Chương 4: Đám bạn

Chương 4 :Đám bạn

Cô quay vào trong nhà , chỉ liếc nhìn phòng khách và bếp trước hướng lên phòng ngủ của cô. Chìa khóa nằm trên chiếc ghế đan tre , bên cạnh con gấu bông Theodore. Cô nhặt chúng lên và dọc chúng một lúc, chưa sẵn sàng để rời đi. Cô ngồi xuống giường . Con kỳ lân Stanley đã quay trở lại chân giường trước khi dừng lại. Sau khi ngồi xuống, cô vỗ vỗ đầu nó. Trời đã tối dần khi cô còn ở bên ngoài, và giờ màn đêm che phủ căn phòng . Bằng cách nào đó, màn đêm dường như phơi bày sự xuống cấp trầm trọng của những món đồ chơi. Đôi mắt của Theodore không còn sáng, và bộ lông mỏng và cái tai treo lòng thòng làm cho nó trông giống như một kẻ lang thang bệnh hoạn. Khi cô nhìn xuống Stanley, những vết rỉ sét xung quanh đôi mắt nó làm cho chúng trông như những cái hốc rỗng, và hàm răng nhe của anh, mà cô đã luôn tưởng là một nụ cười, trở thành cái nhếch mép kinh hoàng trên một cái đầu lâu. Charlie đứng lên, cẩn thận không chạm vào nó , và vội vã đi về phía cửa, nhưng cô vấp vào đường ray và ngã lăn lộn trên sàn nhà, vô tình làm chân cô bị kẹt vào chiếc vô lăng bên cạnh giường . Miếng kim loại quay tròn, và khi cô ngẩng đầu lên, một cặp chân nhỏ nhắn hiện ra dưới mũi cô, mặc áo da kẻ sọc. Cô ngước lên.

Đó là Ella, trừng trừng nhìn xuống phía cô, im lặng và thật bất ngờ, đôi mắt thủy tinh của nó gần như xuất hồn. Ella cầm tách trà và đĩa lót chặt như bộ đội cầm súng . Charlie thận trọng đứng dậy, chú ý không đụng đến con búp bê. Cô đi ra khỏi phòng, bước cẩn thận để tránh vô tình kích hoạt bất kỳ món đồ chơi nào khác, và khi cô đi , Ella gần như theo nhịp cô, rút lui vào chiếc tủ.

Charlie vội vã bước xuống cầu thang, tim thắt lại bởi mong muốn ra khỏi đây. Trong xe cô ấy mò mẫm chìa khóa ba lần trước khi đặt nó vào ổ cắm.

Cô lùi xe trên đường lái thật nhanh và chạy một cách liều lĩnh trên bãi cỏ của sân trước rồi vụt chạy.

Sau khoảng một dặm, Charlie tấp và tắt xe.

Nhìn thẳng phía trước qua kính chắn gió, đôi mắt cô chằm chằm vào hư không. Cô tự ép mình

thở chậm rãi. Cô đưa tay lên và điều chỉnh gương chiếu hậu để có thể nhìn thấy bản thân mình.

Cô luôn tưởng sẽ nhìn thấy nỗi đau, sự tức giận, nỗi buồn hằn trên khuôn mặt mình, nhưng chẳng bao giờ thấy chúng. Má cô ửng hồng, và khuôn mặt tròn trông gần như vui vẻ như mọi khi.

Những tuần đầu tiên cô sống với dì Jen, khi được giới thiệu với bạn bè của dì, cô nghe những điều tương tự lặp đi lặp lại: “thật là một đứa trẻ xinh xắn. Trông nó hạnh phúc làm sao ! ”

Charlie luôn trông như sắp cười, đôi mắt nâu mở to và lấp lánh, cái miệng mỏng manh của cô sẵn sàng cong lên, ngay cả khi cô muốn nức nở, một sự phản bội bất thường. Cô lướt ngón tay

qua mái tóc màu nâu nhạt, như thể điều đó sẽ khiến mái tóc bồng bền của cô thẳng ra, rồi đặt chiếc gương trở lại vị trí cũ .

Cô khởi động xe lại và tìm kiếm một đài phát thanh, hy vọng âm nhạc có thể đưa cô ấy trở lại thực tại.

Cô chuyển từ đài này sang đài khác, không để tâm nghe bất cứ cái gì, và cuối cùng dừng lại ở một chương trình phát sóng AM với một người dẫn chương trình dường như đang la hét khán giả của mình với giọng điệu khinh bỉ. Cô không biết anh đang nói về cái gì, nhưng âm thanh chói tai và khó chịu đủ để làm cô giật mình trở lại vào thực tại. Đồng hồ trong xe luôn sai, nhưng cô ngó chiếc đồng hồ đeo tay.

Gần đến lúc gặp bạn bè của cô tại quán ăn họ đã chọn, gần trung tâm của thị trấn.

Charlie lái xe ra đường và tiếp tục đi, để lại tiếng la hét giận dữ của đài phát thanh làm dịu tâm trí của cô.

Khi cô đến nhà hàng, Charlie kéo vào trong lô và dừng lại, nhưng đã không tắp xe. Mặt trước của quán ăn có một cửa sổ ảnh dài và khá là trong suốt. Mặc dù cô ấy đã không nhìn thấy họ trong nhiều năm, nhưng chỉ sau một lát là cô biết họ ngồi ở đâu.

Jessica là dễ nhận ra nhất. Cô luôn kèm theo hình với những lá thư của cô ấy, và ngay bây giờ cô ấy trông giống hệt tấm hình cuối cùng cô gửi. Ngay cả khi ngồi, cô ấy rõ ràng cao mấy thằng con trai , và rất gầy. Mặc dù Charlie không thấy được toàn bộ trang phục của cô ấy, cô ấy mặc một chiếc áo sơ mi trắng rộng rãi với một chiếc áo thêu, và đã có một chiếc mũ vành đậu trên mái tóc nâu bóng mượt, dài ngang vai, và bông hoa bự chảng có thể hất nó ra khỏi đầu của cô bất cứ lúc nào. Cô vừa nói vừa thể hiện cử chỉ hào hứng về cái gì đó.

Hai thằng con trai đang ngồi cạnh nhau, đối diện với Jessica. Carlton trông như cậu bé tóc đỏ ngày còn trẻ, chỉ là lớn tuổi hơn. Cậu ta có khuôn mặt em bé, nhưng các đặc điểm đã được tinh chỉnh, mái tóc của anh ấy được chăm sóc cẩn thận và được định hình bởi một số

sản phẩm tóc . Cậu khá là xinh xắn, so với tụi con trai, và mặc đồ tập thể dục màu đen, thế nhưng Charlie không nghĩ cậu ta đã từng tập thể dục. Cậu ấy nằm dài trên bàn, gác cằm lên tay.

Bên cạnh anh là John, ngồi gần cửa sổ nhất. John thuộc kiểu trẻ trâu mà bị bẩn ngay cả trước khi cậu ta bước chân ra khỏi nhà : sẽ có sơn trên áo trước khi giáo viên đưa cho màu nước,

những cọng cỏ xót lại trên đầu gối trước khi hắn đến gần sân chơi, và bụi bẩn kẹt trong móng tay ngay sau khi vừa rửa tay xong. Charlie biết đó là anh ta, ắt phải thế, nhưng anh ta trông hoàn toàn khác. Nỗi buồn của tuổi thơ đã được thay thế bởi một cái gì đó sắc nét và sạch sẽ. Cậu ta mặc một áo sơ mi gọn gàng, màu xanh nhạt cài nút, tay áo xăn lên và cổ áo mở ra, trông nghiêm túc nhưng không nghiêm nghị.

Cậu ta ngả lưng vào gian hàng, gật đầu nhiệt tình, tiếp thu mọi điều Jessica nói. Cái duy nhất gợi nhớ về thằng nhóc John là mái tóc rối ren như cái ổ quạ và bộ râu quai nón trông như phiên bản sang trọng, người lớn hơn của đống bùn đất mà khi nhỏ lúc nào cũng hiện diện trên mặt cậu.

Charlie mỉm cười với chính mình. Cô đã say nắng anh khi còn nhỏ, trước khi họ thực sự hiểu điều đó có nghĩa là gì. Anh cho cô bánh quy cái hộp cơm trưa mẫu Transformers và một lần hồi mẫu giáo đã nhận lỗi vể mình lỗi khi cô làm vỡ các lọ thủy tinh chứa hạt màu cho môn “nghệ thuật và thủ công” . Cô nhớ rõ khoảnh khắc nó tuột khỏi tay cô và cô nhìn nó rơi xuống.Dù có cố cô cũng không thể bắt được nó vì bé Charlie quá chậm.

Cô muốn thấy nó vỡ.

Cái lọ thủy tinh đập vào sàn gỗ và vỡ tan thành ngàn mảnh, và các hạt màu văng tứ tung, đa số có màu, trong số các mảnh vỡ, và cô nghĩ nó thật đẹp, và rồi cô òa khóc.

John bị mắng vốn trong một bức thư gửi về nhà cho bố mẹ cậu, và khi cô ấy bảo “ cảm ơn” cậu ta nháy mắt với cô một cách thật lếu láo rồi bảo : “ Vì cái gì ? ”