Chương 1 : Đối đầu với quá khứ
Hắn thấy tôi.
Charlie khụy xuống, gần như trường bò trên sàn vậy. Cô ấy bị kẹt đằng sau một dãy máy Arcade, ép giữa khoảng không nhỏ đến mức chỉ có rắn mới trường qua được, giữa hàng chục bảng điều khiển và vách tường, mớ dây điện rối ren và các phích cắm vô dụng rãi rác bên dưới cô.
Cô ấy chỉ còn biết núp vào phía chân tường;
Để ra khỏi đây chỉ còn cách chạy qua cái thứ đó,mà cô đã không đủ nhanh để có thể chạy kịp. Những chớp sáng lóe qua hàng ngàn máy trò chơi cho cô biết hắn liên tục rình mò qua lại.
Gần như không còn chỗ nào để di chuyển nhưng cô vẫn cố bò về phía sau.
Dây nhợ quấn vào chân cô.
Cô ấy lặng im,uốn duỗi cơ thể mình để phăng nó ra.
Cô ấy nghe tiếng kim loại cọ xát vào nhau, và chiếc máy ở đằng xa đập vào bức tường. Hắn lại đánh nó, làm vỡ vụn nút điều khiển, và lại tấn công cái tiếp theo, va vào chúng nhịp nhàng đến mức vang lên giai điệu, băng băng qua đống máy móc, hắn tiến gần hơn.
“Phải thoát ra, phải thoát ra!” Suy nghĩ hoản loạn ấy cũng có làm chi, làm gì có đường nào để thoát.
Cánh tay cô ấy nhói lên, khiến cô muốn òa khóc.
Máu thấm qua miến giẻ rách băn bó vết thương, cô chợt cảm thấy từng giọt máu của cô đang dần bị hút cạn
Cái máy cách cô vài bước chân đập mạnh vào tường, khiến Charlie rùng mình bất động. Hắn đang tiến gần hơn;cô nghe tiếng bánh răng nghiến vào nhau và cái tiếng tíc tắc của động cơ Servos, càng ngày càng lớn. Ngắm tịt mắt lại, cô vẫn mường tượng ra cách hắn nhìn cô, thấy bộ lông bù xù và miếng kim loại ló ra dưới lớp da thịt vô cơ.
Đột nhiên bản điều khiển phía trước cô bị phăng đi. Nó đổ ngã như món đồ chơi vậy. Dây nguồn dưới chân cô bị ném đi, và Charlie trượt, gần như sắp ngã. Cô vừa lấy lại thăng bằng và nhìn lên thì thấy cái móc câu quất xuống
…
Chào mừng đến Hurricane, Utah.
Charlie nhìn vào bảng hiệu rồi cười một nụ cười cáu kỉnh, đoạn tiếp tục lái vô lăng đi tiếp. Bầu trời, khung cảnh nhìn từ bên nào của bảng hiệu cũng vậy, nhưng cô vẫn mong đợi trong lo lắng một cái gì đó lúc cho đi qua nó.
Cô chả nhận ra gì cả. Dù gì thì cô cũng không mong đợi điều đó,nhất là ở nơi xa bên rìa thị trấn, nơi chỉ toàn đường cao tốc và khoảng không.
Cô tự hỏi các bọn nó trông như thế nào,bây giờ chúng nó ra sao.
10 năm trước chị em một nhà,rồi sự ấy xảy ra, mọi thứ đều kết thúc, ít nhất đối với Charlie. Cô chưa gặp lại chúng từ hồi cô 7 tuổi. Chúng nó viết miết hồi còn là con trẻ, nhất là Marla, cách nó viết y hệt cách nó nói:Nhanh và không rõ nghĩa.
Nhưng thời gian chia rẽ chúng, các thư từ được gửi ít hơn, thưa thớt hơn, và những cuộc trò truyện dẫn đến chuyến đi này diễn ra thiệt sơ sài và đầy những cái à, ừm gượng gạo. Charlie thì cứ gọi chúng nó bằng tên như thể muốn đảm bảo với bản thân rằng mình vẫn còn nhớ
Marla,Jessica,Lamar,Carlton,John và Michael.
Michael là lí do của cuộc đi này mà. Cậu ta mất 10 năm trước, đã 10 năm kể từ chuyện ấy, và giờ bố mẹ cậu muốn mọi người tập hợp cho nghi lễ tận tâm. Họ muốn bạn cũ cậu ấy chứng kiến khánh thành học bổng họ thành lập dưới tên cậu. Charlie biết điều đó thật tốt đẹp, nhưng buổi quây quần lại thật u ám, ảm đạm.
Cô run cằm cặp và tắt điều hòa, dù cô biết cô run đâu phải vì cái lạnh.
Gần đến trung tâm thị trấn, charlie nhận thấy: một vài cửa hàng và rạp chiếu phim, nơi đang quảng cáo phim bom tấn của hè này. Sau một khoảnh khắc bất ngờ,Charlie tự cười mình.
” Mày mong đợi gì chứ, mày nghĩ nơi này sẽ không đổi thay gì sao ? Rằng nó sẽ mãi y như thị trấn mày thấy khoảnh khắc mày rời đi, tháng 7 năm 1985?
Ừ thì đó là những điều cô đã mong đợi.
Cô ngó đồng hồ. Vẫn còn vài tiếng trước cuộc tái ngộ. Cô nghĩ về việc đến rạp, nhưng thôi, cô có cái hay hơn.
Charlie rẽ trái và tiến ra khỏi thị trấn.
10 phút sau,cô ấy tắp xe và đi ra.
Căn nhà hiện ra mịt mờ trước cô,viền tối như một vết thương hở giữa bầu trời sáng xanh. Charlie ngã lưng, dựa vào chiếc xe, hơi hơi chóng mặt.
Mất vài giây để cô vững lòng bằng những hơi thở sâu. Cô ấy biết nó ở đây.
Cô đã nhìn trộm sổ sách ngân hàng vài năm trước thế nên cô biết khoảng thế chấp đã được trả và dì Jen vẫn đang trả thuế tài sản.
Mới có 10 năm thôi,lý nào nó lại thay đổi.
Charlie treò lên bục thang chậm rãi, mùi sơn tróc nồng nặc. Cái bậc thang thứ 3 có tấm bảng bị lỏng, và bụi hoa hồng đã chiếm lấy một bên hiên nhà, gai chúng ngấu nghiến miếng gỗ.
Cửa khóa, nhưng Charlie vẫn còn giữ chìa khóa. Thực ra cô chưa từng xài nó. Vừa lúc cô lấy nó và ứng vào ổ khóa, cô nhớ rằng cha mình đeo dây chuyền của nó lên cổ cô.
”Phòng hờ lúc con cần nó.”
Té ra, cha cô nói đúng đấy.
Cánh cửa dễ dàng mở ra, và charlie nhìn xung quanh.
Cô không nhớ nhiều về những năm đầu tiên ở đây.
Lúc ấy cô mới 3 tuổi,kí ức đã phai mờ khi đứa trẻ khi ấy đau đớn vì mất mát và đau thương,không hiểu vì sao mẹ cô bỏ cô đi,bám viếu lấy cha cô không bao giờ rời,không tin tưởng thế giới xung quanh cô trừ khi cha ở đó,trừ khi cô đang ôm lấy ông thật chặt,dúi đầu vào chiếc áo sơ mi và cái mùi dầu mỡ,mùi nóng của kim loại và mùi của ông ấy.