mới hay đúng không? Lúc nào cô cũng muốn ở trong tối, sắp thành rùa rút đầu mất rồi.”

“Cố Tuyết Y!” Mộ Tâm Nghiên nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn cô nói.

“Tôi biết tên tôi rất dễ nghe, nhưng không cần cô lặp đi lặp lại liên tục tên tôi đâu, như vậy nghe nhiều quán cũng hơi ngán.” Khóe miệng cong lên châm chọc, khuôn mặt giá rét như mùa đông, khắp nơi đều có tuyết trắng bao phủ, mờ mịt, “Bên cạnh cô còn có người hầu theo đó, nhưng có một vị là người quen của tôi.” Đôi mắt nhìn thẳng quản gia Phó bên cạnh Mộ Tâm Nghiên, “Thật sự đã lâu không gặp quản gia Phó, không biết tình hình ông dạo này thế nào? Thì ra ông về Pháp là ở bên cạnh Mộ Tâm Nghiên, chắc Hàn Tôn biết!” Khóe mắt cô phát hiện vẻ mặt quản gia Phó cứng đờ, “Hay là nói anh ấy không biết? Vậy nếu….”

“Cố Tuyết Y, cô đừng đứng đây nói gì ông ta này nọ, cô đền váy cho tôi.”

Hết chương 22