Mắt thấy Chu Thừa Vũ ôm người vào cửa viện, cuối cùng Khổng ma ma cũng kéo Tô thị lại, "Phu nhân".
Chỉ với một lời nhắc nhở nhẹ nhàng, Tô thị hoàn toản tỉnh táo lại.
Phát hiện chính mình vậy mà đi theo tới đại phòng, Tô thị khẽ biến sắc, xoay người rời đi. Nàng tuổi còn trẻ, trong lòng lại không được tự nhiên, bước chân thoăn thoắt rất nhanh. Nhưng tuổi Khổng ma ma còn trẻ, cộng thêm thương tích còn chưa khỏi hoàn toàn, vì lẽ đó chỉ vài bước đã bị bỏ lại.
Bà dừng lại và thở hổn hển hai cái, dứt khoát không đuổi theo.
Phu nhân nghĩ lại biết mình quá đáng, không cần phải khuyên nữa
·
Bên kia, sau khi Hồ thị về nhà càng thấy tâm trạng bất an. Bởi vì chồng và con trai đãđến Phủ thành tham gia thi Hương, trong nhà không có ai tâm sự với bà. Bà thật sựkhông chịu nổi. Cuối cùng, bà đi tới Hồ gia.
Thời điểm bà tới, Hồ Lĩnh đang nổi cơn với Hồ Ngọc Tiên.
Mặc dù Hồ Ngọc Tiên nhanh mồm, nhưng cô nàng biết cha mình đang nổi nóng, nên cúi đầu để cho Hồ Lĩnh chửi gì thì chửi.
Hồ Lĩnh cũng biết có chửi nó cũng vô dụng. Là do trưởng nữ không chịu nhả, mắt thấy con bé thật thà chịu nghe ông chửi, mất hứng, phất tay đuổi người.
Hồ thị lại kéo Hồ Ngọc Tiên lại, lo lắng hỏi: "Ngọc Tiên, con về khi nào? Trước khi con về, có thấy Chu đại nhân quay lại chưa?"
Hồ Ngọc Tiên nhớ lại chuyện bà làm, lúc này trong lòng trong mắt cô nàng rất khôngthích bà. Con ngươi xoay vòng, dứt khoát dọa cho bà sợ hãi. "Có gặp ạ, trong tay đại nhân cầm một phong thư. Nổi giận đùng đùng trở về hậu viện. Sau đó kéo đại tỷ vào thẳng phòng trong, con thấy sợ quá liền vội vã chạy về nhà."
Hồ thị sợ tới mặt trắng bệch.
Hồ Lĩnh không biết chuyện này. Lúc này, ông thấy vẻ mặt em gái mình đại biến. Hỏi vội: "Có chuyện gì? Chu đại nhân nổi giận à? Có gì tức giận?"
Hồ Ngọc Tiên bĩu môi, tỏ vẻ không biết.
Hồ thị lã chã nước mắt, “Đại ca, muội, muội gây họa rồi.” vừa khóc sướt mướt vừa kể lại việc đã làm, bà hỏi Hồ Lĩnh, “Đại ca, muội phải làm sao đây? Chu đại nhân này là người có chút thù cũng muốn báo, ngay cả huynh là nhạc phụ hắn cũng không tha, Tịch Ngôn... có thể hắn sẽ trả thù thằng bé không, coi như là thi đậu cử nhân, cũng không có cơ hội tới Kinh Thành thi trạng Nguyên rồi?”
Hồ Ngọc Nhu nghe xong, nhớ tới biểu ca hiền lành, rất tốt với đại tỷ, với biểu đệ buổi muội khác cũng tốt, trong lòng hơi dâng trào. Vừa nghe nhắc tới, cô nàng liền khôngnhịn được, giọng điệu mỉa mai: "Còn không phải lỗi của cô cô. Giấu còn giấu khôngkịp, cô cô lại đưa tới tận tay. Lần này vừa hại biểu ca và đại tỷ, ai biết tiếp theo xảy ra chuyện gì nữa!”
Hồ thị bị nói buồn phiền trong lòng, nhưng áy náy không qua được lửa hận. Cáo tráng với Hồ Lĩnh lốp đốp: “Điều này có thể trách muội sao? Muội đây còn không phải vì Hồ gia, vì chuyện làm ăn của Hồ gia mới tới cửa? Ai biết được A Nhu là đứa lòng lang dạ sói, không chỉ không hé miệng khuyên can Chu đại nhân, mà còn mắng muội một trận thê thảm. nói cái gì mà nó là con dâu tương lai nhà muội, muội không bảo vệ được nó làm nó gả tới Chu gia, muội nên biết thẹn với liệt tổ liệt tông Triệu gia, nên lấy cái chết tạ tội!”. bà ta lắc tay áo Hồ Lĩnh, cắn tiếp không tha: “Đại ca, huynh nghe xem nó nói cái gì! Nếu muội đáng chết, đại ca lại là cha đẻ của nó không chở che cho nó, chẳng phải càng nên…”
Từ "chết" cuối cùng cũng không thốt ra.
Nhưng Hồ Lĩnh bị tức tới ná thở. "Con nha đầu này, nó nói vậy thật?"
Hồ thị cúi đầu, nói: "không tin thì huynh hỏi Ngọc Tiên đi."
Hồ Ngọc Tiên rất hào phòng gật đầu, chính là cách nói sai thì sao. Dù sao, ở huyện Trường Châu nay còn ai làm gì được đại tỷ? Trong lòng cô nàng đương nhiên tự hào, nhưng lời tiếp theo của Hồ Lĩnh, tạt cho chút tự hào của cô nàng tắt lụi, trống rỗng và tràn trề thất vọng.
"Con nha đầu chết tiết này, thực sự là đồ không có tâm can!", Hồ Lĩnh nói, "Tất cả mọi chuyện đều do nó mà ra. Danh tiếng của A Uyển đã bị hủy hoại hoàn toàn. Cửa hàng trong nhà bị đóng hai cái, bây giờ còn liên lụy tới Tịch Ngôn! Con nha đầu này, đáng lý ra là đạp chết nó trước khi gả tới Chu gia mới đúng. Như nó nói, nó đã có hôn ước từ bé, không gả cho Tịch Ngôn đã là thất tiết, lại còn mặt mũi sống sót, còn mặt mũi nói lời đó!"
Hồ thị khóc lóc gật đầu. "Còn không phải thế sao."
Mặc dù Hồ Lĩnh không yêu thương trưởng nữa lắm, nhưng lời này nói ra lúc giận điên người mê sảng. Còn Hồ Ngọc Tiên nghe xong, lại thấy đây mới là lời trong lòng của Hồ Lĩnh. Đại tỷ là đích nữ con của mẹ cả trước đã qua đời, cha xưa kia đối với đại tỷ tốt hơn với con thứ xuất như mình nhiều. Bây giờ đã đối xử như vậy với đại tỷ, tới lượt nàng thì sao?
Nàng không nói gì, lặng lẽ siết chặt tay rời đi.
Hồ thị bên này khóc lóc một hồi, nghĩ tới Tiết thị. "Đại ca, hiện tại, A Nhu không nghe khuyên bảo, muội xem hay ta cầu đại tẩu đi. Đệ đệ của đại tẩu làm Tri Phủ ở Phủ thành, có thể nói chuyện lên trên. Trái lại có giam cầm đại tẩu thì Chu đại nhân cũng không hả giận, không bằng thả đại tẩu cho tẩu ấy cầu cữu lão gia."
Hồ Lĩnh cẩn thận nghĩ rồi gật đầu.
Ông em vợ này coi như không quan tâm ông, nhưng đâu thể bỏ mặc Tiết thị. Huống gì, năm xưa ông em vợ này có thể từng bước bò lên vị trí hiện tại, cũng không ít tiền ông cho. Bây giờ ông gặp khó khăn, em vợ này báo lại một hai mới phải.
Hồ thị chủ động xin đi giết giặc, gặp Tiết thị.
Hồ Lĩnh nghĩ tới ông mới đánh Tiết thị ban nãy, không có mặt mũi đi gặp, nên cho phép bà ta đi.
Triệu Tịch Ngôn và cha cùng nhau đến Phủ thành thi Hương, bất kể là lộ phí, tiền thuê hay văn phòng tứ bảo
(bút, mực, giấy, nghiên)
đều tiêu tốn không hề nhỏ, Triệu gia lại nghèo, một lần đi những hai người, dù Hồ thị lại thanh cao, thì khi đó cũng phải về nhà mẹ mượn bạc.
Chỉ có điều Tiết thị không kêu bà qua cho mượn, mà từ sớm đã phân phó Lý ma ma đưa tới tờ ngân phiếu tròn 100 lượng sang. Lần này Hồ thị đến, Tiết thị liền bày vẻ mặt tươi cười nói: "Tịch Ngôn và muội phu đều đi Phủ Thành rồi?"
Hồ thị cũng bởi vì chuyện Tiết thị đưa bạc mới giúp Chu gia thuyết phục người. Thứ nhất là cũng xem như vừa hay đáp trả ân tình của tiết thị, thứ hai là bà muốn cầm thư đi nhục mạ Hồ Ngọc Nhu một chút, nhưng lại không ngờ hôm nay gây phải rắc rối.
Bà lạnh lùng nhìn Tiết thị một lúc rồi chậm rãi gật đầu.
Nhìn thấy bà như vậy, nụ cười trên khuôn mặt Tiết thị cũng phai dần. "Tiểu cô đến đây, không biết có chuyện gì?"
Hồ thị khô khan kể lại chuyến tới Chu gia và lý do bà tới đây.
Nhất thời khí sắc trên mặt Tô thị trắng bệch, bà thật không ngờ rằng Hồ thị sinh ra đứa con trai ưu tú như vậy, lại có thể ngu ngốc tới vậy. Ngu si cũng thôi đi, bây giờ lại còn ở trước mặt bà ta bày ra thư thái cao thượng cái gì, bà mà có tư cách này sao?
Còn có tên Chu Thừa Vũ kia!
Rốt cuộc tại sao hắn ta lại coi trọng Hồ Ngọc Nhu? rõ ràng vẫn luôn không gần nữ sắc, ngay cả ngày trước bằng lòng cưới A Uyển, cũng do bởi Chu lão phu nhân đồng ý. Theo kế hoạch của bà, Chu Thừa Vũ nên tức giận nuốt không trôi. Sau khi biết được chân tướng, hắn ta sẽ đem thân thể không còn trong trắng của Hồ Ngọc Nhu trả về mới đúng. Khi ấy, vì Hồ Ngọc Nhu không còn trong sạch, tất nhiên sẽ không thể gả cho Triệu Tịch Ngôn, muốn gả đại cho ai cũng được cả.
Thậm chí bà đã nghĩ qua, coi như Chu Thừa Vũ giận dữ đối phó Hồ gia, học cũng có thể một mặt đưa tiền, một mặt xin em trai bà giúp đỡ, chuyện tình có ầm ĩ cũng không lớn.
Nhưng hiện thực thì sao, hiện thực trái lại giúp Hồ Ngọc Nhu một tay, nó khôngnhững có được sự yêu chiều của Chu Thừa Vũ, trở thành phu nhân Huyện lệnh tôn quý. Còn bà và con gái, lại là một người bị giam cầm một người ở trong am, lại còn bị Hồ thị chèn ép!
Giọng điệu cao cao tại thượng của Hồ thị còn tiếp: "Đại tẩu, ta đã cầu tình đại ca cho tẩu. Tẩu không cần phải ở trong phòng không ra cửa nữa. Tẩu vẫn nên nghĩ cách càng sớm càng tốt. Sớm ngày đưa tin cho cữu lão gia, giải quyết mọi chuyện đi."
Thực ra Tiết thị đã gửi thư cho em trai từ trước, mà em trai cũng đáp lại thư, nói chắc chắn sẽ giúp bà. Chẳng qua giờ đây Hồ thị không biết vẫn cứ tiếp tục cao cao tại thượng, trong lòng Tiết thị không dễ chịu, cũng chỉ ngồi im lỉm không trả lời.
Hồ thị cho là làm khó bà ta, nói xong, bà thầm nói xin lỗi với con trai trong lòng. Rồi lại mở miệng tiếp: "Ta đi nhìn A Uyển một cái. Nghe nói con bé hiện đang bị phạt mỗi ngày, một tiểu cô nương gia, cũng không biết có ảnh hưởng gì đến cơ thể con bé không nữa."
Tới lúc này bà ta mới hiểu ra, Hồ thị đây là nhả ra, bà muốn thúc đẩy hôn sự A Uyển và Tịch Ngôn. Tiết thị thương yêu con gái, nghĩ tới gần đây con mình ăn khổ, bất cứ việc gì cũng không so đo.
"Vậy làm phiền tiểu cô đi xem con bé, nếu A Uyển có nói gì với tiểu cô, xin tiểu cô về cứ phái người tới nói ta một tiếng." Vì con gái, đến cùng Tiết thị cũng lui một bước.
Hồ thị cũng thở phảo nhẹ nhõm, cuối cùng cũng ló ra nụ cười. "Được."
Nhưng khi Hồ thị gặp được Hồ Ngọc Uyển, bà không cười được nữa, chẳng qua mộttiểu cô nương 13 tuổi bị đóng cửa nhốt trong vòng một tháng, coi bộ còn gầy yếu hơn Hồ Ngọc Nhu ngày trước. Gương mặt sầu khổ, dường như quỳ quá lâu, thấy bà tới đứng cũng không vững, còn phải nhớ tới nha đầu đỡ.
"cô cô!" Hồ Ngọc Uyển vui mừng khi thấy Hồ thị.
Hồ thị gật đầu, nghĩ tới chuyện ngốc ngếch mà bà đã làm. Nếu đại tẩu không nhờ em trai bà ta giúp đỡ, Chu Thừa Vũ chắc chắn sẽ không bỏ qua cho con bà. Nhiều năm trôi qua, bà đã chết tâm với việc phu quân có thể thi cao trung, con trai là toàn bộ hi vọng của bà. Bà tuyệt đối không cho phép con trai mình bị người ta đè đầu.
Còn... A Uyển ư, nếu không được thì cứ cưới bỏ ở nhà, tới lúc thì nạp thiếp là được. Dù sao thì tính cách của A Uyển yếu mềm, mà năm xưa Tiết thị chưa vào cửa đã tằng tịu có mang với đại ca. Mẹ A Nhu cũng gần như bị tức chết là do đó.
Bà vốn gai mắt A Uyển, bất kể ra sao cũng không muốn có một cô con dâu như vậy. Nhưng A Nhu quá đáng, bà không có cách nào.
"cô tới đón con về nhà." Hồ thị mỉm cười.
Hồ Ngọc Uyển nhất thời mở to hai mắt, không dám tin: “thật sao? Cha đồng ý thả con ra?”
Hồ thị gật đầu. "cô cô khuyên cha con rồi, ông ấy đồng ý."
Hồ Ngọc Uyển đẩy hạ nhân ra, tiến lên ôm lấy cánh tay Hồ thị “Cảm ơn cô cô, cô côđối với con thật tốt!”
Hồ thị vỗ tay nàng ta, cười nói: "Tất nhiên phải đối tốt với con rồi, con sắp thành con dâu của cô, cô không tốt với con thì tốt với ai?"
Con dâu?
Nàng sẽ gả cho biểu cả hả?
Nàng... nàng vốn cho là thanh danh nàng hỏng rồi, không còn cơ hội!
Nhìn gương mặt tươi cười của Hồ thị, Hồ Ngọc Nhu vui sướng choáng váng cả đầu óc, buột miệng: “Nương!”
Tác giả có lời muốn nói: Chương tiếp theo áng chừng có thể viết Triệu Tịch Ngôn trở về...
Đây thật sự là trong lịch sử văn của tôi… nam phụ không có cảm giác tồn tại nhất.
Nga, Tô thị tức khắc không tác quái nữa, nàng ta mang thai ngay và liền