*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Ngươi có biết…” Giọng nói trầm nặng tràn ngập trong bóng tối. “Ta vừa mới làm gì không?”
Lust đang thu xếp tài liệu ngẩng đầu có chút bất ngờ, nhìn thanh niên tóc đen dựa ở cạnh cửa.
“Hôm nay phụ thân tới tìm ta.” Tròng mắt màu đỏ của Sloth nhìn qua, giọng nói không chứa chút ngữ điệu nào và tràn đầy biếng nhác. “Phụ thân nói, chúng ta không nên tồn tại.”
“……!”
Tài liệu trong tay Lust vỡ thành bột phấn, thanh niên tóc bạc nhắm mắt lại dường như khó có thể tiếp nhận, vẻ mặt tràn đầy khổ sở.
“Father…”
“Cho nên, ta nhịn không được.”
Nghe lời Sloth nói, Lust đột ngột có linh cảm cực kỳ không tốt.
“Ta tẩy não phụ thân.” Giọng nói bình thản của Sloth phảng phất như đang nói một chuyện vô cùng bình thường, lại làm cả người Lust cứng đờ. Lust nhìn chằm chằm mảnh đỏ tươi kia trong bóng tối, mấp máy môi, lại căn bản không biết phải nói gì ngay lúc sắp cất tiếng.
“Từ nay về sau, phụ thân sẽ không chạy trốn nữa, cũng sẽ không cự tuyệt chúng ta nữa…”
Sloth hạ mắt, giọng nói chìm vào bóng tối.
“Như vậy cũng tốt.”
Phụ – Đồi
Pride kéo rèm cửa sổ ra, nắng sớm bởi vậy rắc vào trong phòng, lại không thể chiếu đến chiếc giường đen kịt. Quản gia đi tới bên giường, mở chăn mềm ra. Một người nam lỏa thân cuộn mình trên nệm đen, da trắng bóc được màu đen lót nền, có vẻ nhẵn mịn lẳng lơ lạ thường. Hắn nằm đó, không chút sinh khí tựa một con búp bê.
“Buổi sáng tốt lành, phụ thân đại nhân.” Pride đẩy tóc đen trên trán Nei Bog ra, nhẹ giọng chào hỏi. Như búp bê của một cô bé, người nam chỉ làm ra động tác nhấc mí mắt một cách vô cơ, lộ ra một đôi mắt vô thần.
Pride dịu dàng nâng Nei Bog dậy, bắt đầu giúp hắn mặc quần áo.
“Phụ thân đại nhân, tối qua ngủ ngon không?”
“……”
Nei Bog trầm lặng ngồi tại chỗ, như một con rối để quản gia tùy ý bài bố. Pride phớt lờ tình trạng không phản ứng của người nam, y kéo tay Nei Bog, bỏ vào tay áo choàng đen như mặc quần áo cho trẻ con. Y phục đã khoác xong, kế tiếp là gài nút, Pride một đường hướng xuống theo nút áo choàng đen, sau đó phát hiện chỗ tinh thần hăng hái do thức dậy buổi sáng của người nam.
Quản gia cong khóe môi lên.
“Phụ thân đại nhân, hôm nay cũng xin để ta tới hầu hạ ngài.”
Rất nhanh, trong phòng ngủ truyền ra tiếng thở dốc ái muội.
Alice’s Land
Gluttony dùng nĩa cắm vào một dĩa mì, khuấy khuấy trộn trộn, cho đến khi trên nĩa bọc ra một viên mì. Cậu bé nho nhỏ phấn khởi cười lên, hớn hở giơ nĩa, đưa cục mì đến bên miệng Nei Bog.
“Nah nah~ Daddy, nếm chút xem~ Ngon lắm à~”
Nei Bog há miệng cắn xuống mì, thong thả nhai, động tác khô khan máy móc càng như một loại phản xạ có điều kiện. Nhìn thấy Nei Bog ăn đồ ăn mình đưa, đồng tử yêu tinh màu hổ phách của Gluttony hưng phấn tỏa sáng lấp lánh, lại xiên mì lên, cao cao giơ tới. “Daddy daddy~ Ăn ngon không?”
“…….”
Nei Bog không trả lời, chỉ một lần nữa máy móc mở miệng ra. Lần này vì không được quấn, mì không bám chặt trên nĩa, lúc Nei Bog vừa ăn vào một chút, phần mì còn lại trượt xuống từ trên nĩa, vắt bên miệng người nam.
Gluttony không chút chần chừ tới gần, bắt đầu nuốt lên từ đầu dưới của những sợi mì, ăn thẳng đến bên miệng Nei Bog. Lúc hai mảnh môi mềm mại chạm nhau, cậu bé cũng không rời đi, chỉ ngồi trên đùi người nam, hai tay ôm cổ phụ thân cùng hôn môi. Đầu lưỡi trơn mềm đẩy miệng Nei Bog ra, Gluttony cuốn đồ ăn mà đối phương chưa nuốt xuống vào trong miệng mình, đói khát đến độ không thể nói rõ cái muốn nhét vào dạ dày mình là mì hay người nam.
Nei Bog ngoan ngoãn mặc thiếu niên muốn làm gì thì làm, hoặc nói hắn căn bản không có phản ứng, chỉ có lúc sắp ngạt thở mới theo bản năng vùng vẫy mấy cái.
Lúc hai người tách ra, kéo ra chỉ bạc thật dài. Cậu bé chép chép miệng, dường như dư vị chưa dứt, y ngả vào trong ngực Nei Bog, để hương vị của phụ thân hoàn toàn bao bọc mình.
“Humpty Dumpty ngồi trên tường cao
Humpty Dumpty rớt té thật đau
Dù gọi hết đám ngựa của vua
Dù gọi hết bề tôi của vua
Cũng không sao ghép lại như trước.” (*)
Edit by Alice
Lust luồn ngón tay vào trong tóc đen của Nei Bog, chải rửa tóc cho phụ thân y. Động tác y rất nhẹ nhàng, ngón tay trắng nõn xuyên qua xuyên lại giữa tóc đen, mang một sự cẩn trọng như đối đãi với đồ dễ vỡ. “Father, thoải mái không?”
Nei Bog không nói một lời, hắn ngồi trong hồ tắm nhắm mắt như say ngủ.
Lust nâng một vốc nước lên, làm nó nhẹ nhàng chảy xuống từ đỉnh đầu người nam. Sau khi gội rửa tóc xong, Lust bắt đầu tẩy rửa thân thể cho Nei Bog, sữa tắm trắng ngà được thoa lên người người nam, làm làn da trắng bóc kia sờ lên vừa trơn vừa mướt. Chờ đến lúc Lust hồi hồn về, phụ thân y đã thở dốc ở dưới thân y, cả người đều bị trêu ghẹo ra màu hồng phấn.
Đối mặt với diễm sắc này, dù là thánh nhân cũng khó mà chịu đựng, huống chi là nguyên tội lấy sắc dục làm tên. Lust hưởng dụng father y trong hồ tắm, chất lỏng trắng đục chảy ra theo dòng nước, không thể phân biệt rốt cuộc là sữa tắm hay dịch thể con người. Lust tựa đầu trên vai Nei Bog, tóc bạc bị ướt quấn dính hai người. Dù ở trong vui thích cực điểm, Lust cũng cảm thấy trống rỗng khó nói bằng lời, người y ôm này, ngoại trừ thân thể sẽ có phản ứng bản năng của sinh vật, không còn gì khác nữa.
“Father…” Giọng Lust dần dần mỏng manh, tràn ngập bi ai vô lực. Y dùng khăn tắm bọc lấy Nei Bog, ôm lấy người nam đi ra phía ngoài.
Ngoài phòng tắm, Lust nói với Sloth tiến đến. “Ngươi có từng hối hận không… Hối hận lúc trước đã làm như vậy?”
Sloth nhận lấy Nei Bog được bọc trong khăn tắm, người nam tựa trong ngực Sloth, tay chân mềm yếu buông xuống khẽ đong đưa, như một con rối gỗ không có linh hồn. Lust nhìn chằm chằm tất cả, nhẹ giọng hỏi. “Như thế thật sự tốt sao… Father như thế, là thứ ngươi thật sự muốn sao?”
Alice’sLand
Sloth ôm Nei Bog trở về phòng ngủ, y khom người dịu dàng đặt phụ thân mình lên giường.
Nei Bog trông thấy chiếc giường quen thuộc, tuân theo thói quen nhắm mắt lại, bắt đầu thực hiện hành vi ngủ, tựa như máy móc đã lên sẵn chương trình. Sloth chăm chú nhìn Nei Bog như vậy, y vươn tay giống như muốn đặt lên đầu người nam, cuối cùng lại thu về.
Bộ não con người vô cùng yếu ớt, giống như một tấm kính, đánh nát rồi dù có tái tổ hợp thì cũng không thể khôi phục như lúc ban đầu.
Sloth leo lên giường, ôm Nei Bog vào lòng. Người nọ hoàn mỹ khảm trong ngực y, im lặng mang hương thơm sau khi tắm rửa. Sloth thu chặt tay, làm hai người kề sát không chút khe hở. Họ khớp với nhau đến vậy, bởi vì họ vốn chính là một thể. Chỉ cần ôm phụ thân như vậy, cũng giống như bổ khuyết tất cả lỗ hổng trên thân thể mình.
Cho nên, dù đối phương không có ý chí thì cũng chẳng có sao… phải không?
Sloth cúi đầu chôn vào trong tóc đen Nei Bog, chữ thập ngược màu bạc trượt xuống theo động tác thanh niên, phản quang lạnh lẽo.
Đây là búp bê chỉ thuộc về y, không biết phản kháng và mặc y yêu thương bài bố.
Đây là phụ thân y yêu nhất, ngoan ngoãn vâng lời và chỉ có thể dựa vào y mà tồn tại.
—— Father như thế, là thứ ngươi thật sự muốn sao?
Đã làm, thì sẽ không hối hận.
Sloth hôn tóc đen của người nam, nhắm hai mắt lại.
“Ngủ ngon, phụ thân.”
Kết quả tệ nhất, chẳng qua là làm hai bên đều rơi vào… giấc ngủ vĩnh hằng.
Father – Đồi
Tiểu kịch trường:
【Về lại cuộc sống bình thường】
Sloth: Ngủ, ngủ, ngủ phụ thân.
Gluttony: Ăn, ăn, ăn daddy~
Lust: Ăn, ngủ, ôm father.
Greed: Lạc đường, tìm đường, muốn phụ thượng.
Pride: Ăn, ngủ, (roẹt ——).
Envy: Ghen, hãm hại, đè papa.
Wrath: ……
Nei Bog: …… Ha ha.
(*) Humpty Dumpty là một nhân vật cổ tích giống như một cái trứng biết đi có tay chân (cho nên trứng vỡ rồi thì không ghép lại được).
Có nhiều dị bản của khúc đồng dao này, đây là bản phổ biến nhất:
—— Humpty Dumpty Sat On A Wall ——
Humpty Dumpty sat on a wall,
Humpty Dumpty had a great fall;
All the king’s horses and all the king’s men
Couldn’t put Humpty together again.