Chương 116: Quyển 4 Chương 8

Edit: Ngọc Hân – Diễn đàn Lê Quý Đôn

“Hừ!” Cố Lệ Tình từ từ chuyển qua nhìn Liễu Mỹ Yến, “Vậy chỉ có thể nói bà không ăn được nho thì nói nho xanh, không biết ba tôi đối xử với mẹ tôi tốt thế nào đâu, tôi muốn gì ông ấy cũng đều cho tôi hết.” Ánh mắt khiêu khích nhìn Cố Tuyết Y. LQĐ

“Cũng chỉ có người tự cao tự đại mới khoe khoang mình trước mặt người khác như thế, với tôi mà nói, cô chỉ là một kẻ đáng thương mà thôi, đáng thương bị Cố Minh Hải lợi dụng cũng không dám thừa nhận.” Cố Tuyết Y khẽ thổi nắm tóc trong tay, đôi mắt lạnh như mặt hồ đóng băng.

“Tôi không phải là kẻ đáng thương, ba tôi không lợi dụng tôi, nhất định ông ấy sẽ cứu tôi ra, cô chờ mà xem.” Ba ả ta yêu thương ả ta như vậy, sẽ không lợi dụng ả như Cố Tuyết Y nói, những lời này là Cố Tuyết Y nói để khích bác ly gián, ả ta sẽ không bị mắc mưu.

“Lừa mình dối người quả nhiên cũng là chuyện mà Cố Lệ Tình cô biết làm.” Cố Tuyết Y chậm rãi đứng lên, từ trên cao nhìn xuống Cố Lệ Tình, đáy mắt lộ vẻ châm chọc. “Chờ trưa nay Cố Minh Hải tới đây, không biết cô còn kiên trì nói mấy lời như vậy không nữa.” Cô sẽ khiến Cố Lệ Tình hoàn toàn hết hi vọng, chút hi vọng nhỏ nhoi cũng không cho ả ta, để ả ta vĩnh viễn ở trong hang động sâu thẳm không còn có cơ hội ra ngoài.

Cô móc khăn lụa sạch từ trong túi ra, ung dung lau tay vừa mới chạm phải tóc Cố Lệ Tình, sau đó ném khăn lụa xuống trước mặt Cố Lệ Tình, không thèm để ý tới ánh mắt độc ác của ả ta, cô lạnh nhạt nhìn nhân viên bảo vệ, “Làm việc ngàn vạn lần đừng làm một nửa, biết không? Tựa như khuôn mặt bóng mịn của cô ta cũng có thể xẹt qua vài dao, như vậy mới xứng với mái tóc của cô ta, nếu không há chẳng phải đã phụ lòng các người cực khổ cắt bỏ tóc cô ta thành như vậy sao?”

“Dạ!” Nét mặt hai nhân viên bảo vệ không biểu lộ gì.

Đôi môi Cố Tuyết Y cười khen ngợi, đôi mắt màu hổ phách mềm mại như nước nhìn Liễu Mỹ Yến, “Dì, chúng ta về thôi! Đợi lát nữa có hình ảnh máu me, ngộ nhỡ làm bẩn quần áo chúng ta thì không hay, nên biết váy chúng ta còn cao quý hơn cả máu tươi kia.”

“Ừ!”

Hai người liền đi ra khỏi cửa, sau đó truyền tới tiếng hét đau đớn chói tai của Cố Lệ Tình.

Cố Tuyết Y và Liễu Mỹ Yến tựa như không nghe thấy, sắc mặt không hề khác thường, chậm rãi đi xuống. Khi thang máy sắp tới nơi thì Liễu Mỹ Yến nhìn về phía cô, trong mắt bình thản và thâm sâu, rất phức tạp, “Hôm nay thấy con như vậy dì cũng yên tâm rồi.” Bà rất sợ Tuyết Y còn kiêng kị Cố Minh Hải, sẽ nghe lời Cố Minh Hải như thánh chỉ.

Cố Tuyết Y nhìn cửa thang máy sáng bóng, ánh đèn nhàn nhạt, cô vẫn hờ hững như thường, “Con đã không còn là con ngày trước, dì, dì không cần lo cho con, bây giờ con tự chăm sóc cho mình rất tốt.”

Liễu Mỹ Yến vô cùng vui mừng nở nụ cười, “Nếu như mẹ con thấy con như vậy, nhất định chị ấy rất vui vì con.”

Cố Tuyết Y nghiêng đầu qua, vẻ mặt yên tĩnh hơi khác thường, “Dì, dì nên về nghỉ đi, tối qua chắc dì không ngủ nhiều!” Dưới vành mắt thâm quầng, ánh mắt có tia máu nhỏ.

“Ừ!” Dường như Liễu Mỹ Yến biết cô nghĩ gì, miệng cười nhưng trong lòng cứng ngắc.

Cố Tuyết Y tiễn bà vào thang máy, mãi đến khi thang máy đóng lại đáy mắt Cố Tuyết Y mới hiện vẻ đau thương, khóe miệng cười như không cười, thoạt nhìn hơn phân nửa là sự châm chọc.

Sẽ cao hứng vì cô ư?

Vì một người đàn ông không xứng đáng mà rời bỏ cô, cô thật sự không nghĩ tới mẹ cô sẽ cao hứng vì cô.

Trước kia vì để Cố Minh Hải để ý, khi nào nói chuyện cũng lấy Cố Minh Hải làm trung tâm, ngay cả con gái cô đây cũng không thể thay đổi được bà.

Nếu như thay đổi được tính cách của bà, nói không chừng mẹ cô sẽ không phải chết, đáng tiếc là cô không có năng lực đó.

Tính thích trốn trách lại hơi nhu nhược, những điều này là có di truyền, vì thế nên cô mới trốn tránh mười năm, bây giờ cô đã tỉnh táo lại, phải làm những chuyện mà cô nên làm.

Về tới nơi, Cố Tuyết Y nhẹ nhàng bước vào phòng, trên giường đã trống trơn, chăn mền đều đã gấp gọn.

Cô nghe tiếng nước chảy từ trong phòng tắm truyền ra, không tới một lúc sau, Bách Lý Hàn Tôn mở cửa phòng tắm đi ra.

Anh đã thay quần áo hàng hiệu may thủ công, cằm cao ngạo đẹp mắt như quý tộc châu Âu, thân hình cao lớn tản ra khí chất ưu nhã và kiêu căng.

Anh chống lại tầm mắt cô, khóe miệng cười đẹp đẽ, đi về phía cô, “Anh dậy mà không thấy em, anh nghĩ hay là em đi viết tiểu thuyết.” Anh kéo cô vào ngực mình.

Hương hoa hồng nhàn nhạt thấm vào tim gan anh, tựa như café nâng cao tinh thần, khiến anh rất đỗi lưu luyến không thôi.

Bây giờ anh càng ngày càng yêu cô, bất kể là ngủ hay là công việc, chỉ cần trong bầu không khí có mùi hương thuộc về cô anh sẽ cảm thấy vô cùng yên lòng thoải mái thả lỏng.

Cố Tuyết Y thấy anh cọ cọ gáy cô, cười dịu dàng, thân thể cô từ giật mình đến dần dần quen thuộc mùi thơm của cơ thể anh rồi đến thích nằm trong ngực anh, tựa như vĩnh viễn không cần nghĩ tới chuyện gì hết, chỉ cần cảm nhận sự yêu thương che chở của anh đối với cô là được.

Thời gian trôi qua quá hạnh phúc, có khi cô hoảng hốt nghĩ có phải mình nằm mơ hay không, nếu tỉnh lại thì làm sao bây giờ?

Cô không muốn mất anh.

Ngón tay nắm chặt tây trang cao quý của anh, càng lúc càng chặt, Bách Lý Hàn Tôn phát hiện góc áo bị xiết chặt, anh không cần nhìn, vừa liếc mắt là biết cô đang nghĩ tới điều gì.

Anh nhẹ nhàng mổ gáy cô, vừa hôn vừa như cho cô một liều thuốc an thần, từ từ bình ổn sự sợ hãi trong lòng cô.

Cô hít sâu một hơi, “Em không viết tiểu thuyết, em đi tìm dì, bọn em lên chỗ Cố Lệ Tình.”

“Không có việc tới đó làm gì?” Bách Lý Hàn Tôn đứng thẳng lưng, lưu luyến không muốn rời cổ cô, đôi mắt màu mực nhìn cô, đáy mắt tràn đầy sự lo lắng, “Anh không thích em và Cố Lệ Tình thân mật quá, ngộ nhỡ cô ta làm bị thương thì người đau lòng sẽ là anh, từ giờ về sau cách xa cô ta một chút, nếu không khi gặp Cố Lệ Tình thì bảo Tiểu Vi đi cùng em.”

Cô chậm rãi ngước mắt nhìn anh, khóe miệng cười ngọt ngào hạnh phúc không che dấu, “Từ giờ em sẽ chú ý, anh đừng lo cho em, hơn nữa hiện tại người nên khóc là Cố Lệ Tình chứ không phải em.”

Bách Lý Hàn Tôn mờ mịt nhìn cô, tựa như không hiểu rõ ý cô.

“Cố Lệ Tình chọc dì mất hứng, dì muốn cắt trọc tóc Cố Lệ Tình.” Sau đó cô kể chuyện xảy ra cho anh nghe.

Ánh mặt trời buổi sáng chiếu khắp mặt đất, khắp nơi đều sáng bừng.

Ngón tay anh dịu dàng vuốt ve gò má cô, gò má non mịn như da em bé, “Chỉ cần em vui vẻ, hậu quả về bất cứ chuyện gì anh đều gánh hết.”

Cố Tuyết Y nhìn anh, đôi mắt màu hổ phách xán lạn sáng lấp lánh như kim cương, qua một lúc lại ảm đạm, khóe miệng cười nặng nề, trên mặt hơi nặng trĩu.

“Em sao vậy hả? Có phải khó chịu ở đâu không?” Bách Lý Hàn Tôn lo lắng sờ lên trán cô.

“Em không sao.” Cô khẽ lắc đầu.

“Vậy em…”

“Xin lỗi!” Cô đột nhiên cắt ngang lời anh.

Bách Lý Hàn Tôn hoang mang nhìn cô, “Tại sao phải nói xin lỗi với anh?”

“Em lợi dụng anh, xin lỗi, em….” Cô không nên lợi dụng tình yêu của anh để đòi hỏi gì hết, cô không nên có suy nghĩ lợi dụng anh, cô không nên lợi dụng người yêu của cô, cô không nên…..

Bách Lý Hàn Tôn nhìn cô cười, ngón tay sờ má cô, “Em không lợi dụng anh, là anh cam tâm tình nguyện cho em làm như vậy, cưng chiều em là trách nhiệm cả đời này của anh, hơn nữa, từ khi chúng ta ở chung anh đã có suy nghĩ như vậy.” Cho nên giữa họ không thể nói là quan hệ lợi dụng.

Anh biết cô muốn báo thù, không muốn anh nhúng tay giúp cô.

“Em biết anh sẽ dùng phương pháp như vậy để chứng minh tình yêu với em, em nghĩ như vậy có lẽ em sẽ báo thù sớm hơn chút, em lại càng nghĩ tới bọn họ đối xử với mẹ em như vậy…….”

“Anh hoàn toàn không trách em, em cũng đừng tự trách mình, từ khi nghe em kể chuyện, thì anh đã biết em muốn nhân cơ hội này báo thù Cố Minh Hải.” Đồ của anh chính là đồ của cô, còn đồ của cô vẫn là đồ của cô, cô muốn gì anh đều dâng tới trước mặt cô, kể cả là cả gia tộc Bách Lý.

“Hàn Tôn, anh chiều em như vậy là muốn sau này em không thể rời khỏi anh hả?” Từng giọt nước mắt như pha lê rơi xuống gò má cô.

Khóe miệng anh cười cưng chiều, đưa tay ôm cô vào lòng, “Anh chính là muốn cưng chiều em đến nỗi khiến em không thể rời khỏi anh được.”

“Anh xấu quá!” Cô dở khóc dở cười, hờn đỗi đánh vào ngực anh.

Bách Lý Hàn Tôn âm thầm hít một hơi thật sâu, tựa như băng kết sâu trong lòng đã được giải phóng.

Lúc ấy anh còn đang nghĩ chừng nào thì cô nói hết tâm sự trong lòng cô cho anh nghe, tất cả chuyện của cô đều do anh xử lý, cô chỉ cần ở yên trong ngực anh là được.

“Chờ lát nữa Cố Minh Hải tới, một mình em đối phó ông ta được không? Nếu không được thì anh ở lại với em.” Anh khẽ đẩy cô ra, hỏi.

“Không sao, anh đi làm đi! Một mình em thừa sức đối phó, hơn nữa mấy người bên dì cũng ở đây.”

“Ừ!” Đôi mắt tĩnh mịch lộ ra vẻ dịu dàng, “Anh không nỡ để em ở nhà một mình, sao bây giờ? Anh rất muốn kéo em cùng tới công ty.”

“Chờ em xử lý xong chuyện thì chúng ta cùng tới công ty.” Cô kiễng chân lên hôn má anh một cái, “Trưa em chờ anh ăn cơm.”

Bách Lý Hàn Tôn nhíu mày, tỏ vẻ không hài lòng khi cô hôn má anh, “Hôn thêm một cái rồi anh đi làm.” Ngón tay chỉ vào môi anh.

“Em……..” Bách Lý Hàn Tôn không để ý cô do dự, đưa tay kéo eo cô qua, thân thể hai người dán chặt vào nhau, tim hai người đều đập vang như trống.

Mắt thấy làn môi quyến rũ càng lúc càng gần…….

Ánh mặt trời sáng rực xuyên qua cửa kính vẩy vào phòng, họ đứng bên cạnh cửa sổ, giờ phút này trên người họ như được độ thêm một tầng sáng, dưới ánh sáng, hai người hôn nhau…

Trong thoáng chốc, tất cả sự vật nhân gian đều yên tĩnh, họ như một bức tranh mỹ lệ, trong suốt và thiêng liêng.

20 phút sau.

Vương Tiểu Vi đã chuẩn bị xong bữa sáng, đợi và đợi, mắt thấy thiếu chủ sắp trễ giờ làm, cô mới thấy hai người Cố Tuyết Y và Bách Lý Hàn Tôn tay trong tay đi ra khỏi phòng.

Khi tầm mắt cô rơi vào làn môi sưng đỏ của Cố Tuyết Y, cô lập tức hiểu vì sao thiếu chủ lại trễ giờ, thì ra là….

Cố Tuyết Y phát hiện tầm mắt Vương Tiểu Vi cứ đặt trên môi cô, khuôn mặt trắng noãn đột nhiên đỏ bừng, đôi môi màu hổ phách hiện vẻ lúng túng.