Chương 52: Chu Thừa Vũ, Chàng Điên Rồi À?

Thời gian không còn sớm, Hồ Ngọc Nhu cảm thấy chuyện cũng nói xong rồi, liền giãy giụa từ trên đùi Chu Thừa Vũ muốn đứng dậy. "Ban nãy thiếp chưa nói với phòng bếp trưa nay muốn ăn gì. Thiếp đi phân phó một tiếng mới được."

Chu Thừa Vũ không buông tay.

Chàng đâu phải kẻ dễ lừa như vậy, câu hỏi của chàng còn chưa được giải đáp. mộttay vòng qua eo thon của nàng, một tay không khách sáo mở tung vạt áo, trực tiếp sờ lên da thịt trắng nõn nà.

"Ta trả lời câu hỏi của nàng, còn nàng chưa trả lời ta," Chàng thì thầm, những ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve, vừa mang ý uy hiếp vừa nồng nhiệt đỉnh điểm.

Người ta cũng đã thẳng thắn thế rồi, cô còn lừa gạt nữa thì không hay lắm. Hồ Ngọc Nhu đành châm chước kể lại lời Hồ thị nói. Chỉ là mấy từ chướng tai như không tuân thủ nữ tắc, hồng hạnh xuất tường, cô tự động bỏ qua. Ngoài việc không muốn chụp mấy từ này lên người cô, tránh cho Chu Thừa Vũnghĩ nhiều, cũng bởi vì qua chuyện Hồ gia cô biết vị này nhà cô không dễ trêu, cô không hy vọng quay đầu lại chàng lại đổ lên đầu Hồ thị, cũng như làm khó dễ Triệu Tịch Ngôn.

Lúc đầu cô hơi phẫn nộ, sau đó đốp cho Hồ thị giận muốn ná thở, cô mới vui lại. Bàn về công phu nã pháo bằng miệng, dù cô không có kinh nghiệm nào, nhưng ồn ào thật, còn không phải cô chiếm thế thượng phong đó sao. Vả lại, ánh mắt nhỏ bé tôn sùng của Hồ Ngọc Tiên khi ấy, giờ cô vẫn còn nhớ đây.

cô dựa lưng vào Chu Thừa Thế, vì thế cô không thấy được gương mặt Chu Thừa Vũ lạnh dần, chỉ vì bàn tay của người đàn ông này ngày càng không thành thật, sau đó cô không nói tiếp được nữa, giữa ban ngày ban mặt tại thư phòng, Hồ Ngọc Nhu thấy hơi tội lỗi.

Chu Thừa Vũchống cằm lên đỉnh đầu nàng, không cho nàng thấy mặt. Hồ thị khôngbiết điều như vậy, dĩ nhiên chàng phải ghim một gạch trong lòng, nhưng trong mỗi câu nói nàng đều có ý bảo vệ, chàng tự nhiên không thể nói với nàng.

Coi như có muốn làm cái gì, tốt nhất là không cho nàng biết, nếu không nàng vẫn sẽkhông thể buông tay, chính chàng lại làm gì đó, há chẳng phải đang đẩy nàng ra xa sao.

Khoảng thời gian này, Chu Thừa Vũ vẫn luôn bận rộn với vụ án mang dã man nọ, chỉ hôm nay mới thoáng có manh mối.Hung thủ có lẽ từ Phủ thành tới, dường như có người chống lưng. nói tóm lại, bên chàng không thể bắt được. Trước mắt người nọ đãtrốn về phủ thành, chỉ có nhờ bên Phủ thành hỗ trợ truy lùng.

Vụ án có tiến triển, chàng có thể thở phào nhẹ nhõm, nghĩ từ ngày ấy tới nay khôngcó gần gũi với Hồ Ngọc Nhu. Lúc này, giai nhân đương nằm trong ngực, chàng vuốt ve từ trên xuống dưới, thô hấp dần hỗn loạn. Có phần dằn lòng không nỗi.

Cảm nhận được bàn tay kia rốt cuộc không kìm được bao phủ trước ngực, mặt Hồ Ngọc Nhu hừng hực. Quay đầu chui vào ngực Chu Thừa Vũ, nói khẽ, "Dừng đi, thiếp, thiếp nên về phân phó bữa trưa."

cô hơi động, khối tròn trong tay cũng run rẩy theo, bởi do cơ thể uốn éo, càng trông giống như một tay nắm không hết. Chu Thừa Vũ từ từ đưa tay rảnh lên, cúi đầu vào tai của Hồ Ngọc Nhu. Hơi thở phả ra nóng hổi.

"Có vẻ như... lớn hơn?" Chàng nỉ non.

Vốn ở hiện đại, Hồ Ngọc Nhu rất to. Thời niên thiếu cô thấy khá xấu hổ, lúc trưởng thành đôi khi lấy làm kiêu ngạo, nhưng nếu bị đàn ông bên ngoài nhìn chằm chằm thìcô rất tức giận. Còn giờ bị Chu Thừa Vũ nói thế, Hồ Ngọc Nhu vô thức run lên, cô thực sự không ngờ tới Chu Thừa Vũ ngày thường trăng thanh gió mát là vậy, mà cũng nóiđược mấy câu thô tục thế kia.

Thấy trên mặt cô vương nét xấu hổ, Chu Thừa Vũ yêu thích không thôi. Bởi vì Hồ Ngọc Nhu đang ngồi nghiêng một bên, không tiện hành động. Chàng lại sức lớn, trực tiếp ôm Hồ Ngọc Nhu lên, đưa tay vào trong váy cô, để cô ngồi thẳng lên đùi chàng.

Hồ Ngọc Nhu không quan tâm ngại ngùng là gì nữa.

cô sững sờ mở to hai mắt cúi nhìn Chu Thừa Vũ bên dưới mình, rồi nhìn lên gương mặt của Chu Thừa Vũ, không khỏi đánh tiếng trong lòng: không thể nào, chơi lớn vậy luôn?

Lúc này nào có thời gian cho cô phân tâm, Chu Thừa Vũ sờ soạng mở thắt lưng cô ra, cúi xuống người cô.

Mặc dù có một linh hồn cởi mở đến từ hiện đại, nhưng dầu gì hiện tại ở đây là cổ đại, tốt nhất là nên nhập gia tùy tục đúng không? Bị hôn ngây ngất ngất ngây, đến lúc nhận thấy bàn tay to kiadọc theo váy cô đi lên, Hồ Ngọc Nhu vẫn mơ màng từ chối: "Bằng không… chúng ta về phòng đi?"

Đáp lại cô là giọng trầm thấp của nam nhân "ừm", nhưng bàn tay đang làm loạn căn bản không dừng lại.

Làn nút thắt trước ngực được giải thoát, nam nhân cúi đầu xuống, mà ngón tay phía dưới cũng không thua kém chen vào, cảm giác tê dại của cơ thể cuối cùng khiến Hồ Ngọc Nhu kìm không được hô khẽ: "Chu Thừa Vũ, chàng điên rồi à?"

Nam nhân quả thật điên rồi.

Khi chưa gặp được nàng còn tốt, vừa gặp nàng, cởi xiêm y nàng ra, mới biết chàng muốn nàng cỡ nào, muốn sắp phát điên.

Chỉ là đến cùng, nam nhân này còn sót lại tia lý trí. không phải vì bản thân chàng, mà là vìnàng, nếu nàng ở lại thư phòng quá lâu, nếu nàng ra ngoài với xiêm y quá xốc xếch, người bên ngoài không nghĩ gì về chàng, nhưng lại khinh thường nàng.

Do đó, nam nhân cũng không buông thả, chỉ làm nàng sung sướng một lần, ôm người đứng không vững lên án thư, cúi người thắt nút áo nàng lại, vuốt phẳng phiu áo váy, xác nhận không có vấn đề gì nữa, mới ôm người đi.

Hồ Ngọc Nhungượng đến nỗi không có mặt mũi nhìn chàng.

cô lại có thể...bị ngón tay chàng...

Chu Thừa Vũ cúi xuống nhìn hai lỗ tai ửng hồng, khẽ mỉm cười. một mặt đi ra cửa một mặt nói: "Nàng úp mặt vào ngực ta đi. Ta ôm nàng về phòng, nói nàng ngủ quên."

Hồ Ngọc Nhu đập nhẹ vào lồng ngực chàng ta.

cô cũng tự hỏi trong lòng, có thể không?

Chu Thừa Vũdường như biết côđang nghĩ gì, nói: "Nếu thả nàng xuống, người khác càng muốn xem nàng có thay đổi gì không, huống gì nàng chắc mình đi nổi chứ?"

Ok, cô chắc chắn không thể, đôi chân bủn rủn như không phải của mình.

Cả hai đều không để ý tới bức thư. Hồ Ngọc Nhu chỉ vùi mặt vào ngực chàng. Quần áo của Chu Thừa Vũ không khác thường, mặt cũng lạnh lùng như thường lệ, ôm người ra khỏi thư phòng.

không ngờ khi ra tới cửa gặp phải Tô thị.

Tô thị đi cùng Khổng ma ma, hầu hết mọi việc của Tô thị trước mắt đều do Khổng ma ma làm, Khổng ma ma tuy hiện giờ không khỏe hẳn, nhưng xuất đầu ra hầu hạ rồi. Hai người họ từ xa thấy Chu Thừa Vũ đang ôm người đi đến. Đều ngẩn người tại chỗ, chờ tới khi Chu Thừa Vũ tới gần, mới lấy lại tinh thần.

Chu Thừa Vũ gặp Tô thị, chân mày nhíu lại, trầm giọng nói: "Có việc?"

trên mặt Tô thị giương lên nụ cười, bởi vì cô ta không biết người trong ngực là Hồ Ngọc Nhu, còn cho là người khác. Cho nên trong lòng đắc ý, trên mặt cũng lộ ra mấy phần, có điều không hỏi, chỉ nói: "Đại ca, ta đến đây hỏi một chút, sắp tới tết trung thu. Phu quân truyền tin về, có về kịp tết Trung thu không ạ?"

một năm chỉ có một ngày Tết trung thu đoàn viên,Tô thị rất muốn trải qua cùng với Chu Thừa Duệ.

Chu Thừa Vũ lắc đầu, lạnh nhạt đáp: "Nếu đệ ấy ở một mình, trái phải gì về cũng độ mười lăm ngày. Bây giờ đệ ấy còn mang theo một thằng bé. Áng chừng nhanh nhất cũng phải mất 20 ngày tới. Đó là còn chưa tính bị trì hoãn trong kinh thành."

Chu Thừa Duệ hiếm khi đến Kinh Thành, nhàcha vợ phải đến một chuyếnchỗ đại đường ca, nhị đường ca cũng phải tới một chuyến. Trong vòng một tháng về tới là tốt lắm rồi.

Gương mặt Tô thị lộ vẻ thất vọng, phu quân rõ ràng đã hứa với nàng sẽ quay lại sớm, tranh thủ trong 12 ngày.

Chu Thừa Vũ không có tâm trạng ở đây khổ sở với cô ta, lạnh lùng nói: "Có việc khác?"

Tô thị vội lắc đầu. "không, đại ca đi thong thả."

Chu Thừa Vũ gật đầu, ôm Hồ Ngọc Nhu sải bước đi.

Tô thị nhìn theo bóng lưng họ, thất vọng trên mặt dần tan biến, trái lại ý cười lan tỏa. Xem ra đại bá ăn mặn mới biết được nữ nhân tốt, bây giờ mới nửa tháng không gần gũi với Hồ thị đã coi trọng nữ nhân khác.

Thực sự là quá tốt.

Nàng một chút cũng không đợi được, muốn tới xem giờ phút này Hồ thị có phản ứng thế nào. Chỉ không biết người trong ngực của đại bá là ai, là nha hoàn trong nhà, hay nữ nhân người bên ngoài tặng cho đại ca đưa vào phủ làm thiếp?

Nàng nhỏ giọng phân phó Khổng ma ma: "đi thăm dò xem người đại bá ôm là ai."

Khổng ma ma có vẻ ngạc nhiên. "Phu nhân, ngài nói gì?"

Tô thị đang có tâm trạng tốt, liền lặp lại.

Khổng ma ma rốt cuộc cũng xác định được mình không nghe lầm. "Đại lão gia ôm đại phu nhân thì phải. Ngoạitrừ đại phu nhân, đại lão gia có thể ôm ai?" Bà lia mắt về phíaChu Thừa Vũ mất hút. "Mà nếu ôm người khác, đại lão gia có yêu thích chăng nữa cũng không cứ thế ôm về hậu viện?"

Thành hôn mới hơn một tháng. Đây chẳng phải không cho đại phu nhân mặt mũi sao?

Lấy tính khí của đại phu nhân, sao có thể chịu uất ức này được.

Sắc mặt của Tô thị hoàn toàn sa sầm. "Bà nói đại bá ôm Hồ thị?" Sao có thể chứ, nàng ta... nàng ta dầu gì cũng xuất thân từ nhà cao, sao lại không biết chừng mực ý tứ như vậy!

Khổng ma ma nói: "Trông như đại phu nhân đang ngủ, trước đó có nghe thấy, đại lão gia bảo rằng, hai thư phòng trong- ngoài của ngài ấy đại phu nhân có thể đi vào.Chắc là đại phu nhân bồi đại lão gia đọc sách, ngủ quên?"

Nhìn mặt mày của Tô thị càng ngày càng khó coi, Khổng ma ma cũng không thể nóigì. Vì chuyện lần trước, bà còn hơi oán giận Tô thị, giờ Tô thị còn tức giận vô cớ, bà không muốn khuyên lơn gì nữa.

"đi, đi xem một chút!" Tô thị giậm chân mà ngổn ngang trăm mối, khẽ nói.