Chương 13: 13. Quả trứng bí ẩn

Cả ngày hôm đó, Edna chỉ quanh quẩn ở cùng với Elysia. Sau khi kể lại thêm 2 lần nữa về cuộc sống ở Học viện Magiske và kinh thành Lidon, Edna bắt đầu dạy cho Elysia những kiến thức cơ bản nhất trong lễ nghi của giới quý tộc.

Từ cách đi đứng, nói chuyện, cho tới cách ngồi vào bàn ăn và sử dụng dao nĩa khi dùng món. Không dưới chục lần, Edna nhắc đi nhắc lại câu nói:

“Bây giờ em đã là Công nương xứ Elanradis, Vị tiểu thư thứ sáu của Stormwinds, không thể để mất thân phận được”

Và như một lời cảnh báo, Edna thêm vào: “Tại Magiske, thường xuất hiện những buổi tiệc với Hoàng thân quốc thích hoặc thành viên của Hội đồng Phép thuật hay Liên đoàn Tối cao. Tốt hơn hết, đừng để họ nhận ra em không phải là dòng dõi chính gốc của một gia đình quý tộc. Những Pháp sư đó tuy có quyền năng thật đáng ngưỡng mộ nhưng bọn họ cũng là những lão già lẩm cẩm và vô cùng bảo thủ. Nhớ lấy, nếu muốn trở thành một Thuật sĩ-Mage, đừng làm mất lòng họ.”

Đáng lẽ, như thường lệ, gia đình Stormwinds sẽ cùng nhau dùng bữa. Không hiểu vì sao, cả bữa trưa chỉ có mấy đứa trẻ. Lãnh chúa Stormwinds và cả vị Tu sĩ Gwyn kia đều dùng bữa riêng tại văn phòng.

“Có lẽ cha và Tu sĩ Gwyn có chuyện quan trọng cần trao đổi” Dylis giải thích, chính xác hơn là phỏng đoán.

“Hoặc đơn giản là cha muốn cho Eli của chúng ta có thêm nhiều thời gian học cách dùng dao nĩa trước khi thực hành trước mặt một Tu sĩ của nhà vua”. Edna trêu chọc trong sự lúng túng và vụng về của Elysia.

Đến bữa tối, biết rằng ngài Maximus vẫn dùng bữa riêng tại thư phòng. Elysia đề nghị được đem đồ ăn lên phòng của mình. Cô cảm thấy khó có thể ăn ngon miệng khi phải ngồi thẳng lưng, cắn thức ăn như thể chỉ hé miệng và nhai thức ăn mà không gây ra chút tiếng động nào. Chưa kể, chiếc váy bó cũng làm cho cô không thể nào mà tống thức ăn xuống bụng.

“Chỉ một lần này thôi, Ed” Elysia nài nỉ. Cô vừa tọng thức ăn vào miệng, vừa nhai nhồm nhoàm trong khi nói.

Edna, giám sát viên cần mẫn, chỉ biết thở dài ngao ngán.

Hết một ngày quanh đi quẩn lại những bài học về giới quý tộc. Nằm trên chiếc giường mới tinh tươm, không hiểu sao Elysia lại cảm thấy nhớ cái phòng nhỏ ngột ngạt, cái mùi ẩm mốc và tiếng cọt kẹt của chiếc giường gỗ cũ kỹ mỗi khi trở mình đến như vậy. Trằn trọc không ngủ được. Chiếc giường lớn trong căn phòng rộng khiến cho cô cảm thấy thật trống trải.

“Giá như có chị Edna ngủ cùng thì tốt biết bao” Elysia trộm nghĩ. Mặc dù, nếu Edna ở đây, hai người rất có thể trêu đùa nhau đến tận sáng hôm sau cũng chưa biết chừng.

Không thể ngủ nổi, Elysia vùng dậy, cô dự định kiếm một cuốn sách để ru ngủ chính mình. Ngay khi vừa mới bước được vài bước, Elysia cảm thấy ngón chân đau nhói. Cô đá trúng phải viên đá đen vô dụng kia, thứ đáng lẽ nên nằm ở chân giường giờ lại xuất hiện ngay phía mé phải.

Đau tới mức không thốt thành lời, Elysia ngồi thụp xuống ôm lấy bàn chân bầm tím.

“Sanitatem” Elysia lầm rầm một câu thần chú chữa thương cơ bản. Cơn đau biến mất cũng nhanh như cách mà nó xuất hiện. Quệt mồ hồi trên trán, Elysia bực tức nhìn viên đá ngu ngốc vẫn nằm im ở đó. Cô ước gì mình đã ném nó đi ngay từ lúc nhận ra nó chẳng có mấy giá trị.

Nhấc viên đá lên quá mang tai, ngay khi cô chuẩn bị ném nó qua cửa sổ, Elysia chợt nghe thấy những tiếng động nhỏ và đều đặn.

Pbum. Pbum. Pbum. Pbum...

“Tiếng gì vậy nhỉ?” - Elysia ngạc nhiên vào viên đá tưởng như vô tri vô giác. Cô xóc mạnh để xem thử có thứ gì bên trong hay không. Không thấy có động tĩnh gì. Elysia liền đặt viên đá lên giường, cầm lấy chiếc giá nến và gõ thử lên nó. Chỉ có một loạt những âm thanh trầm đục phát ra giống như gõ lên một tảng đá bình thường.

Sợ mình đã nghe nhầm, cô áp sát tai vào viên đá kiểm tra lại. Tiếng “Pbum” đều đặn như nhịp tim truyền tới.

“Exclusio”-nở ra.

Elysia ra lệnh bằng một câu thần chú đơn giản. Hòn đá vẫn im lìm, bất động trên tay cô. Chỉ khi đưa sát bên tai, trong buổi đêm tĩnh lặng, mới có thể nghe được tiếng động đều đặn chậm rãi kia.

“Mình phải hỏi Edna mới được” Elysia nhảy bật khỏi giường, tay ôm theo viên đá. Không thể chờ đợi đến buổi sáng để khám phá bí ẩn vừa mới phát hiện, cô mở cửa phòng tìm đến phòng của Edna.

Cốc cốc. “Chị Ed, chị còn thức không?” Elysia gõ cửa và gọi khẽ.

Không thấy có dấu hiệu gì cho thấy Edna còn chưa ngủ. Elysia cũng không dám gọi to vì sợ làm những người khác thức dậy.

Tâm trung năng lượng phép thuật và chạm tay vào ổ khoá, Elysia lục lọi trong vốn Cổ ngữ của mình và khẽ ra lệnh.

“Aperi ianuam”- Cửa ơi mở ra.

Không giống như sử dụng một câu thần chú đơn giản, vốn dĩ chẳng mấy tốn sức. Ngay khi âm thanh cuối cùng vừa dứt, Elysia hoảng hốt vì phát hiện ra cánh cửa đang hút lấy nội lực của cô.

Phát giác năng lượng trong cơ thể như một dòng nước lũ thoát ra khỏi cửa đập, cô vội vã rụt tay lại và cắt đứt sự liên hệ của tâm trí với câu thần chú.

“Thịch” một cú đánh vô hình nện lên lồng ngực làm Elysia choáng váng cả đầu óc. Lực đẩy đánh văng cô vào bức tường đối diện cánh cửa.

Còn chưa kịp hoàn hồn vì cú đánh bất ngờ, Elsyia chỉ thấy mặt mày xây xẩm, mọi thứ xung quanh chợt tối sầm lại trong giây lát.

Đúng lúc đó, khi mà cô còn đang lồm cồm bò dậy, cánh cửa gỗ lập tức mở tung ra.

Một luồng sáng chói mắt cùng tiếng quát dữ tợn: “Kẻ nào?”

“Là em, Eli đây chị Ed” Elysia một tay che mắt một tay ôm lấy viên đá đen, luống cuống bò dậy.

“Eli?” âm thanh ngạc nhiên vang lên.

Bây giờ, khi còn chưa đứng vững, Elsyia mới tạm thời đủ tỉnh táo để nhìn kỹ bóng hình trước mặt.

Edna, trong một bộ váy ngủ bằng tơ tằm mỏng như xác ve, một cánh tay giơ cao đang phát sáng cùng một thanh chuỷ thủ đang chĩa vào cô. Từ bé đến giờ, Elysia chưa từng thấy bộ dạng dữ tợn đến mức vậy của cô chị. Quyến rũ trong bộ váy mỏng và đầy quyền năng với bàn tay phát sáng, nhưng hung dữ.

“Em làm gì vậy, Elysia?” Edna có chút bực bội hỏi.

“Chị Ed, em gọi cửa nhưng không thấy chị trả lời nên...” Elysia nhanh nhảu đáp.

“Nên em dùng thần chú tính mở cửa hả. Đáng đời” Edna nhìn bộ dạng của em gái vừa phì cười vừa nói.

“Đúng vậy, có gì vui đâu chứ?” Elysia cằn nhằn vì lồng ngực và đằng sau lưng vẫn còn ê ẩm. Cô lách qua Edna và chui vào phòng. Sau đó, vẫn ôm theo viên đá đen, chui tọt lên giường mà chẳng thèm xin phép.

Cẩn thận khoá cửa lại, Edna quay trở lại giường và nhét cây chuỷ thủ xuống dưới đệm. Cô dí dí ngón tay lên trán Elysia và nói: “Đáng đời em lắm Eli. Chị đã dặn em là đừng lạm dụng phép thuật cơ mà”

“Chị dặn em không được đùa giỡn với phép thuật đó chứ. Và em cũng đâu có lạm dụng. Chỉ là một câu thần chú mở khoá đơn giản thôi mà” Elysia lấy tay xoa xoa lưng, phụng phịu cãi lại.

“Giống nhau cả thôi” Edna ngồi xuống bên cạnh và hỏi “Hết hồn rồi đúng không?”

“Vâng, thật là hú hồn. Chẳng hiểu sao cánh cửa như hút hết năng lượng trong người em vậy” Elysia liến thoắng diễn tả lại.

“Mọi cánh cửa trên tầng lầu này đều có yểm phép chống lại những kẻ đột nhập. Nó sẽ hút một phần nội lực của kẻ đột nhập và giáng trả lại bằng một phép Praemium caeli. Đồng thời, sẽ đánh thức chủ nhân, nếu họ đang ngủ hoặc đang bị gây mê bằng những loại thuốc mê thông thường.”

Edna nhìn Elysia còn đang vặn vẹo cái lưng ê ẩm, tủm tỉm cười thích chí.

“Đau lắm không, để chị xoa cho” Edna đề nghị.

Elysia nheo mắt cảnh giác. Cô ôm chặt viên đá vào ngực, co hai chân ngồi xếp bằng trên giường và nói: “Đừng tranh thủ Ed. Em chỉ còn đau ở lưng thôi”

Edna bật cười khúc khích. Vừa xoa lưng cho Elysia, cô vừa hỏi:”Sao em không ngủ đi? Còn mò sang đây làm gì?”

“Em không ngủ được. Chắc là tại chưa quen với nơi ở mới như thế này” Elysia đảo mắt nhìn quanh căn phòng của Edna. Phòng của chị cô cũng tương tự, chỉ khác là giá sách có nhiều kệ hơn và số lượng quyển sách cũng nhiều hơn hàng chục lần. Bàn trang điểm cũng đầy những thứ đồ mà nữ giới quý tộc thường sử dụng.

“Chị định sang ngủ với em” Edna tâm sự”nhưng chị nghĩ em sẽ thích được trải nghiệm cảm giác một mình trên chiếc giường mới mới hơn là phải chia sẻ với người khác”.

“Ôi, chị Ed. Chút nữa em ngủ lại với chị luôn nhé. Nằm một mình bên kia cảm giác sao sao ý” Edna nũng nịu. Rồi cô chợt đổi giọng “chỉ để ngủ thôi đó”.

Edna lại cười rúc rích. Cô hỏi: “Em định cứ ôm viên đá đó đi ngủ sao”

Quay phắt một cái, Elysia quên cả cái lưng hãy còn ê ẩm. Cô giơ viên đá lên hào hứng khoe với Edna:

“Ed, em nghĩ nó không phải là một viên đá bình thường đâu. Bên trong nó có tiếng động lạ lắm”

“Vậy sao?” Edna nhìn với một vẻ nghi hoặc. Cô cũng chẳng bất ngờ vì em gái mình vẫn kiên trì tìm hiểu viên đá đó. Elysia có chút gì đó cứng đầu.

“Chị nghe xem” Elysia giơ sát hòn đá bên tai Edna.

Pbum. Pbum. Pbum.

Tiếng động lạ truyền vào tai Edna, cô nhíu mày nghe thử lại mấy lần. Âm thanh đều đặn và không ngừng nghỉ như tiếng tim đập vậy.

“Em nghĩ nó là một quả trứng” Elysia hớn hở nói ra suy đoán của mình.

“Rất có thể” Edna đồng tình. Lấy quả trứng từ tay Elysia, cô gõ mạnh lên để thử. Nhưng “viên đá trứng” này có vẻ đặc. Âm thanh phát ra không giống với âm thanh gõ vào một vật rỗng.

“Germinare “ - Lớn lên.

Edna thử niệm một câu thần chú. “Viên đá trứng” không hề phản ứng lại. Nó vẫn trơ lì ở đó như thể không ai có thể khiến nó bận tâm.

Edna sửng sốt hô lên:”Ồ, thứ này không có phản ứng với phép thuật”

“Sao chị biết?” Elysia ngạc nhiên.

“Đáng lẽ ra, nếu như sử dụng sai một câu thần chú với một đối tượng không thích hợp. Nó sẽ không kích hoạt phép thuật mà em mong muốn. Em sẽ chẳng tốn chút nội lực nào hết. Nhưng, chị vẫn cảm giác năng lượng bị tiêu hao. Giống như câu thần chú đã kích hoạt bùa phép. Chỉ có điều, phép thuật này không đủ để tác động lên nó” Edna giải thích.

“Đó, em biết mà” Elysia reo lên, giọng quả quyết “Nó chẳng phải một viên đá bình thường đâu. Nó là một quả trứng đặc biệt”

“Quái dị thì đúng hơn” Edna ngáp dài một cái. Tác dụng từ bùa phép Chống xâm nhập đã hết tác dụng, cô cảm thấy cơn buồn ngủ đã quay trở lại.

“Đặc biệt mà” Elysia bĩu môi nó.

“Được rồi, là quả trứng hay viên đá đặc biệt ngày mai chúng ta sẽ tìm hiểu tiếp. Mắt chị muốn sập xuống rồi đây. Chúng ta đi ngủ thôi”

Nằm xuống giường và tắt đèn bằng một cái phẩy tay duyên dáng. Elysia nằm cuộn tròn trong vòng tay cô chị. Còn “quả trứng” thì nằm trong vòng tay của cô.

Vừa lơ mơ ngủ, Elysia vừa lẩm bẩm không ngừng.

“Quả trứng bí ẩn. Quả trứng kỳ diệu. Quả trứng không bị phép thuật tác động...”

Mặc kệ cô em hãy còn luyên thuyên đặt tên cho “viên đá trứng quái dị”. Edna, một tay để cho Elysia gối đầu lên; tay còn lại luồn vào trong chiếc váy ngủ cuốn qua vòng eo mát lạnh. Vùi đầu vào mái tóc màu trăng sáng, Edna ngủ một cách ngon lành.