Chương 2: Căn nhà cũ
Những bậc thang vươn lên trên phía trước cô, nhưng cô lại bị cuốn hút bởi những món đồ nội thất quen thuộc trong phòng khách. Cổ chưa từng để ý rằng căn nhà rộng lớn và trống trải như thế nào , rằng những món nội thất lưa thưa, rải rác ra sao : bàn cà phê ở quá xa tầm với của người ngồi trên sofa, những chiếc ghế cách xa nhau đến mức khó lòng trò chuyện được với ai.
Charlie nhanh nhẹn bước vòng qua vết nhơ đen sì che phủ sàn gỗ ở gần trung tâm căn phòng , vào nhà bếp nơi chỉ còn sót lại vài chiếc dĩa, nồi và xoang chảo được đựng trong tủ. Suốt tuổi thơ của mình Charlie chưa bao giờ cảm thấy thiếu thốn bất cứ thứ gì , nhưng giờ đây sự kì vĩ thái quá của căn nhà trông như một lời xin lỗi, nỗ lực của một người đàn ông đã mất mát quá nhiều để dành cho cô con gái mình mọi thứ mình có.
Ông ấy làm quá mọi việc theo một cách rất riêng.
Lần trước khi cô ở đây căn nhà đã thật tối tăm và có cái gì đó sai sai . Dì Jen đã nhất bổng cô lên ở trước hiên nhà , dùng 2 tay che mắt cô lại như thể cô là em bé dưới cái khắc nhiệt của mặt trời và bế cô lên phòng dù lúc đó cô đã 7 tuổi.
Dì Jen đặt Charlie xuống trong phòng của cô và bảo cô chuẩn bị hành lí , đoạn cô lại nức nở vì cô chả cho vừa thứ gì của mình vào được chiếc hành lí nhỏ xíu đó cả .
“Những cái còn lại để sau này rồi lấy,” dì Jen nói , sự bất kiên nhẫn của dì rỉ ra dần rồi chảy thành dòng, trong khi Charlie lưỡng lự trước cái tủ không biết mang chiếc áo sơ mi nào theo.
Những cái còn lại giờ vẫn ở yên đó.
Charlie lướt trên những bậc thang tiến thẳng về phòng mình. Cửa mở và khi Charlie bước qua cô choáng váng vì sung sướng với cảm giác như một kẻ xâm nhập, tựa như bé Charlie đang ngồi giữa đám đồ chơi ngẩn lên và hỏi, ”Ai đây?”
Charlie bước vào.
Phòng cô đóng nhiều bụi.
Các bức tường màu hồng lợt , trần nhà được sơn cùng màu giờ xệ hẳn qua một bên theo đường viền của mái nhà . Phía dưới cánh cửa sổ là cái giường cũ còn nằm sát bên tường, ra giường vẫn còn đó nhưng mùng mền thì đã mất. Cửa số hé mở và tấm màng vụn vỡ đung đưa giữa làng gió dịu bay vào. Nước bẩn đen sì rỉ từ bên dưới cửa sổ, nơi thời tiết đi qua để quấy rầy sự bỏ bê của căn nhà , đến tấm ra giường cũ kĩ.
Charlie trèo lên giường và cố sức đóng cửa sổ lại.
Nó chịu thua sau một tiếng rít dữ dội, còn Charlie lùi bước, sự chú ý của cô đổ về những “ phát minh ” của cha mình.
Charlie đã sợ phải ngủ một mình lần đầu bước chân vào căn nhà này. Đêm đó thì cô không nhớ nhưng còn câu chuyện cha cô kể hàng nghìn lần thì vẫn khắc sâu trong trí nhớ cô
Cô ngồi dậy và nhõng nhẽo cho đến khi cha cô đến bế lên và ru cô, quả quyết với cô rằng cô sẽ không bao giờ một mình.
Sáng hôm sau ông dắt tay cô và dẫn cô đến gara, và ông bắt đầu thực hiện lời hứa của mình .
Sáng chế đầu tiên của ông là một con thỏ màu tím, giờ đây mang màu xám vì đã ngồi trong sáng nhiều năm. Cha cô gọi nó là Theodore . Nó to cỡ một đứa trẻ 3 tuổi, bằng cô lúc cha cô chế Theodore, và nó sỡ hữu bộ lông mềm mại và bóng mượt, mắt sáng ngời và một cái nơ đỏ đoan trang.
Theodore chỉ có thể vẫy tay, nghiêng đầu về một bên và trong giọng của cha cô, nói :
“ Yêu con, Charlie ”
Nhưng thế thôi cũng đủ để nó đóng vai trò gác đêm cho Charlie, một ai đó để bầu bạn với cô trong những đêm không ngủ.
Bây giờ, Theodore ngồi trên chiếc ghế đan tre trắng xa xa ở góc phòng. Charlie vẫy tai nhưng nó, ở trạng thái chưa kích hoạt, đã không vẫy lại.
Những thế hệ đồ chơi sau Theodore trở nên phức tạp hơn ; một số hoạt động được còn một số thì không; một số có lỗi không sửa được, một số khác thì không được ưu thích bởi trí tưởng tượng trẻ trâu của Charlie. Cô biết cha mình tái chế những con như vậy, và cô không thích nhìn chúng bị tách gỡ ra.
Những con được giữ lại, những con cô yêu mến, vẫn còn ở đây, nhìn cô đầy mong đợi. Với một nụ cười mỉm Charlie bấm nút kế giường cô. Cái nút cứng ngắt nhưng khi bấm vào được thì chả có gì xảy ra. Cô bấm nó lần nữa, lần này ấn giữ nó lâu hơn, và lần này, bên kia căn phòng, với tiếng kêu kẽo kiệt của kim loại, con kì lân bắt đầu cử động.
Con Kì Lân ( Charlie gọi nó là Stanley vì lí do gì đó mà cô không còn nhớ ) làm từ kim loại và sơn một màu trắng bóng bẩy. Nó lê bước quanh căn phòng theo một đường ray hình tròn, đung đưa cái đầu lên xuống. Đường ray ré lên khi Stanley quẹo cua và dừng lại khi Stanley đến bên cái giường. Charlie quỳ xuống bên cạnh nó rồi võ võ hông nó. Lớp sơn bóng bẩy đã sứt mẻ và dần tróc, mặt nó thì đang rỉ sét dần. Mắt nó vẫn sống động, trông ra xa khỏi sự mục nát.
“Mày cần một lớp sơn mới, Stanley ạ, ” Charlie nói. Con Kì Lần nhìn chằm chằm về phía trước, không phản ứng.
Ở chân giường, một vô lăng . Làm từ kim loại được chấp vá với nhau, nó luôn trông như thứ gì đó trên tàu ngầm đối với Charlie. Cô vặn nó. Nó kẹt một hồi nhưng rồi cũng xoay tròn như nhiệm vụ của nó.
Ở bên kia căn phòng cánh tủ nhỏ nhất phăng ra. Giăng buồm đi ra là ella, một con búp bê cỡ đứa trẻ mang theo một tách trà và đĩa lót trong bàn tay tí nị như những vật cúng. Chiếc váy kẻ sọc của Ella vẫn còn sắt nét, và chiếc giày hoa văn của nó vẫn tỏa sáng; có lẽ cái tủ đã bảo vệ nó khỏi tàn phá của sự ẩm ướt.
Charlie có bộ đồ y như vậy, hồi cô và Ella cao bằng nhau.
“Chào,Ella” cô nhẹ nhàng bảo.
Vừa lúc hết dây cót, Ella rút lui trở vào trong tủ và cửa tủ đóng lại.
Charlie đi theo nó.
Ba cái tủ được căn chỉnh theo đường xiên của trần nhà. Ella sống trong cái tủ lùn lùn, khoảng 1 mét. Kế bên nó là cái tủ khoảng 2 mét và cái thứ 3 thì đụng nóc trần nhà.
Sự hoài niệm này làm Charlie mỉm cười.
“ Sao mày lại có 3 cái tủ ? ” John rặn hỏi lần đầu tiên cậu đến chơi. Charlie ngây người nhìn cậu , bối rối bởi câu hỏi.
“ Thì tại tao có 3 cái ! ” Cô nói. Cô đánh trống lảng bằng cách chỉ vào cái nhỏ nhất.
“ Ella ở trỏng ”
John gật đầu thỏa mãn.
Charlie lắc đầu và mở cửa cái tủ giữa – đúng hơn là cô đã cố . Cái tay nắm bất động khi Charlie giật mở nó : Cửa bị khóa. Cô thử lắc nó vài lần nhưng rồi bỏ cuộc một cách dễ dàng. Cô trường trên sàn và nghía lên nhìn cái tủ cao nhất, cái tủ “ gái bự ” của cô mà một ngày nào đó cô sẽ vừa khít.
“Khi nào lớn lên thì con mới cần nó,” cha cô hay nói, như ngày đó đã không đến.
Cánh cửa giờ hơi hơi hé mở, nhưng Charlie đã chả động gì đến nó. Nó đâu mở ra cho cô , nó đã quy phục trước sự tàn nhẫn thời gian .