Chương 1: Ép cưới

- Con sẽ không cưới đâu.

An Sơ Hạ hất cánh tay của mẹ cô ra rồi chạy nhanh khỏi nhà. Đôi mắt cô bắt đầu rơi lệ xuống gò má ửng hồng. Hạ vừa chạy vừa cố gạt đi nỗi buồn ấy qua một bên nhưng có điều gì đó khiến cô không thể nào ngừng khóc. Cô đau đớn, chạy thật nhanh trên con đường quen thuộc. Bỗng một bàn tay kéo cô lại làm cô giật mình. Đó là Lan Hy. Một người bạn thân nhất của của Hạ.

- Cậu làm sao vậy? - Hy hỏi.

Chả biết tại sao nữa? Ánh mắt lo lắng của Hy đã khiến nỗi buồn của cô lên tới tận cùng. Cô ôm chầm lấy Hy rồi khóc thật lớn. Mặc kệ những ánh mắt tò mò nhìn hai người, lúc này cô sẽ khóc cho thật thỏa mãn. Hy thấy Hạ vậy cũng buồn lây. Cô chỉ biết lấy bàn tay ấm áp của mình để vuốt nhẹ tóc cô.

"Khóc đi Hạ. Tớ đây rồi"

Sau một hồi, Hạ đã bình tĩnh lại được. Đôi mắt sưng lên vì khóc nhiều. Bộ tóc mềm mượt màu nâu nhạt dần dần sơ xác. Hy nắm thật chặt tay cô như một lời động viên.

- Có chuyện gì vậy Hạ? Tại sao cậu lại ra nông nỗi này vậy?

- Mẹ của tớ muốn tớ kết hôn. - Hạ nói bằng giọng nói buồn.

- Kết hôn với ai chứ?

- Con trai của nhà họ Hàn.

- Thật ư? Cái nhà đó nổi tiếng là giàu nhất nhì An Tâm mà. À! Cậu đã gặp tên đó chưa?

- Mẹ nói sẽ cho gặp mặt sớm thôi. Chết tiệt. Tớ sẽ không gặp mặt tên đó đâu.- Hạ cười khẩy.

- Thì cậu cứ về thuyết phục mẹ là được. Đừng buồn nữa nha Hạ.

- Umk. Giờ chúng ta đi học đi. - Hạ bỗng vui trở lại.

- Cậu nghĩ là cậu muốn đi học hả? Tớ lo cho cậu.

- Không sao. Đến đó, tớ sẽ có nhiều niềm vui hơn. Và gặp được crush tớ nữa.

- Ừ! Nếu cậu muốn. Đi thôi! - Nói xong, Hy liền kéo tay Hạ.

---

- Anh ấy đâu rồi? - Hạ nói.

Cô và Hy đang cố len lỏi qua đám nữ sinh đang hò hét để ngắm được nam thần Hàn Thất Lục của trường Tô An. Đơn nhiên là hơn một trăm học sinh nữ khác cũng có ý định như cô thôi. Nam thần Thất Lục - chàng trai chung lớp với Hạ . Sở hữu một nhan sắc đánh gục hết các nữ sinh trong mọi trường. Cậu vừa đẹp, vừa thông minh, nhà giàu và đặc biệt là ngoan hiền. Sở hữu nhiều nét hoàn hảo như vậy thì cậu hot là phải. Bây giờ, cậu đang thi đấu bóng rổ cùng với đàn anh lớp trên. Có vẻ như rất nhiều người muốn đánh bại chàng trai này. Nhưng 100% chiến thắng chính là Lục. Nhìn cách di chuyển, mưu mẹo và lần úp sọt cực đỉnh của Lục là Hạ đã biết ngay.

"1, 2, 3. Đội của A9 của trường Tô An đã thắng."

Sau khi thầy thể dục vừa huýt xong tiếng còi kết thúc một trận thi đấu, dường như mấy bọn nữ sinh đều hò reo tên Hàn Thất Lục, Lục vui mừng, chạy đến chỗ đồng đội để ăn mừng chiến thắng, còn đội bên kia thì có vẻ hơi khó chịu và không khí có vẻ không được hòa thuận cho lắm.

- Hy nhìn kia, khuôn mặt lấm tấm mồ hôi cùng với hình thể của anh ấy. Tớ xịt máu mũi mất. - Hạ ngẩn ngơ. Cô quay lại để nói với Hy thì Hy đã biến đi ra chỗ ghế ngồi từ lúc nào rồi.

- Ê! Sao không ra coi? Lại đây từ hồi nào vậy? - Hạ cố chui ra khỏi đám đông để tiến tới chỗ Hy.

- Có vẻ như cậu đã quên con bạn này rồi. Nae~

- Ừ thì. - Hạ cười.

- Thôi. Tớ vào lớp đây. Xem quài cũng chán.

- Ể? Đợi tớ với! - Hạ chạy theo Hy.

- Này! - Hạ khoác tay lên vai Hy.

- Gì?- Hy hỏi.

- Lục đẹp trai quá ta.

- Ừ...ừ...ừ. Qúa đẹp luôn. - Hy trả lời bằng vẻ mặt không mấy quan tâm.

- Này! Thái độ gì đấy?

- Có âu. Tại cậu nói cái câu này nhiều lắm rồi. Nghe phát ngấy.

- Xí! - Hạ lè lưỡi.

- Còn chuyện ấy thì sao? Chuyện kết hôn ấy? Cậu định làm gì đây?

- Thì... tớ sẽ thuyết phục mẹ. Không kết hôn đâu. Nếu có, tớ sẽ kết hôn với anh ấy. - Hạ chỉ tay vào Lục.

- Mơ. - Hy chán nản quay lưng vào lớp.

- Hihihi!

---- Cố gắng lên nhé Hạ. - Hy nói.

- Ừ! Đơn nhiên là tớ sẽ cố gắng rồi. Bye cậu. - Hạ vẫy tay.

Cô chờ cho đến khi bóng dáng của Hy đã khuất. Hạ hít một hơi thật dài rồi mở cửa ra. Không giống mọi ngày, mẹ luôn chờ cô ở nhà và nở một nụ cười hiền hậu với cô nhưng bây giờ, bóng dáng của mẹ đã biến mất mà chỉ thay bằng một màu tối um.

- Mẹ ơi? Mẹ! - Hạ chạy lên lầu để tìm mẹ nhưng không thấy. Bỗng dưng cô cảm thấy có linh tính gì đó không tốt. Hạ chạy qua nhà hàng xóm để hỏi thăm về mẹ.

- Lúc... lúc nãy, mẹ cháu bị ngất chịu giữa đường. Họ đã mang mẹ cháu đến bệnh viện gần đây rồi.

Câu trả lời này khiến cho Hạ thật sự đứng hình. Cô cảm giác như bây giờ mọi thứ đã sụp đổ cả. Hạ sống với một mình mẹ từ lúc mới lọt lòng vì ba cô đã bỏ mẹ cô đi theo một người phụ nữ khác. Giờ mà mẹ còn bỏ cô nữa thì cô sẽ chết mất. Hạ chạy thật nhanh đến bệnh viện. Cảm giác tội lỗi vì hất tay sáng nay khiến cô thêm tức giận bản thân mình. Cô chạy đến cổng bệnh viện rồi đứng lại thở phào. Hạ đã dốc hết sức chạy từ này giờ rồi. Có lẽ bây giờ cô cũng chả còn sức đâu. Hạ cảm thấy chóng mặt dưới những tia nắng chói chang. Cô bỗng thấy mọi thứ thật mờ ảo rồi bất lực ngã về phía sau... Một ai đó ở phía sau đã đỡ cô, Hạ cố gắng mở mắt ra nhìn cậu nhưng...

"Ơ"