Chương 10: Giải Pháp

“Tình yêu của mẹ dành cho con không giống bất kỳ điều gì khác trên thế giới. Nó không biết đến luật lệ hay sự thương hại. Nó thách thức tất cả và không khoan nhượng tiêu diệt tất cả những gì cản đường nó.” – trích từ Agatha Christie.

---

“Có thai...” Giọng Sean có vẻ trống rỗng, và khi Lily gật đầu, anh run rẩy, chết điếng người ngã xuống sàn.

Ôi không!

Em gái anh trèo ra khỏi xe, quỳ xuống cạnh anh, chiếc quần dài màu xanh đậm và áo sơ mi trắng nhăn nheo ướt đẫm. “Sean, anh nói gì đi. Em không biết phải làm gì cả.”

“Em có chắc không?” Sean siết chặt tay cô, nhìn thẳng vào cặp mắt đối phương với hy vọng thấy được bất kỳ dầu hiệu nghi ngờ nào đó.

“Khá chắc. Em đã trễ kinh từ tháng trước và suốt cả tuần này, em luôn thấy uể oải.” Lily sụt sịt, tay lại quệt nước mắt. “Nhưng em cảm thấy chắc chắn nhất vào sáng nay. Em vẫn không thấy có kinh.”

Tích tắc!

Suốt khoảng thời gian dài, trong phòng giặt chỉ còn mỗi tiếng kim đồng hồ chạy, Sean chỉ biết chớp mắt nhìn Lily, anh muốn lên tiếng, nhưng dường như mọi lời nói đều bị kẹt trên đầu lưỡi anh.

“Làm thế nào...? LÀ AI...?”

Lily không trả lời, chỉ cúi đầu xuống sàn. Sean bắt đầu khoanh vùng kẻ tình nghi, tuy em gái anh nghịch ngợm nhưng không phải loại con gái buông thả, nó biết giữ khoảng cách với bạn khác phái, ngoại trừ với một người. Sean nheo mắt lại, nghiến răng hỏi, “Adonis Brown?”

Lily khổ sở gật đầu và anh đột nhiên muốn đi giết người. “Lily, sao em lại cho rằng mình có thể thoát được chuyện này? Em thừa biết em chưa làm bài kiểm tra thể chất 18 tuổi, và cho dù em không mang thai, họ vẫn có cách biết em đã mất trinh hay chưa!” Anh rít lên.

Nếu người mất trinh là Sean thì chẳng sao, bởi vì anh đã bị phán không đủ điều kiện được làm cha rồi, cho nên Giáo Hội sẽ không quan tâm anh có giữ đạo đức của mình hay không, miễn là bề ngoài anh vẫn ra vẻ vô tội và thuần khiết cho cả thế giới thấy là được. Nhưng anh chưa từng làm và cũng chưa từng nghĩ đến chuyện yêu đương, hẹn hò và làm tình với một ai bao giờ. Vì chẳng có cô gái nào sẽ để ý đến một chàng trai “kém chất lượng”. Mà giả dụ có đi chăng nữa, nếu lỡ như làm nửa kia dính bầu, anh sẽ hủy hoại tương lai của cô gái ấy. Anh không muốn có cô gái nào vì anh mà bị người ta lôi tử cung ra.

Anh hận Giáo Hội vì đã tước quyền làm cha của mình, anh hận họ vì đã tước quyền yêu và được yêu của anh. Cho nên, từ đấy đến nay, anh dồn hết sức lực vào công việc trợ giảng cho lớp mẫu giáo, dẫn tới anh đã lơ là em gái mình.

Anh đã làm gì thế này? Có phải vì anh đã không để ý nhiều đến Lily nên con bé mới...

“Thật ra tụi em không có ý định làm đến đó đâu.” Lily trả lời câu hỏi mà Sean gần như quên mất rằng mình đã hỏi. “Tụi em thực sự không nghĩ đến chuyện đó. Tụi em chỉ... Em yêu anh ấy, anh ấy cũng yêu em và chuyện đó đã xảy ra!”

“Một lần?” Anh thu hai chân lại, vòng tay ra ôm lấy đầu gối. “Em có thai ngay từ lần đầu tiên?” Câu hỏi này không còn quan trọng nữa. Một lần là đủ rồi. Chỉ là... Anh không biết mình nên nói gì mới phải.

Lily lắc đầu, nước mắt lại trào ra. “Tụi em đã cố gắng dừng. Tụi em biết đó là sai, nhưng tụi em lại không cảm thấy nó sai.”

“Bây giờ phải làm thế nào đây?” Dâm dục là tội lỗi. Theo những lời bàn tán nho nhỏ ở phòng tắm công cộng, Lily không phải thiếu nữ 18 tuổi đầu tiên rách màng trinh trước buổi kiểm tra thể chất. Tất nhiên, các cô gái tiền nhiệm kia đã bị lôi đi triệt sản, anh không biết họ bị trừng phạt thế nào, đó là hình phạt bí mật, nhưng anh biết trường học và Giáo Hội coi họ là tội nhân. Đó mới chỉ là chuyện quan hệ nam nữ trước khi được cho phép thôi. Lily còn có tội nặng hơn nữa, nó không chỉ quan hệ mà còn mang thai... Không một ai có thể giấu được cái thai trong bụng qua đồng phục học sinh bao giờ cả. Không bao lâu nữa sẽ lộ ra hết.

Đầu Sean quay cuồng với đủ loại giải pháp anh có thể nghĩ ra, cả về hậu quả và kết cục có thể xảy ra, nhưng trong vô số giải pháp đó, anh không tìm ra được có cách nào có thể giúp hai anh em thoát được vụ này. Không có lấy một cái.

“Adonis có biết không?” Anh xoa xoa trán, cố gắng giảm cơn đau đầu xuống. Anh sẽ giết thằng khốn đó nếu nó đã biết nhưng không có ý định chịu trách nhiệm. Cho dù anh có bị phán tội giết người, bị bắn chết hay thiêu sống thì anh vẫn muốn bóp chết cái tên đã vấy bẩn em gái mình.

Lily lắc đầu, vô tình cứu mạng người yêu cô. “Em không dám nói với anh ấy. Em đã cố lờ nó đi, cố hy vọng rằng mình đã sai, cho đến khi em xem lịch và nhớ ra chu kỳ kinh nguyệt cùng bài kiểm tra thể chất.”

“Lil, mang thai trái phép là trái pháp luật. Và...”

“Anh ơi, xin đừng nói: dâm ô là tội lỗi.” Lại thêm những giọt nước mắt lăn dài trên gò má đỏ bừng vì khóc của em anh. “Em biết, dâm dục là tội lỗi. Nhưng khoan hãy nổi giận với em ngay lúc này, anh à. Em cần sự giúp đỡ của anh. Em chỉ có anh thôi. Đừng bỏ mặc em...”

“Ngoan.” Sean ôm lấy Lily, vỗ vỗ lưng cô. “Anh không giận em.” Nói dối. Sean đang rất giận. Anh giận Lily vì đã không nói cho anh biết chuyện trước, không kể cho anh biết quan hệ của con bé với thằng khốn kia. Anh giận thằng nhóc Adonis vì làm mà không nghĩ đến hậu quả. Nhưng hơn ai hết, anh giận chính bản thân anh, anh giận anh vì mãi đắm chìm trong đau khổ mà quên mất em anh cũng đang phải chịu nỗi mất mát và đau buồn không kém gì anh. Anh giận vì mải mê kiếm việc mà không để ý đến vài chi tiết đáng nghi. Nhưng anh cũng biết, tức giận chả giúp được gì cho anh và Lily lúc này. Vì thế, anh phải nuốt cơn giận xuống. “Yên tâm! Anh không bỏ em đâu. Anh chỉ...” Sean không biết làm sao. Lần đầu tiên trong đời, anh không có cách nào giúp Lily thoát khỏi rắc rối. Rồi một suy nghĩ lóe qua, anh buông cô ra, nắm lấy tay cô, khẽ siết lại. “Em không thể giữ đứa bé này, Lil.” Nước mắt của người con gái trẻ tuổi bắt đầu rơi nhanh hơn. “Em biết rằng mình không thể giữ đứa bé này được.”

Có vài chỗ bí mật có thể giúp phụ nữ thoát khỏi vấn đề này. Sean không biết cụ thể mấy chỗ đó ở đâu nhưng anh nhất định sẽ tìm được. Có lẽ anh có thể hoãn lại bài kiểm tra thể chất của Lily bằng cách nói con bé bị ốm và xin nghỉ học một thời gian, trong quãng thời gian nghỉ học đó, anh em anh sẽ giải quyết cái thai trong bụng con bé.

Sean và Lily có thể sống sót, ngay cả khi Giáo Hội bắt và chia rẽ hai người. Nhưng nếu bị phát hiện dâm ô, mang thai không có giấy phép, làm trái lệnh của một Giám Mục hay bất kỳ tội nào khác mà họ phát hiện được khi tra xét hoàn cảnh sống của hai người thì...

Họ buộc càng nhiều tội lên người Lily thì khả năng cô bị kết án càng lớn.

Nhưng thấy gương mặt đẫm nước mắt của em mình, Sean biết cô không cho rằng suy nghĩ của anh là lựa chọn duy nhất.

“Không được! Sean, có một sinh linh đang ở đây.” Lily bắt lấy tay Sean, đặt nó lên cái bụng phẳng lỳ của cô. Và anh muốn khóc. “Đó là một đứa bé. Nó là con của em, nó không có khả năng tự vệ và em tin rằng mình có thể trở thành một người mẹ tuyệt vời. Nó là cháu của anh đó, anh à.”

Sean biết chứ. Anh cũng không muốn giết đứa bé nào cả. Nhất là khi nó là cháu ruột của anh. Tuy nhiên, vấn đề không đơn giản như Lily đã nghĩ. Con bé quá sợ hãi, quá bối rối mà quên mất vấn đền mấu chốt quyết định mọi chuyện. “Chúng ta không có linh hồn cho bé trai này, Lil.”

“Hoặc là bé gái. Đó có thể là một cô bé.” Lily nghẹn ngào xen lẫn những tiếng nấc bất lực.

“Giới tính không quan trọng nếu đứa bé không sống được.” Quá tàn nhẫn! Nhưng Sean phải giải thích rõ cho cô hiểu. “Anh thà để đứa bé này ra đi khi chưa thành hình còn hơn thấy em sinh nó ra, nhưng chỉ biết ôm nó gào khóc, trơ mắt nhìn nó dần dần chết đi vì không có linh hồn.” Chưa thấy hình dạng đứa bé thế nào có lẽ sẽ đỡ đau và ám ảnh hơn khi thấy nó bằng xương bằng thịt từ từ tắt thở trên tay mình.

“Có lẽ bố của anh Adonis có thể... Bác Brown rất yêu anh ấy. Bác ấy sẽ không để cháu ruột của mình chết.”

Lily đã đúng. Nhưng bác Brown chưa đến 50 và... “Em thật sự muốn cha thằng khốn đó rời xa nó sao? Mà cứ cho là thằng đó và bác Brown đồng ý đi, nhưng em muốn Edna mất luôn cả cha à?” Edna, em gái của Adonis, mới 12 tuổi thôi. Mẹ cô bé mất rồi và bé ấy quá nhỏ để mất luôn cả cha. “Liệu em có thực sự muốn họ quyết định xem ai sẽ chết để trả giá cho sai lầm của em với tên khốn đó không?”

Trông Lily như bị nghiền nát khi nhận ra vấn đề chính xác làm cô không thể giữ đứa bé. “Thế còn cơ quan đăng ký chính phủ?”

Sean thở dài, sao anh chưa nghĩ đến cơ chứ? Nhưng mà... “Lil, không có gì chắc chắn hết!” Thậm chí anh còn nghi ngờ họ sẽ không cho đứa bé vào danh sách nếu Giáo Hội tuyên bố Lily không đủ khả năng sinh sản. Họ sẽ không ép con bé phá thai – thực tế là họ cũng sẽ không cho con bé làm vậy, Giáo Hội luôn nói mình nhân từ và họ phải giữ bộ mặt đó trước mặt dân chúng – nhưng họ sẽ không ngần ngại để đứa bé đó chết một cách tự nhiên, do không có linh hồn. Chỉ cần viện cớ rằng không có đủ hồn cho đứa bé ấy là được. Thế là vấn đề lại quay trở về điểm xuất phát.

“Vậy thì lấy linh hồn của em đi!”

“EM ĐIÊN À?” Sean gần như hét lớn. “Anh không cho phép.”

“Thế thì em sẽ cam kết với Giáo Hội!” Lily bật khóc thành tiếng, nước mắt liên tục nhỏ xuống sàn, Sean lo lắng nhìn về cánh cửa phòng giặt đã được đóng. Anh em anh không thể trốn mãi như thế này được, nhưng hai người không thể bị phát hiện trước khi có nghĩ ra kế hoạch gì đó. Và cái ý tưởng để em anh cam kết không phải là một kế hoạch tốt.

Nếu Lily cam kết, 100% là họ sẽ cho con cô vào bảng đăng ký dành cho những sinh linh cực kỳ ưu tú trong tương lai của Giáo Hội – những người hiến hồn cho những đứa bé này sẽ là những cấp cao lớn tuổi của Giáo Hội, những người sẵn sàng xả thân giúp đỡ thế hệ tiếp theo ra đời. Tuy nhiên, ngay sau khi đứa bé ra đời và được nhận hồn, họ sẽ mang đứa bé đi, họ sẽ không coi nó là trẻ mồ côi hay thậm chí cũng chẳng coi nó là con người, họ chỉ coi nó là một cống hiến của Giáo Hội. Họ sẽ mang đứa bé đó đến một thị trấn khác, Lily sẽ không bao giờ được gặp con của mình nữa, và đứa bé đấy đến năm 18 tuổi sẽ phải làm nô lệ suốt đời mà không có quyền được lựa chọn. Lily và con của cô sẽ phải phục vụ cho Giáo Hội suốt đời như một cách trả ơn cho chúng.

“Em không muốn cam kết đâu Lil.” Và Sean cũng sẽ không cho cô cam kết. Anh có thể làm nô lệ cho đám người kia miễn là Lily an toàn, nhưng không có nghĩa là anh đồng ý để Lily trở thành nô lệ. Huống chi, trong thâm tâm, anh biết cô không muốn.

Lily lại lau nước mắt, nhưng lần này, cô nhìn anh trai mình bằng vẻ quyết tâm hơn bất kỳ lần nào mà anh từng thấy. “Điều duy nhất em không muốn là để đứa bé này chết.”

Sean nhìn chằm chằm vào cô. Trong một giây, anh không chắc người trước mặt mình có phải là em gái anh hay không. Cô đã thay đổi chóng mặt chỉ mới vài tiếng từ lúc đi bộ đến trường. Sáng nay, cô vẫn còn trẻ con, bốc đồng, vẫn chưa biết suy nghĩ thấu đáo, nhưng vào giờ phút này, cô coi trọng mạng sống của đứa con trong bụng mình hơn cả chính mạng sống của cô, chỉ riêng hành động này thôi đã đủ chứng minh cô hoàn toàn có thể trở thành người mẹ tốt nhất trên đời.

“Em có thể, anh à.” Cô nói, sự quyết tâm hừng hực trong mắt cô và vang lên cùng giọng nói của cô. “Em biết anh cho rằng em chưa từng suy tính bất kỳ việc gì, em biết anh nghĩ em là chuyên gia gây rắc rối, nhưng em có thể cam kết nếu việc đó cứu được con em. Nếu anh không muốn em làm thế, xin hãy giúp em. Em sẽ làm bất cứ điều gì mà anh nói.” Lily dùng cả hai tay bắt lấy tay anh. “Em sẽ làm bất cứ điều gì anh cần, chỉ cầu anh chịu giúp em giữ đứa con. Em xin anh đấy, Sean!”

Lily còn quá trẻ và anh em anh không có linh hồn cho đứa bé. Cứ cho là đứa bé được phép sống và Giáo Hội để Lily nuôi nó thì cả hai người đều không có đủ tiền mua quần áo, tã lót chứ đừng nói đến nuôi cả một đứa trẻ. Nhưng anh không thể Lily cam kết. Anh cũng không thể bỏ mặt em gái và cháu anh được... Linh hồn, linh hồn... Một suy nghĩ lướt qua trong đầu anh. Nếu anh phải sống cô độc suốt cả đời, chi bằng hiến hồn mình đi. Có lẽ cách này có khả năng nhất. Nhưng anh không thể nói cho Lily biết quyết định này. Anh không cho con bé hy sinh linh hồn của mình thì cô cũng sẽ không đồng ý để anh hy sinh.

Những gì anh có thể nói với cô chỉ là lời hứa. “Tất nhiên anh sẽ giúp em rồi. Nhưng em phải hiểu rằng không có gì là đảm bảo cả. Em phải rõ một chuyện, nếu Giáo Hội quyết định truy tố,” dù anh đã quyết định hiến hồn thì vẫn không thể ngăn cản Giáo Hội không biết đến cái thai trong bụng Lily, họ vẫn cần đến người có khả năng dẫn hồn trong Giáo Hội. Cái may duy nhất ở đây chắc chỉ có đứa bé nhất định sẽ được sống, “nếu Sain Bennet coi em là sự xấu hổ của cả thị trấn, rất có thể em sẽ phải làm việc trong nhà tù.” Công nhân trong nhà tù sẽ không được trả công dù họ làm cho các nhà máy quan trọng nhất cả đại lục, từ sản xuất cốc giấy, quần áo cho đến phụ tùng xe hơi, đèn giao thông... Nói chung là tất tần tật mọi thứ. “Và dù em may mắn không bị đi tù, em vẫn sẽ có ít nhất hai tiền án trong sơ yếu lí lịch của mình.” Một là tội dâm dục, hai là tội mang thai trái phép. “Em sẽ không được học đại học.” Đây là một việc cực kỳ đáng tiếc. Lily rất thông minh, cô có thể nhớ được mọi con số và dữ liệu ngày tháng. “Và họ vẫn có thể mang đứa bé đi.” Nhất là đến lúc đó, anh không còn tồn tại trên thế gian này nữa, anh không còn có thể bảo vệ Lily được nữa. “Nhưng anh sẽ cố hết sức có thể.” Anh sẽ tranh thủ hết mọi khả năng, bảo vệ em và con em đến ngày em sinh, đến ngày anh bị lấy hồn.

Lily vòng tay ôm cổ Sean, nức nở cảm ơn, những giọt nước mắt thấm đẫm áo anh, xuyên qua trái tim anh. Có lẽ quyết định này không quá tệ, ít nhất, em gái anh sẽ không phải đau khổ khi phải tự tay hủy đứa bé chưa thành hình kia đi.

Hai người ôm nhau vỗ về một lúc, sau đó Lily buông anh ra, sụt sịt hỏi. “Thế giờ em phải làm gì?”

“Về nhà.” Sea nhìn lên đồng hồ, thế mà chỉ mới qua 10 phút, anh còn tưởng đã mất cả tiếng, nhưng đồng hồ không biết nói dối. Anh chỉ vào vòi nước ở trong góc. “Giờ em rửa mặt đi và đừng khóc nữa, nếu không người ta sẽ chú ý đến em đấy. Cái hàng rào sau khu nhà này có một cái lỗ lớn đủ để một người chui qua, em hãy lén ra ngoài bằng cái lỗ đó, đừng có trèo rào đấy. Chọn đường vắng mà về, đừng để người quen bắt gặp em trên đường. Anh sẽ nói với chị Selina rằng em bị ốm và nhờ chị ấy nói giúp hoãn thời gian kiểm tra thể chất cho em. Sớm muộn gì họ cũng sẽ phát hiện ra nhưng giờ chúng ta vẫn còn hy vọng.”

Chỉ cần anh tìm cách đăng ký hiến hồn thành công trước khi họ phát hiện ra. Mà cũng chưa chắc Lily thật sự đã mang thai. Đợi tan học về, anh đi mua que thử thì mới chắc chắn được.

Sean và Lily chia tay nhau ở hành lang, Lily lén lút đến lỗ chui kia, còn Sean thì đi hướng khác, cố tình giẫm chân thật mạnh để thu hút sự chú ý và che đi tiếng động của em gái. Nếu anh bị bắt, anh có thể bịa là mình đang đi tìm Lily. Còn nếu Lily bị bắt...

Con bé không thể bị bắt được.

Khi Sean đi đến giữa sân trường lần nữa, lúc này mưa đã tạnh, Bernie đáng thương vẫn đang bị quỳ, áo khoác của anh cuối cùng vẫn không thể che được bao nhiêu cho cậu bé. Nhưng khi thấy anh đi qua, bé ấy ngẩng đầu lên, trả lại áo cho anh, thì thào. “Cảm ơn.”

Vừa về khán phòng, Sean đã kéo Selina vào một góc, nói với cô rằng Lily bị ốm và anh đã khuyên con bé về nghỉ ngơi. Khi anh hỏi Selina có thể giúp anh hoãn bài kiểm tra thể chất không, cô đã nghi ngờ nhưng vẫn không hỏi gì, chỉ hứa sẽ cô gắng giúp.

“Chị Selina, em còn một việc nhờ chị nữa.”

“Hửm?”

“Em cần phải suy nghĩ lại chuyện cam kết. Cho nên hôm nay chưa thể...” Chính xác là anh không thể cam kết được nữa. Vì Lily, cam kết giờ đã từ kế hoạch tốt nhất thành chuyện nguy hiểm nhất rồi. Selina hơi bất ngờ, nhưng sau đó, cô lại mỉm cười như trút được gánh nặng, ánh mắt lấp lánh vui mừng, đáng tiếc Sean không còn đủ tinh thần để chú ý đến điểm đáng ngờ này. “Đúng rồi đó, cam kết không phải chuyện đùa. Cậu nên nghĩ kỹ rồi mới quyết định.”

Xong xuôi, Sean rất muốn chuồn về nhà với em gái. Nhưng nếu anh lẻn về, hiển nhiên sẽ càng làm mọi người nghi ngờ nhiều hơn. Đến tiết học thứ tư, văn phòng nhà trường gửi cho anh một tờ giấy thông báo cho phép Lily được nghỉ học hết tuần này và được hoãn kiểm tra thể chất. Tuy nhiên, vào thứ hai tuần sau, cô sẽ phải chịu kỷ luật và làm bài kiểm tra.