Chương 8: Bài Kiểm Tra Thể Chất

“Đây là một thế giới tàn nhẫn và người ta phải tàn nhẫn để đối phó với nó.” – trích từ Charlie Chaplin.

---

“Xin lỗi vì làm phiền, Linh Mục Hypatia. Cháu có thể mượn Sean đến hết thời gian còn lại của tiết học hay không?”

Bà Hypatia nhăn nhó khó chịu nhưng cuối cùng vẫn gật đầu, Selina ra hiệu giục Sean nhanh lên, anh lập tức phát giấy và màu sáp cho mấy đứa nhỏ học vẽ, sau đó chạy nhanh theo cô đến hội trường.

Selina vừa dẫn đường cho Sean vừa giải thích nguyên nhân cô gọi anh ra. “Họ sắp bắt đầu bài kiểm tra thể chất cho lớp 12 rồi. Chị đoán cậu sẽ muốn đi coi vì Lily...” Cô thấy anh ngơ ngác, nhíu mày hỏi lại. “Lily không nói gì với cậu sao?”

“Không có.” Nhưng lượng thông tin mới ít ỏi này đã giải đáp cho mọi thắc mắc của anh về biểu hiện kỳ lạ vào sáng nay của Lily. Thảo nào hôm nay em gái anh trông rất căng thẳng. Vấn đề không nằm ở bài kiểm tra môn Lịch Sử của con bé, nó nằm trong bài kiểm tra thể chất.

Kiểm tra thể chất năm lớp 12 là cái ngày tồi tệ nhất trong cuộc đời của Sean. Thậm chí nó còn khủng khiếp hơn cả sự kiện bị người thoái hóa tấn công trong một con hẻm tối tăm vắng tanh.

“Chúng ta cần nhanh lên.” Selina bắt lấy tay anh, kéo anh chạy xuyên qua các dãy nhà. “Họ sắp bắt đầu rồi.”

Khi hai chị em đến nơi cũng là lúc các nữ sinh lớp 12 bước vào chỗ ngồi trong khán phòng, mắt tròn xoe đầy sợ hãi nhìn chung quanh. Các nam sinh đã được xếp chỗ ngồi trước đó, xì xào nói chuyện riêng, sắc mặt trông khá ổn nhưng Sean biết, họ cũng đang sợ hãi không kém gì các cô gái. Bởi vì tương lai bình thường hay tồi tệ sẽ được quyết định trong ngày hôm nay. Cả khán phòng không có lấy một chút tiếng cãi cọ quấy phá, chẳng có một ai nghịch tóc của người khác. Không ai sột soạt cố viết cho xong bài tập về nhà đã được giao. Tất cả mọi người chỉ dồn hết chú ý vào sân khấu, nơi bác họ của hai anh em Sean gầy gò trong bộ trang phục cassock trắng tinh khôi dành cho y tá kèm dấu hiệu chữ thập đẫm máu – chứng minh bà đã được thánh hiến – đứng cạnh hiệu trưởng quyền quý.

Các cô gái và các chàng trai trông rất khiếp sợ.

Sean hiểu chính xác cảm giác của họ.

Selina và anh đứng dựa vào bức tường phía sau cùng vài giáo viên và các tình nguyện viên khác, tất cả đều chăm chú vào khán phòng vắng vẻ. Học sinh lớp 12 không nhiều, chỉ chiếm đầy ba hàng.

Lúc bác Camelia bước lên bục, bụng Sean bắt đầu nôn nao.

“Chào buổi sáng, các em học sinh.” Bà cầm mic lên thông báo, mặc kệ tất cả mọi người đang trong tâm trạng nao núng. “Như các em đã biết, hôm nay là ngày kiểm tra thể chất hàng năm của các em. Có thể vài bạn ở đây đã biết trước rồi, bài kiểm tra của lớp 12 hơi khác so với các bài kiểm tra thể chất mà các em từng làm vào những năm trước. Hôm nay, ngoài việc đánh giá sức khỏe, cân nặng và chiều cao, chúng tôi cũng sẽ tiến hành đánh giá khả năng sinh sản lần đầu của các em.”

Tay Sean trở nên lạnh lẽo. Và ẩm ướt.

Bác Camelia nói như thể nó hoàn toàn hợp lý và văn minh. Như thể đó là công việc hàng ngày. Như thể chả có việc gì phải lo lắng cả. Nhưng sự thật thật sự tàn khốc với các học sinh đang ngồi nghe trên những chiếc ghế kia, họ - mặc kệ là trai hay gái – đều nắm chặt hai tay vì kinh hãi. Cuối ngày hôm nay, các bạn học trong lớp Lily và cả con bé nữa sẽ được tuyên bố có phù hợp hay không đủ điều kiện phù hợp để được sinh sản.

Những người được tuyên bố phù hợp sẽ có bài đánh giá lần thứ hai trước khi kết hôn, và lần thứ ba khi họ nộp đơn xin được phép nuôi dạy con cái.

Còn những người được tuyên bố không thích hợp... Đối với nữ, họ sẽ được lên lịch đi triệt sản. Ngay lập tức. Còn đối với nam, tuy không bị bắt đi triệt sản hay làm gì cả, nhưng họ sẽ phải chịu sự khinh thường và hầu như phải sống cô độc suốt quãng đời còn lại. Tương lai đầy gam màu tươi sáng hay đen tối sẽ được quyết định vào ngày hôm nay.

Bụng của Sean lại quặn lên, anh như muốn ói sạch hết bữa sáng hôm nay của mình. Anh lo cho Lily. Nếu qua được thì tốt. Còn nếu không... Sean nhắm mắt lại, hít sâu vài lần, cố gắng lấy lại bình tĩnh. Khi mở mắt ra lần nữa, anh nhận ra mình đã bỏ lỡ mất phần mở đầu. Bác Camelia đã thao thao bất tuyệt đến phần sau rồi.

“Hôm nay có điều quan trọng cần phải nhớ là, đánh giá sinh sản không nói lên vấn đề gì về cá nhân.” Bà ta uy nghiêm trịnh trọng an ủi. Như thể nó là sự thật hiển nhiên. “Nó không đánh giá được con người các em hay các mối quan hệ của các em. Thậm chí nó cũng không thể đánh giá khả năng nuôi trẻ. Nó chỉ đơn giản là các con số.”

Các con số.

Sean nở nụ cười chua chát. Chỉ là các con số. Vâng, nói nghe nhẹ nhàng làm sao. Nhưng kết quả từ bài kiểm tra này lại có khả năng quyết định người ta có nên yêu đường và có quyền được sinh con đẻ cái hay không. Sean một mặt thực sự căm hận chính sách này, nhưng mặt khác, anh đoán họ cũng chẳng còn cách nào khác. Dân số đã bị giảm mạnh suốt cả một thế kỷ và giờ vẫn không có dấu hiệu cải thiện. Con người không thể phục hồi được các linh hồn đã bị tà ma “nuốt chửng” và cũng chẳng có ai biết cách tạo ra linh hồn mới...

“Không còn đủ linh hồn để cho một cách bừa bãi nữa.” Bác Camelia nói ra thành tiếng suy nghĩa của anh, kết thúc bài phát biểu mà vô số y tá trên khắp đại lục đã đọc cho các thanh thiếu niên 18 tuổi trên mọi thị trấn. Đó là điều mà họ đã đọc suốt hơn 80 năm nay, kể từ khi Giáo Hội ban hành Luật áp đặt hạn chế sinh sản.

“Giáo Hội có trách nhiệm đảm bảo các linh hồn đang có sẵn sẽ đến được với những đứa trẻ có cơ hội sống sót cao nhất. Bằng cách đó, tất cả con cháu của chúng ta sẽ được sống.”

Nói thật dễ nghe. Sự thật là, thay vì tàn nhẫn chọn trẻ sơ sinh nào được sống hay nên chết, Giáo Hội chọn một cách đỡ tàn nhẫn hơn là chọn xem ai có quyền được thụ thai.

“Đây là quyết định hoàn toàn công bằng.” Bà bác lạnh nhạt. “Nó dựa trên Toán học và Khoa học.”

Sean muốn cười. Nhưng anh cũng muốn hét lên đầy căm phẫn.

Năm 18 tuổi, Sean bị loại vì tiền sử cận thị và mắc bệnh “tâm thần” – những hạn chế chả có gì to tát với khả năng chữa bệnh hiện tại nhưng Giáo Hội lại cho rằng không nên truyền lại chúng cho thế hệ sau. Nhất là khi có những chàng trai khác cùng độ tuổi nhưng lại có ít vấn đề sức khỏe hơn, về mặt lý thuyết, họ có thể sinh ra những đứa trẻ khỏe mạnh hơn. Tuy nhiên, anh luôn không phục. Bị cận đâu phải là gì to tát. Kính áp tròng hay một ca mổ nho nhỏ có thể giải quyết được vấn đề. Và anh không bị điên, nhưng dù anh có gào điều đó ra thì cũng chả có ai tin ngoại trừ cha mẹ anh – người đã yêu cầu anh phải giả điên – và Lily. Nhất là khi anh có tên trong danh sách những bệnh nhân từng bị tâm thần và anh thực sự đã phải ở trong bệnh viện tâm thần suốt một tuần.

Sean không phải người duy nhất bị loại. Gần 1/3 nam sinh và nữ sinh trong lớp anh được cho là không đủ điều kiện. Ngay chiều hôm đó, các cô gái bị đem đi triệt sản trong lớp váy bệnh nhân màu trắng. Còn các chàng trai như anh, tuy không bị làm gì nhưng đã bị định là không nên yêu đương hay kết hôn, phải chịu ánh mắt khinh thường, những lời bàn tán, sự xa lánh, thậm chí là bị bắt nạt suốt cả cuộc đời.

Bác Camelia luyên thuyên thêm 5 phút nữa, giải thích đánh giá sinh sản sẽ đòi hỏi những gì và nhắc đi nhắc lại rằng mọi người không cần phải sợ. Sau đó, bác yêu cầu bọn họ đứng dậy và chia thành hai hàng nam – nữ.

Chia hay không chia thì cũng chả làm người ta khá hơn là bao.

“Sean?” Selina đặt tay lên vai Sean, lo lắng hỏi. “Cậu ổn không đấy?”

Sean gật đầu, đương nhiên Selina không hề tin, cô nhìn chằm chằm vào mặt anh. Sau đó, như đã nhớ ra điều gì, cô kéo anh đến một góc vắng, ngó qua ngó lại rồi mới hạ giọng thì thầm. “Chị xin lỗi. Chị đã quên mất.” Nói đến đây, cô đột nhiên nhăn mày sâu hơn. “Đó có phải là lý do vì sao cậu muốn cam kết không? Vì cậu đã bị đánh trượt?”

“Không. Em ổn. Và không liên quan gì đến chuyện đó.” Lily đã xếp hàng rồi, đứng ở gần giữa hàng. Anh lo lắng nhìn cô, trông cô xanh xao kỳ lạ.

Trông con bé vô cùng sợ hãi. Đây là lần đầu tiên anh thấy Lily sợ. Dù ngay cả khi đối mặt với một người quyền cao chức trọng như bác Camelia, con bé vẫn có thể hiên ngang châm chọc bác ấy. Vậy mà hiện giờ nó lại đang sợ hãi. Và anh chả thể làm được gì.

“Cậu biết không, cam kết không phải là lựa chọn duy nhất của cậu.” Selina tiếp tục. “Giáo Hội muốn người ta cam kết để phục vụ cho họ. Nhưng cậu còn nhiều lựa chọn khác. Chị biết cậu không muốn làm nhân viên bán hàng trong mấy quầy tạp hóa hay làm công nhân nhà máy, nhưng vẫn còn trường kỹ thuật mà? Nấu ăn? Hay làm vườn cũng được nè?”

“Nấu nướng tốn nhiều thời gian, em sẽ không thể chăm sóc cho em gái em được. Hồi lớp 10, ngay cả cái mầm đậu mà tụi em trồng trong lớp mà em cũng nuôi chết được.” Sean dời lực chú ý về Selina, khó hiểu nhìn cô. Sao cô cứ cố gắng thuyết phục anh bỏ ý định cam kết thế nhỉ? “Hơn nữa, chúng không phải là nghề nghiệp. Chúng chỉ là những công việc giết thời gian. Những công việc chúng ta tìm đến khi đã quá chán ghét cái nghề mình đang làm.” Chúng như ngõ cụt chẳng thể dẫn đến đâu vậy.

“Được rồi. Thế còn học đại học thì sao? Chị nhớ điểm cấp 3 của cậu khá cao.” Selina vẫn nỗ lực gợi ý.

Đúng, điểm của Sean không hề thấp. Nhưng với tình hình hiện tại, sẽ chẳng có công ty nào hào phóng đến mức trả tiền học cho anh chỉ để nhận anh vào làm việc, trong khi họ có nhiều lựa chọn tiết kiệm hơn. Anh đã dồn hết thời gian rảnh và học bổng từng có của mình để trả nợ, anh không có tiền để học đại học. Anh thậm chí còn chả đủ tiền để mua một bữa tối đúng nghĩa. Tất nhiên, Giáo Hội sẽ cung cấp chu cấp các chi phí học đại học cho bất kỳ ai phục vụ họ. Miễn là anh đã cam kết. Thế là đã quay trở lại điểm xuất phát của cái trò logic này.

“Cậu vẫn có thể kết hôn...” Selina nhẹ nhàng khuyên bảo, vài học sinh qua bài kiểm tra đi ngang qua chỗ họ, tiếng giày lạch cạch trên nền gạch men trắng xóa. “Có lẽ cậu sẽ kiếm được việc gì đó nếu cậu đang yêu. Tình yêu có thể thúc đẩy tiềm năng của nhiều người mà.”

Sean trố mắt nhìn cô, anh nhất thời không giấu được vẻ khinh thường.

Ai lại muốn kết hôn với anh chứ? Liệu anh có thể tìm được một cô vợ yêu anh nhiều đến mức sẵn sàng đi triệt sản vì anh sao? Mà cứ cho là có đi, anh cũng sẽ không để nửa kia của đời mình làm vậy. Giáo Hội đã định anh không đủ tư cách làm cha. Anh không có đủ tiêu chuẩn cho bất kỳ công việc nào, trừ nghề bán hàng tạp hóa và công nhân vì anh không đủ khả năng học hành.

Tình yêu có thể vượt qua được những khó khăn đau khổ đó sao? Anh không biết, điều duy nhất anh biết về tình yêu là từ vài quyển truyện lãng mạn người lớn trong tủ sách toàn sách cấm của Lily.

Gia nhập Giáo Hội để được trở thành giáo viên mầm non là cách duy nhất anh có thể nghĩ ra để được ở gần em gái mình và vẫn sẽ có cuộc sống và sự nghiệp của riêng anh. Dù sao thì đó cũng là một nghề đàng hoàng.

“Em muốn cam kết, chị Selina.” Sean nhấn mạnh, dù sâu thẳm trong đầu anh là giọng nói đang kêu gào điều ngược lại.

Selina quan sát anh trong một giây, cô hẳn đã nhìn ra quyết ý của anh. Bởi vì ngay sau đó, cô đã thở dài, mỉm cười miễn cưỡng. “Thế thì thật tuyệt! Sean, chị biết cậu thích trẻ con.”

“Vâng, nhưng vì sao chị lại...”

“Cô Xiao, mời cô về hàng của mình.” Bác Camelia lạnh lùng yêu cầu. Sean chết đứng khi nghe thấy họ của anh. Anh nhìn qua, không biết tự lúc nào, từ đứng trong hàng cùng các bạn học nữ khác, em gái anh giờ lại đang đứng một mình ngay giữa sảnh.