Chương 117: Quyển 4 Chương 9

Edit: Ngọc Hân – diễn đàn Lê Quý Đôn

Dường như Bách Lý Hàn Tôn cũng phát hiện ra, đôi mắt anh lạnh nhạt nhìn Vương Tiểu Vi, cô cảm giác người lạnh run thì biết ánh mắt này là của ai, vội vàng chuyển tầm mắt không dám nhìn Cố Tuyết Y nữa. LQĐ

Như những ngày trước, ăn cơm xong Cố Tuyết Y tiễn anh ra cửa, nhìn anh lên xe cô vẫy tay bye bye anh, xe chậm rãi chạy đi, đến khi không nhìn thấy xe cô mới chậm rãi xoay người đi vào.

Cánh hoa đào mỏng manh như bông tuyết rơi xuống, hương thơm bay khắp không trung, giờ phút này cô thấy mình rất đỗi hạnh phúc.

Đột nhiên sau lưng truyền tới tiếng bước chân, Cố Tuyết Y giật mình dừng bước, gió thổi tới tóc cô bay lất phất, đẹp như thác nước.

Cô xoay người nhìn lại, khi tầm mắt thấy Bùi Khê Minh thì hoang mang, cô không rõ vì sao Bùi Khê Minh lại xuất hiện ở đây, cô không đoán ra.

“Chúng ta nói chuyện đi!” Bùi Khê Minh đi qua, khuôn mặt đẹp trai bây giờ tiều tụy, đáy mắt chua xót không thể che dấu, khi anh thấy cô cười vô cùng hạnh phúc tiễn Bách Lý Hàn Tôn đi làm, trái tim anh như bị dao đâm.

Rõ ràng hình ảnh như vậy anh luôn theo đuổi nhưng lại bị Bách Lý Hàn Tôn chiếm được.

Cố Tuyết Y bình tĩnh nhìn anh, đột nhiên than nhẹ, “Được rồi!”

Hai người đi vào tiểu khu, phong cảnh như tranh vẽ, những đóa hoa rực rỡ so sánh với anh, tự thấy ngại ngùng rũ xuống, lướt qua đường đá nhỏ, hai người vào trong chòi nghỉ chân.

Bùi Khê Minh dựa vào cột gỗ, nhìn đủ loại cá bơi qua bơi lại trong hồ nước.

Thời gian trôi qua một lúc, Cố Tuyết Y nhìn anh càng không đoán ra trong lòng anh đang nghĩ gì, vẻ mặt lạnh nhạt.

Ngay khi cô muốn mở miệng hỏi anh thì Bùi Khê Minh lên tiếng, “Giữa chúng ta thật sự đã trở thành quá khứ?” Trong giọng nói nồng đậm đau khổ.

“Lần trước chúng ta đã nói vô cùng rõ ràng, giữa chúng ta là không thể nào, trước kia không thể, bây giờ không thể, tương lai càng không thể.”

“Em cứ như vậy tổn thương anh hết lần này đến lần khác sao? Mười năm trước em rời đi cũng như thế, bây giờ cũng như thế.” Buông tha để cô rời đi, anh tiếc nuối đến tận bây giờ, hiện tại còn mất luôn cả cô.

Đôi mắt Cố Tuyết Y khẽ rũ xuống, “Rất nhiều chuyện bây giờ em không muốn nói rõ ra, như vậy sẽ tổn thương tình bạn giữa chúng ta.”

“Tình bạn?” Khóe miệng anh cười lạnh, ánh mắt lạnh lùng giễu cợt, trước đó không lâu anh là chồng chưa cưới của cô, bây giờ lại thành bạn bè của cô.

“Rốt cuộc mười năm trước xảy ra chuyện gì em cũng đã nhớ ra, em nhớ trước đó từng gặp anh.” Cố Tuyết Y chậm rãi nâng mắt lên, nhìn thẳng vào anh, “Hơn nữa còn không chỉ một lần.”

Thời điểm đó cô và Hàn Tôn cùng nhau chơi đùa cả ngày, lần nào cũng cảm thấy khác thường, cô cho rằng đó là ảo giác của mình, về sau có một lần cô nhìn thấy anh, có điều anh không phát hiện cô đang nhìn anh.

Đằng sau tất cả những cái nhìn chằm chằm, cô biết đó là anh.

Bùi Khê Minh kinh ngạc nhìn cô, nhất thời quên cả hô hấp, trái tim không khống chế được đập loạn xạ.

Một lúc lâu sau, “Em khôi phục trí nhớ lúc nào?”

Cuối cùng cảnh trong mơ cũng bị phá vỡ, anh không khỏi chẳng muốn tỉnh lại, anh không nỡ tỉnh thì làm sao bây giờ?

“Tỉnh lại sau chuyện bị bắt cóc thì em nhớ lại hết những chuyện xảy ra trước kia, kể cả lúc em bị mất trí nhớ thì anh đột nhiên xuất hiện bên cạnh em.”

“Em đang nghi ngờ anh tiếp cận em là có mục đích?” Trong lời nói mơ hồ của cô nghe ra chút manh mối.

“Em không biết.” Trong nháy mắt mặt Cố Tuyết Y lạnh lẽo, đôi mắt phẳng lặng như bầu trời xanh giống hồ nước đóng băng, bây giờ hạng người gì cũng có, vì đạt được mục đích nên che dấu tất cả, càng là người che dấu kỹ thì càng đáng sợ.

“Rõ ràng em không tin anh.” Ánh mắt Bùi Khê Minh đau đớn nhìn cô, tay khẽ run rẩy đặt lên ngực anh, ánh mắt vẫn không rời khỏi khuôn mặt tinh xảo nhưng lại làm anh đau lòng, thoáng chốc nặng nề nói, “Dù nói thế nào thì chúng ta cũng chung đụng quãng thời gian hơn 7 năm, chẳng lẽ anh không cách nào làm em tin sao? Nếu anh thật sự có mục đích tổn thương em thì mười năm trước anh đã không cho em rời đi, lúc đó em yếu ớt như vậy, nếu tổn thương em thì đơn giản biết bao, nhưng anh không có.” Cho nên cô nói không tin là không tin, cô vĩnh viễn không biết lúc cô nói không tin thì đã đâm thêm một đao vào trái tim đang bị thương của anh.

“Vậy anh đột nhiên xuất hiện, rốt cuộc là vì cái gì?” Ánh mắt Cố Tuyết Y không chạm vào anh, nhưng lạnh lùng hỏi.

“Nếu như anh nói lý do là do anh yêu em, như vậy có đủ không?” Bùi Khê Minh hít sâu một hơi cố giảm bớt đau nhức ở tim.

“Nhưng em nhớ ánh mắt anh nhìn Hàn Tôn là ghen ghét….”

“Anh yêu em, nhìn thấy Bách Lý Hàn Tôn ở cùng em chẳng lẽ anh không nên ghen ghét căm thù sao?” Khuôn mặt yêu mị của anh không kiềm chế được.

Dường như một tiếng “Anh yêu em” này vang vọng trong chòi nghỉ chân yên tĩnh, những đóa hoa và lá vàng như bị kinh động, rơi lả tả xuống mặt đất.

Cố Tuyết Y giật mình, sắc mặt nặng nề, đôi mắt thâm sâu, không ai biết cô đang nghĩ gì.

“Nhìn cô gái mình thích đang trong ngực người khác, tư vị này chắc Bách Lý Hàn Tôn rõ ràng hơn anh.” Anh chỉ nói cô là vợ chưa cưới của anh mà Bách Lý Hàn Tôn đã biểu hiện ghen ghét điên cuồng, vậy còn anh, nhìn cô cười với Bách Lý Hàn Tôn 7 năm trời, anh ghen ghét 7 năm, cả ngày lẫn đêm anh đều nghĩ đến hình ảnh cô cười trong ngực Bách Lý Hàn Tôn thế nào.

Bùi Khê Minh nhìn cô, trong mắt như đang nhớ lại quá khứ, nhìn lại quá khứ của cô.

Anh không thể nào quên khuôn mặt cô lúc đó xán lạn như hoa, làm ấm trái tim cô đơn của anh, đáng tiếc cô không thuộc về anh.

Lồng ngực Cố Tuyết Y hơi nhấp nhô, “Em mặc kệ vì lý do gì anh xuất hiện trước mặt em, em cũng mặc kệ vì sao anh đột nhiên xuất hiện trước mặt em khi em mất trí nhớ vào 17 năm trước, nhưng em tuyệt đối không cho phép anh tổn thương người bên cạnh em, anh ấy lại càng không thể.”

Bùi Khê Minh cười khổ, lần này tất cả đều kết thúc thật rồi, cô khôi phục trí nhớ chấm dứt tất cả của anh, lúc này không tới lượt anh không buông tay nữa.

“Những năm này anh rất tốt với em, em cũng sẽ nhớ mãi, hi vọng sau này chúng ta gặp mặt vẫn là bạn tốt.” Cố Tuyết Y duỗi tay ra bắt tay.

Bùi Khê Minh nhìn qua, hơi hoảng hốt, hình ảnh này vô cùng quen thuộc.

Lúc ấy anh tới bệnh viện thăm cô, nhìn cô giống như công chúa nằm trên giường bệnh, anh không kiềm chế nổi khát vọng trong lòng, anh vào trong phòng bệnh, nhìn cô tay không nhịn được đưa ra sờ lên mặt cô, đột nhiên cô mở mắt tỉnh lại, câu nói đâu tiên là hỏi anh là ai, khoảnh khắc đó tim anh đập đến tê dại, cảm giác đó đến tận bây giờ anh vẫn nhớ như in.

Sau đó anh nói tên mình, cô liền duỗi tay ra bắt tay anh hệt như bây giờ.

Thấy cô cười ngây thơ đơn thuần, anh như bị mê hoặc, chậm rãi vươn tay cầm lấy, giữa họ chân chính xuất hiện cùng nhau là bắt đầu từ khoảnh khắc đó, về sau bác sĩ nói cô mất trí nhớ, anh ở bên cạnh cô, trong lòng luôn lén lút vui sướng, rốt cuộc anh có cơ hội tới gần cô.

Nhưng chẳng qua bây giờ họ….

Nhìn ngón tay thon dài trắng nõn của cô, anh không muốn đưa tay ra, nhưng nếu không đưa tay ra cầm lấy tay cô thì họ ngay cả chút xíu cơ hội cùng xuất hiện cũng không có.

Nên làm thế nào bây giờ?

Tay chạm gió lúc lâu, Cố Tuyết Y nhìn anh, chậm rãi thu tay về, “Có một số việc đã khiến anh vất vả, nếu như từ này về sau cần em giúp gì cứ nói thẳng, không còn chuyện gì nữa thì em về trước, anh phải tự bảo trọng.”

Khoảnh khắc cô xoay người, Bùi Khê Minh khẽ cười, cười vui vẻ, đôi mắt như mã não sáng ngời nhìn bóng lưng cô. Cô vẫn còn quan tâm anh, nếu không cũng chẳng kêu anh phải bảo trọng, có lẽ như vậy cũng tốt, anh không thể đứng cạnh cô, vậy thì anh sẽ như kỵ sĩ của cô, lặng lẽ bảo vệ cô!

Anh bước theo cô đi tới vượt qua cô, Cố Tuyết Y giật mình nhìn anh, không phải họ đã nói xong chuyện rồi ư?

“Chuyện bắt cóc không đơn giản, anh lần theo manh mối điều tra tới nhưng không thể bắt được kẻ đứng sau lưng là ai, hẳn là Bách Lý Hàn Tôn cũng chưa điều tra ra là ai làm, em phải cẩn thận một chút.”

Cố Tuyết Y lặng lẽ chau mày, sắc mặt cứng lại, nếu không phải Khê Minh nhắc tới chuyện này thì quả thực cô cho rằng Hàn Tôn đã điều tra được là ai, không ngờ lại chẳng điều tra ra, xem ra tên “Quỷ” này che dấu vô cùng bí mật.

Nhưng khóe miệng cô cong lên châm chọc.

Đôi mắt nhìn Bùi Khê Minh đã khôi phục vẻ lạnh nhạt, “Cảm ơn anh, em sẽ cẩn thận.”


Vừa bước vào cửa, Cố Tuyết Y nghe Vương Tiểu Vi nói có người muốn gặp cô, nói là ba cô.

Vương Tiểu Vi chỉ vào Cố Minh Hải trong phòng khách, lúc nãy cô không tìm được Cố Tuyết Y nên mới mời Cố Minh Hải vào trong nhà.

Cố Tuyết Y lạnh nhạt gật đầu, “Tôi biết rồi, em vào trước đi!”

Lúc Vương Tiểu Vi rời đi chợt nhớ ra, “Tiểu thư, vừa rồi ngài đi đâu? Em tìm dưới lầu mà không thấy ngài, em còn tưởng ngài đi làm cùng thiếu chủ.”

“Tôi chỉ đi ra ngoài một lúc, em đừng lo cho tôi.” Cố Tuyết Y cười nói đùa, “Em mà cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì cũng có một ngày em sẽ biến thành bà già dài dòng.”

“Tiểu thư!” Vương Tiểu Vi làm bộ u oán nhìn cô, “Em đây là đang quan tâm ngài, nếu chuyện này để thiếu chủ biết thì không thể không lườm nguýt em.”

“Em yên tâm!” Cố Tuyết Y nhìn cô, “Có tôi ở đây em sẽ không sao, cứ đi làm việc của em đi!”

“Dạ!”

Cố Tuyết Y chậm rãi đi về phía phòng khách, ưu nhã ngồi đối diện Cố Minh Hải.

Thời gian lâu không gặp, hình tượng ông ta vẫn yếu đuối thư sinh như trước, dường như năm tháng không lưu lại dấu vết gì trên mặt ông ta.

Cố Minh Hải thấy cô nở nụ cười yếu ớt, có cảm giác xa cách lạnh nhạt, nhưng cô biết đây là ông ta đang đóng kịch.

“Lệ Tình nó ở đâu? Sao nó không ở chỗ con?” Cố Minh Hải nhíu mày, nhìn bốn phía xung quanh nơi cô ở, “Còn nữa, vừa rồi người giúp việc của con có thái độ thật sự không tốt.”

Thói quen ông chủ trong nhà, sao ông ta chịu được sự thờ ơ của Tiểu Vi.

Cố Tuyết Y cũng biết Tiểu Vi đang bảo vệ mình, Tiểu Vi biết Cố Minh Hải là ba của Cố Lệ Tình, dạy dỗ ra một cô gái như Cố Lệ Tình, nghĩ người làm ba cũng không khá hơn chút nào.

Những thứ này cô không cần nghe Cố Minh Hải nói, cô chỉ nhìn khay trà trên bàn thủy tinh chưa được pha là biết.

Hết chương 9