Chương 14: 14. Câu chuyện trong thư phòng (1)

Trong thư phòng giản dị, Lãnh chúa Maximus chỉ im lặng đứng trước một bước tranh nhỏ. Bức tranh được tạo bằng phép thuật, nó lưu giữ chỉ vài giây một khoảnh khắc trong ký ức của người tạo ra nó. Đôi mắt già nua đầy hoài niệm của ông tràn ngập cả sự tiếc nuối và mãn nguyện.

Cốc. Cốc. Tiếng gõ cửa khiến cho tâm trí Maximus rời xa quá khứ và trở lại thực tại.

“Ngài Maximus, cháu vào được chứ” một giọng nói trong trẻo vang lên.

Sau cánh cửa, một giọng khác chen vào quở trách: “Eli, gọi là cha”

“Biết rồi. Em quên mất” tiếng suỵt nhỏ lùng túng.

Maximus cười thầm, rồi hắng giọng một cái, trở lại vẻ nghiêm túc thường ngày, ông nói: “Elsyia, Edna, các con vào đi”

Hai cô gái nhanh chóng mở cửa và bước vào trong thư phòng. Với một sự lúng túng, Elysia ngọng ngịu nói: “Lãnh...cha, người cho gọi con sao?”

Mỉm cười hiền từ, Maximus phá tan sự ngượng ngùng bằng một cử chỉ thân thiện: “Elysia, nếu chưa quen, con có thể gọi ta bằng ngài Maximus cũng không sao. Chúng ta sẽ là người một nhà từ bây giờ tới suốt cuộc đời cơ mà. Không cần vội”

“Huc” Maximus vẫy tay và ra lệnh bằng một câu thần chú cực kỳ đơn giản. Hai chiếc ghế lập tức bay về giữa căn phòng. Ông nói: “Ngồi đi, hai đứa.”

Edna tự nhiên ngồi xuống, tiếp đó, cô nháy mắt ra hiệu cho Elysia. Vẫn bằng một sự lúng túng chẳng mấy quen thuộc, Elysia kéo ghế ngồi sát cạnh chị mình.

“Elysia, con hài lòng với căn phòng mới chứ?” Maximus mở đầu bằng một sự quan tâm giản dị.

“Vâng, thưa...cha” Elysia lúng búng trong miệng.

“Vậy thì tốt rồi. Elysia, còn một tháng nữa là đến kỳ tuyển chọn của Học viện Magiske. Từ giờ trở đi, ta sẽ để Edna và Edmond luyện tập với con vào mỗi buổi sáng. Và vào buổi chiều, con sẽ đến thư phòng để ta có thể tự mình kiểm tra lại” Maximus thông báo “Con đã chọn được chức vị phù hợp rồi chứ? Là Kỵ sĩ-Knight hay một Trị liệu sư-Sage như mẹ của con?”

Elysia ngập ngừng cúi đầu không dám trả lời. Được học tại Magiske đã là một điều vượt quá mơ tưởng của cô. Ngay cả những con cháu các gia đình quý tộc, nếu trượt cuộc thi tuyển chọn vẫn không được đón nhận tại Học viện cổ kính này. Nếu nói ra tham vọng muốn trở thành một Thuật sĩ - Sage, có phải là đòi hỏi quá đáng rồi không? Trước mặt những anh chị em khác nói ra thật dễ, nhưng trước câu hỏi của Maximus, cô lại chẳng biết trả lời như thế nào.

Edna nhún vai đáp thay cho cô: “Eli muốn trở thành một Thuật sĩ, cha à. Chỉ là nó ngại không dám nói ra thôi”

“Thuật sĩ? Rất tốt. Rất tốt” Maximus gật gù tán thưởng. Nhưng rồi như vướng mắc một điều gì đó, ông nhíu mày đăm chiêu suy nghĩ.

Sự biến đổi trên mặt ông không tránh khỏi đôi mắt của cô gái trẻ, Elysia lí nhí giải thích: “ Đó chỉ là mơ ước viển vông của con thôi”

“Ồ” Maximus nhướn mày kêu lên “chẳng có gì phải ngại ngùng hay xấu hổ khi mơ ước con ạ. Ta chỉ đang nghĩ, nếu muốn trở thành một Thuật sĩ-Mage, chúng ta sẽ còn phải chuẩn bị thêm những gì”

Gõ những ngón tay xuống dưới mặt bàn, ông đăm chiêu suy nghĩ. Elysia nín thở chờ đợi, cô vẫn chưa hoàn toàn quen thuộc với thân phận mới của mình. Phía bên cạnh, Edna chỉ yên lặng ngồi đó. Lâu lâu, che miệng ngáp dài một cái vì thiếu ngủ.

Sau một hồi suy tính, Maximus, dường như không chú ý đến Edna; ông nghiêm túc nhìn Elysia và hỏi: “Elysia, con thật sự muốn trở thành một Mage-Thuật sĩ”

Lấy hết dũng khí, Elysia quyết đoán trả lời: “Vâng, thưa cha”.

“Ngay cả khi, trở thành một Mage-thuật sĩ, là một con đường chông gai và buồn tẻ” Maximus gặng hỏi.

“Vâng, thưa cha” lần này, tự tin hơn, Elysia có thể ngẩng cao đầu đầy kiêu hãnh trả lời.

“Ta cũng tin con sẽ làm được” bỏ đi nét mặt nghiêm trọng, Maximus nhìn cô đầy trìu mến. Sau đó, ông bắt đầu giải thích: “Khác với các Chức vị và tầng lớp khác, các Mage, cũng giống như Sorcerer-Đại pháp sư và Wizard-Pháp sư, như ta chẳng hạn. Họ phải hiểu được nguồn gốc của phép thuật và nắm giữ những bí mật ít người được phép biết tới”

Không dám cắt ngang lời dạy của ông, Elysia chỉ dám nín hơi và mở to mắt lắng nghe.

Maximus tiếp tục: “Các Wizard, như ta hay các lãnh chúa khác, thường bắt đầu từ các chức nghiệp thấp hơn. Lâu dần, cùng với những năm tháng tự học hỏi và kinh nghiệm thu được từ thực tế. Chúng ta mới có thể hoàn toàn nắm giữ được sức mạnh và chiếm toàn bộ quyền điều khiển với năng lượng phép thuật huyền bí. Ngược lại, các Mage được học hỏi từ những tiền bối lớn tuổi và quyền năng hơn. Và, để bảo vệ bí mật của cội nguồn phép thuật, ngay cả khi thiếu năng lực chiến đấu, các Mage phải vượt qua bài kiểm tra của các Tu sĩ-Priest. Và bài kiểm tra này, không phải đơn thuần là kiểm tra nội lực, hay kiến thức phép thuật mà con đã và sẽ được dạy. Nó khắc nghiệt và nguy hiểm hơn nhiều. Con sẽ bị tra tấn bằng cả tinh thần và thể xác, để rèn luyện, và các Tu sĩ - Priest sẽ dựa vào đó để đánh giá xem ý chí của con có đảm bảo được rằng bí mật của phép thuật không bị kẻ khác tìm hiểu được hay không! Rất, rất nhiều người, cả những Wizard-Pháp sư như ta, cũng bị phát điên hoặc chết trong những bài kiểm tra man rợ đó. Ồ, man rợ, nhưng cần thiết.”

Điều cuối cùng, Maximus có gì đó thiếu đi sự tin tưởng thường thấy. Giọng ông có chút gì đó châm biếm và mỉa mai nhiều hơn là tôn trọng. Nhìn Elysia vẫn chăm chú lắng nghe, không chút biểu hiện lo sợ, ông nói tiếp:

“Ta chưa từng nghĩ sẽ trở thành Mage-Thuật sĩ. Vậy nên, ta sẽ chẳng thể giúp được gì cho con trong việc chuẩn bị. Những bí mật mà Mage nắm giữ vượt quá tầm hiểu biết của ta và những bài kiểm tra cũng không phải là kiến thức mà ta thấu hiểu. Tu sĩ Gwyn, một người bạn thân thiết với gia đình ta, ông ấy có thể giúp con chuẩn bị”

Nhìn ánh mắt loé lên những tia sáng háo hức và mong đợi không thể kiềm chế của Elysia, Maximus mỉm cười: “Nhưng trước tiên, con cần phải luyện tập cho tốt với Edna và Edmond đã. Và ta, cũng cần thời gian để trao đổi kỹ lưỡng với Tu sĩ Gwyn”.

“Vâng, thưa cha. Con sẽ cố gắng hết sức” Elysia kiên định trả lời.

“Vậy thì tốt. Các con có thể đi được rồi. Trước khi đi, ta có một món quà muốn tặng cho con, Elysia” Maximus quay lại và cầm lấy bức tranh cũ kỹ. Nắm tay của ông thoáng nổi lên chút gân xanh lưỡng lự. Dường như, ông vẫn còn điều gì đó lưu luyện không nỡ rời. Trao bức tranh cho Elysia, ông nói ngồi xuống ghế và im lặng quan sát.

Trong bức tranh, có hai người trẻ tuổi đang ôm lấy nhau. Khuôn mặt họ rất hạnh phúc. Người đàn ông trong bộ áo giáp lấm lem bùn đất. Còn người phụ nữ, mặc một bộ váy cũ kỹ và trên tay là một bó hoa dại được thắt lại bằng một chiếc rua băng màu hồng nhạt. Trên mặt hai người, những vết máu li ti còn chưa được gột sạch hoàn toàn. Bao quanh lấy họ, tất thảy đều là những chiến binh với chiếc cốc gỗ trên tay. Một lễ rạp kết ruy băng phía đằng sau được dựng tạm bằng mấy cọc gỗ bị cháy đen.

“Cha, mẹ” Elysia nấc lên hai tiếng nghẹn ngào.

Đôi mắt xanh trong trẻo như trời thu in bóng xuống mặt hồ Tulen, giờ đây, giống như một thác nước. Nước mắt cô lăn dài trên gò má như hai dòng suối chảy qua sườn núi Eoborne. Đôi môi mím chặt, Elysia ôm cả bức tranh vào lòng rồi oà khóc.

Edna, vốn luôn mau miệng, chỉ biết im lặng lại gần ôm lấy em gái của mình.

“Đó là ngày cưới của cha mẹ con” Maximus bùi ngùi kể lại: “Ta tha thiết muốn giúp họ tổ chức một đám cưới linh đình. Nhưng buổi chiều hôm ấy, ngay sau khi giải phóng một trang viên ở biên giới của Elanradis, một toán quân loài Troll đã bao vây lấy thành phố Lidon. Triều đình đã gửi thư hoả tốc yêu cầu các vùng điều động quân đến viện trợ. Cho nên, hai người họ đã quyết định tổ chức một đám cưới đơn giản ngay trên chiến trường”

Elysia giương đôi mắt đẫm lệ, ngước lên nhìn ông chờ đợi. Trong tiềm thức của cô, hình ảnh cha và mẹ chỉ là những ký ức mờ nhạt. Thứ duy nhất mà cô còn nhớ rõ là hình ảnh cả hai vẫy tay chào cô trong đoàn người đi ngang qua thành phố. Cô chưa từng có cơ hội được nói chuyện cùng với họ bất kỳ một lần nào.

Elysia chẳng biết cha mẹ mình đã quen biết nhau ra sao. Có lãng mạn như những câu truyện ở trong sách cổ. Cô cũng không hề biết cảm giác được hai người nắm tay đưa đi dự Lễ hội mùa xuân như những đứa trẻ khác.

Nhìn đôi mắt đầy những dấu vết của thời gian đang hoen đỏ, Elysia thúc giục: “Ngài Maximus, làm ơn, làm ơn hãy kể cho con nghe về họ”