Chương 5: Người Lạ

Chương 5 : Người Lạ

Sau lần đó, John được Charlie cho phép vào phòng mình. Cô cho cậu chơi với Stanley và Theodore, hồi hợp giám sát lần đầu cậu học cách điều khiển và khiến chúng chuyển động. Cô sẽ rất buồn nếu cậu không thích chúng, trực giác cho cô biết rằng nếu thật vậy sự tôn trọng của cô dành cho cậu sẽ mai mọt đi.

Chúng là gia đình cô.

May thay, John tỏ vẻ thích thú ngay khi thấy chúng; cậu yêu những món đồ chơi máy móc của cô, vậy nên cô yêu cậu.

2 năm sau, đằng sau cái cây cạnh xưởng làm việc của cha, cô xém cho cậu hôn mình.

Rồi việc đó xảy đến, mọi thứ dường như chấm dứt, ít nhất là cho Charlie.

Charlie giật mình trở lại thực tại. Nhìn lại ngoại hình thanh nhã của Jessica làm cô chợt nhớ đến ngoại hình mình. Chiếc áo thun tím, áo khoác jean, quần jean đen và bộ ủng. Mới khi sáng cô đã nghĩ nó là một sự lựa chọn khôn ngoan, giờ thì cô ước mình đã chọn cái khác. “ Bữa nào mày cũng ăn mặc như thế này hết”, cô tự nhắc. Cô tìm chỗ đậu xem, khóa cửa xe, mặc dù người dân Hurricane, Utah không có thói quen làm vậy, rồi đi vào nhà hàng để tái ngộ với bạn bè cô sau 10 năm.

Hơi ấm, tiếng ồn và ánh sáng chào đón cô khi cô bước vào nhà hàng như một làn sóng, và trong khoảnh khắc đó cô đứng chựng lại, để rồi Jessica gọi lớn tên cô.

Charlie mỉm cười, rồi bước đến chỗ bạn.

“ Chào ”, cô gượng gạo nói, ngó nghiêng nhưng không thực sự nhìn họ. Jessica lê đít qua một bên chiếc ghế sofa nhựa màu đỏ rồi vỗ vỗ chổ ngồi cạnh cô.

“ Ngồi đây nè mày ! ”, cô bảo “Tao đang kể cho John và Carlton nghe về đời sống đại gia của tao. ” . Jessica vừa nói vừa đảo đảo mắt, đồng thời thể hiện được sự châm biến bản thân và cái cảm giác rằng cuộc đời cô thực sự thú vị.

“ Jessica sống ở New York á, mày biết hông ? ” Carlton nói. Cậu nói theo cách thật thận trọng, như thể cậu phải suy nghĩ thật kĩ trước khi mở miệng. John giữ im lặng, nhưng chào đón Charlie bằng một nụ cười đầy hồi hợp.

Jessica lại đảo mắt, và tự nhiên Charlie có cảm tưởng mình bị déjà vu (1) rồi nhớ ra rằng đây là thói quen của Jessica từ hồi cổ còn nhỏ.

“ 8 triệu người sống ở New York, Carlton , có phải thành tựu gì lớn lao đâu,” Jessica bảo. Carlton nhúng vai.

“ Đó giờ tui có đi đâu đâu,” cậu nói.

“ Tao tưởng mày không còn ở trong thị trấn,” Charlie nói.

“ Tao còn có thể ở đây được nữa ?” Carlton nói “ Gia đình tao đã ở đây từ năm 1896,” cậu nói, làm trầm giọng mình cho giống cha cậu.

“ Thiệt không vậy ba ? ” Charlie hỏi.

“ Đéo biết ” Charlie nói trong giọng cảu mình “ Có thể. Cha tao ứng cử cho chức thị trưởng 2 năm trước. Ổng thua cử nhưng ai quan tâm đến chức thị trưởng chứ ? ”

“ Thề, tao sẽ biến khỏi đây vào ngày sinh nhật 18 của tao. ”

“ Mày định đi đâu ? ” John hỏi, nghiêm nghi nhìn Carlton.

Họ mắt gặp mắt , có vẻ hơi căng thẳng. Bỗng nhiên, Carlton chỉ ra bên kia cửa sổ, nhắm một mắt lại để đích chỉ mục tiêu của cậu. John nhướn mày rồi men theo cánh tay của Carlton nhìn ra cửa sổ. Charlie cũng nhìn : Carlton chả chỉ vào cái gì cả. John há miệng định nói nhưng Carlton chặn họng:

“ Hoặc,” cậu nói, rồi nhịp nhàng chỉ về phía ngược lại.

“ Okê” . John gãi đầu, hơi đỏ mặt. “ Ở đâu cũng được chứ gì ? ” Cậu cười qua chuyện.

“ Mấy người kia đâu ? ” Charlie nói, nhòm ngoài cửa sổ và quét mắt qua bãi đậu xe tìm người mới đến.

“ Ngày mai ” , John nói. Jessica nói rõ hơn.

“ Họ sẽ đến vào sáng mai. Marla mang theo thằng em trai, tin được không? ”

“Thằng Jason ?” Charlie mỉm cười. Cô nhớ Jason như một bó chăn nhỏ với khuôn mặt nhỏ xíu đỏ ló ra.

“ Ai lại muốn có giữ một thằng nhóc? ”

“Tao chắc rằng nó không còn là một đứa bé nữa ” Charlie nói, cười khẩy .

“ Vẫn là một thằng nhóc ”, Jessica nói. “Dù sao thì, tao đã đặt phòng cho tụi mình tại nhà nghỉ ở chân đường cao tốc, chả còn chỗ nào khác. Tụi con trai ở với Carlton.”

“ Okê ”, Charlie nói. Cô khá ấn tượng với khả năng lên kết hoạch của Jessica, nhưng không hài lòng với kế hoạch. Cô không thích ở chung phòng với Jessica, người bây giờ dường như xa lạ. Jessica đã trở thành kiểu con gái khiến Charlie tự ti : lịch sự và lạnh lùng , nói như thể cô biết mọi sự trong đời.

Charlie chớp cân nhắc quay trở lại ngôi nhà cũ của mình để nghỉ ngơi qua đêm, nhưng cái ý tưởng đó làm cô rùng mình. Ngôi nhà đó, vào ban đêm, không còn là chốn của người sống. Bớt diễn đi, cô tự mắng mình, nhưng bây giờ John cất tiếng . Cậu ta có cách thu hút sự chú ý bằng giọng nói của mình, có lẽ vì anh ta thường ít nói hơn những người khác. Anh dành phần lớn thời gian để lắng nghe, nhưng không phải vì cậu ngại. Cậu ta luôn thu thập thông tin, chỉ nói khi cậu ta có trí thức hoặc mỉa mai để thể hiện. Thường thì cả hai cùng một lúc.

Có ai biết chuyện gì sẽ xảy ra vào ngày mai không?

Tất cả đều im lặng một lúc, và bà bồi bàn nhân thời cơ đến xem họ muốn gọi món gì. Charlie lướt nhanh qua thực đơn, mắt cô không thực sự tập trung vào từ ngữ. Cô không ngờ lượt mình gọi món đến nhanh như vậy, và rồi cô đứng hình.

“ Trứng ” cô cuối cùng cũng mở miệng nói được . Biểu cảm khó nhằn của người phụ nữ vẫn còn chằm chằm vào cô nhận ra mình chưa gọi món xong . “ Đánh lên. Bánh mì nướng ” , cô ấy thêm vào và người đàn bà bỏ đi .

Charlie nhìn xuống thực đơn. Cô ghét điểm này ở bản thân mình. Khi cô mất cảnh giác, cô dường như mất hết khả năng hành động, để xử lý những gì đang diễn ra xung quanh cô ấy. Con người trở nên thật khó hiểu , họ hỏi những thứ thật kì lạ.

“ Đặt món đáng lẽ không có gì khó ” , cô nghĩ. Những người khác đã bắt đầu nói chuyện một lần nữa , và cô hướng sự chú ý về họ, cảm giác như cô lại tuột về phía sau .