Chương 7: Những Lời Dối Trá Đẹp Đẽ

*“Lịch sử là một tập hợp những điều dối trá được nhận đồng.” – trích từ Napoleon Bonaparte.

---

Năm cánh tay mũm mĩm bụ sữa giơ lên, năm khuôn mặt đáng yêu đầy háo hức nhìn chằm chằm vào Sean, với hy vọng sẽ được anh gọi tên. Trẻ con thật đáng yêu, nhưng rồi thời gian sẽ bào mòn nét ngây thơ đáng yêu này. Hiện tại chúng rất háo hức muốn được thể hiện bản thân bằng cách cố gắng trả lời các câu hỏi của giáo viên. Nhưng đến năm 15 tuổi, thái độ háo hức này sẽ dần bị thay thế bởi sự thờ ơ. Sớm hay muộn gì cũng sẽ như thế...

“Farah thử trả lời xem nào.”

Năm cánh tay hạ xuống, bốn gương mặt không phục xuất hiện, còn Farah ngồi trên cái ghế hình bán nguyệt, nhìn anh cười rạng rỡ.

“Lòng tận tâm!” Đôi mắt màu nâu của bé lấp lánh hưng phấn, nụ cười tràn ngập đắc ý. “Nó có nghĩa là chúng ta yêu Giáo Hội và sẽ mãi mãi yêu họ!”

“Tốt!”

Miệng thì cười khen, nhưng ở nơi mềm yếu dễ bị tổn thương nào đó trong con người Sean khẽ thắt lại trước lòng nhiệt tình của cô bé dành cho một lời nói dối. Hồi nhỏ, ai cũng cho rằng tận tâm đồng nghĩa với hạnh phúc, đến khi lớn lên mới biết được, nó chỉ là gánh nặng đầy cay đắng.

“Còn ai muốn trả lời nữa không?” Bốn cánh tay còn lại giơ cao. “Azaria?”

Thằng bé chỉnh lại áo sơ mi của mình, ngồi thẳng người lên. “Vâng.”

“Giải thích cho anh biết nó có nghĩa là gì nào?”

“Nó có nghĩa là chúng ta phải làm theo những gì Giáo Hội nói, ngay cả khi chúng ta không muốn. Giống như lúc ở nhà, mẹ thường bắt em phải ăn rau đắng, mặc dù nó dở tệ.”

Sean mỉm cười dịu dàng với cậu bé, đầu gối đụng vào cái bàn ngắn tủn khi anh cố bắt chéo chân. “Em nói không sai.” Nhưng “rau đắng” từ Giáo Hội thường khó nuốt hơn nhiều. “Thế còn nghĩa vụ thứ ba?” Ba cánh tay cuối cùng giơ cao. “Fidelia?”

“Sán... Sám... Sá...”

“Sám hối.” Anh trả lời thay cho cô bé. “Giỏi lắm! Thế em có giải thích được ý nghĩa của nghĩa vụ này không?”

“Có nghĩa là nếu chúng ta lỡ làm gì sai trái, chúng ta phải cảm thấy khổ sở và tồi tệ với những gì mình đã làm. Phải thật sự thấy khó chịu. Và chúng ta phải nỗ lực sửa chữa lại nó.”

“Đúng rồi. Và...”

“Ví dụ như Bernie.” Nụ cười trên môi Farah phụt tắt, vầng trán nhỏ bé nhăn tít lại, nói bằng giọng điệu khinh thường. “Cậu ấy không hề cảm thấy có lỗi về những gì mình đã nói, cho nên bác Hypatia đã khiến cậu ấy phải thấy có lỗi.”

Sean nhìn sang cái ghế bán nguyệt còn trống cuối cùng ở bên này, đó là chỗ ngồi của Bernie Swift. Cảm giác tội lỗi và thương cảm lại bùng lên. Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, giờ này mưa rất lớn, trên cửa chính chỉ thấy màu trắng xóa. Anh không thấy được cậu bé tội nghiệp kia ra sao rồi, anh chỉ có thể thấy sự khốn khổ màu xám xịt lăn đều cùng những hạt mưa trên mặt kính. Sean quay sang nhìn Linh Mục Hypatia ở bên kia phòng, chỉ thấy bà ta lạnh lùng dạy mấy đứa bé học phép cộng trừ, hoàn toàn không vẻ lo lắng khi đang có một đứa trẻ 5 tuổi bị phạt quỳ lạy ở ngoài trời mưa giữa mùa đông giá rét thế này. Lạnh lùng và vô nhân tính y như Giáo Hội.

Sean thì không thể tàn nhẫn như bà ta được, anh chẳng thể nào ngồi yên khi biết có một đứa nhỏ đang bị dầm mưa ở ngoài kia. Nghĩ là làm, Sean đứng dậy, đi đến chỗ Linh Mục Hypatia, cố lựa lời, ăn nói nhẹ nhàng: “Linh Mục Hypatia, ngoài trời mưa lớn như vậy, hay là tạm hoãn hình phạt của bé Bernie, đợi đến khi tạnh mưa rồi phạt lại em ấy sau.”

Hypatia liếc xéo anh, “Mưa lớn thì càng tốt. Cho đứa hỗn xược đó một bài học.”

Sean buộc miệng thốt ra một câu chỉ trích, “Nhưng lỡ em ấy đổ bệnh thì sao?”

“Nếu bị bệnh thì đó là do Đấng Tối Cao trừng phạt nó. Cậu về dạy học sinh đi. Đừng nhiều chuyện nữa, nếu không chớ trách tôi.” Bà ta trừng anh. Cuối cùng anh chỉ có thể nghiến răng bất mãn quay trở về chỗ dạy.

Sean lắc lắc đầu, cố lờ đi sự bất mãn dâng trào trong lồng ngực, quay lại chức trách của mình. “Được rồi. Thế còn nghĩa vụ cuối cùng?” Anh kéo lực chú ý về mấy đứa nhỏ dễ thương mặc áo sơ mi trắng và quần xanh đậm ở trước mặt anh. “Chúng ta nợ Giáo Hội lòng sùng kính, thái độ vâng lời, sự sám hối và còn gì nữa? Otis? Em biết không?”

“Cậu ta có gì giỏi mà anh lại gọi cậu ấy...” Giselle không phục lẩm bẩm, Sean chau mày liếc nhanh cô bé.

“Đức tin,” Otis đáp. “Nó có nghĩa là chúng ta phải tin tưởng Giáo Hội vô điều kiện.”

“Giỏi!” Ở độ tuổi này, đức tin là điều cần ghi nhớ hơn bất kỳ nghĩa vụ nào. Ở phương diện nào đó, mấy đứa trẻ 5 tuổi này rất may mắn, vì đa số kỷ niệm về đức tin của chúng đều đẹp đẽ, dù đó chỉ là vẻ đẹp giả tạo. “Bây giờ chúng ta chuyển sang bài học thú vị hơn đi. Ai có thể nói cho anh biết hôm qua chúng ta đã học được gì về những người hiến tặng linh hồn?”

Năm cánh tay lại giơ cao giữa không trung, trong vài phút tiếp theo, năm đứa trẻ đua nhau giải thích cho Sean về thời kỳ Đại Thanh Lọc ở một thế kỷ trước, những người hiến tặng rất quan trọng vì trong vòng một tiếng sau khi ra đời, nếu các sinh linh mới không có linh hồn, chúng sẽ chết.

“Vậy có ai có thể nêu lên lý do vì sao chúng ta đã không còn đủ linh hồn để tái sinh nữa hay không?”

“Tà ma đã ăn chúng.” Otis thì thào. Sắc mặt của mấy đứa bé đã thay đổi, từ hân hoan hào hứng biến thành run rẩy sợ hãi.

Sean nghiêm nghị gật đầu.

Thật ra, ma quỷ không hẳn ăn linh hồn, chính xác là chúng tiêu thụ linh hồn của những người bị chúng nhập vào hoặc có thể gọi là bị sở hữu. Tuy nhiên, rất khó giải thích rõ ràng điểm khác biệt này cho con trẻ.

Rất dễ xác định người thoái hóa, tức là những người bị tiêu thụ linh hồn hoàn toàn. Bình thường hiếm có con quỷ nào mới nhập đã tiêu thụ sạch linh hồn vật chủ, trừ cái tên đã tấn công vị khách nữ xấu số vào sáng sớm hôm nay. So với tiêu thụ hoàn toàn, chúng thường có khuynh hướng tiêu thụ từ từ hơn. Nhưng những người đang trong quá trình tiêu thụ khó bị nhận ra là đã bị quỷ nhập hơn rất nhiều, bởi vì một khi tà ma nhập vào người, nó có thể truy cập vào ký ức của nạn nhân. Hầu hết các con quỷ đều rất giỏi đóng giả làm nạn nhân. Chúng giả dạng nạn nhân trong nhiều năm, đến khi linh hồn của nạn nhân bị thiêu rụi hoàn toàn, đến khi chúng không thể giấu diếm được nữa.

Một khi tình huống đó xảy ra, nếu tà ma đấy không tìm được vật chủ mới, nó sẽ bị mắc kẹt trong cơ thể vô hồn, bắt đầu biến đổi và thoái hóa, cả về thể chất lẫn tinh thần. Cuối cùng, những người bị nhập đến giai đoạn cuối đó sẽ biến chất – tức là biến thành những con quái vật biến dị vô hồn với sức mạnh, tốc độ phi nhân loại cùng với sự thèm khát của ma quỷ. CHúng sẽ rình rập tìm kiếm linh hồn mới, và vì chúng đã mất đi sự tỉnh táo, cho nên thay vì chỉ nhập vào người ta, chúng lại xé xác nạn nhân đáng thương thành từng mảnh, ăn thịt người theo đúng nghĩa đen và hấp thụ linh hồn bay ra sau khi chết của nạn nhân.

Nhưng mà, chưa thể dạy mấy chi tiết này cho trẻ con 5 tuổi được. Ở trường mẫu giáo, các giáo viên chỉ cần dạy những điều cơ bản thôi.

“Hôm nay chúng ta sẽ học về tình trạng thiếu hụt linh hồn và nghĩa vụ của các thế hệ sau.” Đó luôn là câu cửa miệng của một đứa bé 5 tuổi, ngay cả khi chúng sẽ phải nghe đi nghe lại cụm từ đấy cho đến hết cuộc đời. “Các em có biết ai đã hiến tặng linh hồn cho các em không?”

Otis giơ tay lên, trước khi Sean gọi tên, bé đã dành trả lời trước. “Ông em là người hiến tặng cho em. Em được đặt tên trùng với tên ông, mỗi năm, vào sinh nhật, em luôn đặt hoa lên mộ ông. Ngày đó, mẹ em khóc rất nhiều, dù em vẫn đang sống.”

“Anh tin chắc rằng mẹ em rơi nước mắt vì hạnh phúc.”

Sean đã nói dối. Chẳng có ai khóc ở nghĩa địa vì họ thấy hạnh phúc cả. Nhưng đôi khi ban phải nói dối với những đứa trẻ. Thậm chí dù có lớn thì vẫn phải nói dối như vậy.

Anh nhìn sang Giselle, cô bé cứ quấn quấn lọn tóc đen mỏng manh quanh ngón tay, trông có vẻ buồn chán. “Thế còn em, Giselle? Em có biết ai đã hiến tặng cho em không?”

Cô bé lắc đầu. “Em không biết. Người hiến tặng cho em đến từ cơ quan đăng ký chính phủ.” Cô bé trả lời một cách chậm rãi. Cẩn thận. Và vô cùng kính cẩn.

Sean chớp mắt, ngạc nhiên nhìn bé. “Thế thì em rất may mắn, không phải sao?” Anh cố lơ đi cảnh tượng mẹ cô bé đã phải lo lắng đến đâu khi đến cuối thai kỳ. Như mẹ anh ngày xưa khi mang thai anh và Lily.

Dù xuất phát từ chính gia đình chuẩn bị có sinh linh mới hay đến từ cơ quan đăng ký chính phủ thì hầu hết những người hiến tặng linh hồn đều được tưởng nhớ bằng tên của em bé mới được hưởng linh hồn đó hoặc làm điều gì đó để kỷ niệm trong ngày sinh nhật hàng năm của bé.

Hiến tặng được coi là một vinh dự đối với người cao tuổi. Nó cũng là nghĩa vụ cống hiến cuộc sống và linh hồn của mình cho thế hệ tương lai. Trên thực tế, bình thường Giáo Hội sẽ không cấp giấy phép nuôi dạy con cái cho đến khi các bậc cha mẹ tương lai kia tìm được một người hiến tặng từ chính dòng họ của mình. Cơ quan đăng ký chính phủ chỉ dành cho những trường hợp khẩn cấp bao gồm, người hiến tặng mất trước khi em bé chào đời hoặc – trường hợp này cực kỳ cực kỳ hiếm gặp – chẳng có thành viên nào trong dòng họ muốn hiến linh hồn của mình cho một đứa bé mà họ sẽ không bao giờ được thấy mặt.

Người nào đến tuổi 50 và chưa hứa hiến hồn cho ai đều sẽ được đăng ký ở cơ quan chính phủ. Nhưng đa phần mọi người ai cũng muốn hiến hồn của mình cho người thân trong gia đình. Thậm chí có tình trạng những người sắp đến độ tuổi đó đã đi hứa quyên hồn cho đứa con của con gái hay con trai, trong khi đứa con còn tận mấy năm nữa mới kết hôn. Rất nhiều người vì muốn được sống thêm mấy năm nữa đã bất chấp như thế đó.

Ích kỷ sao? Đúng là ích kỷ. Nhưng con người ai chả muốn sống, dù chỉ thêm được mấy năm. Trước khi Giáo Hội ban hành luật ngăn chặn các trường hợp vô lý đó, cách làm như thế hoàn toàn hợp pháp và tình trạng thiếu hụt linh hồn tràn lan.

Giờ thì đã có luật để ngăn chặn chuyện này rồi. Dựa theo tình hình từng gia đình mà Giáo Hội sẽ cho phép hiến hồn cho thành viên trong gia đình hoặc phải đi đăng ký. Khi một đứa bé sắp chào đời mà chưa có ai tặng linh hồn, đứa bứ đấy sẽ dược chỉ định nhận hồn từ một người hiến tặng trong cơ quan đăng ký chính phủ. Hiếm khi xảy ra thảm cảnh, nhưng thỉnh thoảng vẫn xuất hiện tình huống cơ quan đăng ký chính phủ thiếu linh hồn trong vài ngày, và chắc chắn trong vài ngày thiếu hụt đó, sẽ có rất nhiều em bé chết vì không có linh hồn.

“Thế em có làm điều gì đặc biệt vào ngày sinh nhật để kỷ niệm người đã tặng hồn cho em không?” Sean hỏi Giselle.

“Dạ có, nhà em đã cảm ơn và đặt một ghế trống cho người đó, để người đó tham gia mừng sinh nhật của em. Mặc dù người đó không thực sự ở đấy, mẹ em nói làm thế để cộng sinh.”

Sean bật cười, chỉnh lại cách dùng từ cho cô bé. “Không phải cộng sinh, mà là ‘tượng trưng’.”

“Chính nó.” Rồi Giselle kiêu ngạo nói với các bạn cùng lớp. “‘Tượng trưng’ có nghĩa là không ai được ngồi trên cái ghế đó, mặc dù nó trống.”

Cốc cốc cốc!!! Cạch!

Cánh cửa lớp học đột nhiên mở ra, Sean nhìn lên thì thấy Selina đang đứng trước cửa, gõ nhẹ thu hút chú ý.