Chương 33: Hiệp Sĩ Dol Amroth (1)

Người đăng: luubi3112@

Ba ngày sau, dưới ánh bình minh ló rạng, cả thành phố Dol Amroth đã được tỏa sáng.

Và một ngày mới lại được bắt đầu, trên cao những con mòng biển, bồ nông… cũng đã thức giấc, chúng tung đôi cánh trắng của mình bay lượn trên không trung như đang đón chào ánh mặt trời đầu tiên trong ngày.

Dưới thành phố, những người dân cũng đã thức tỉnh. Họ bắt đầu rời nhà để đón chào một ngày mới, con đường cũng từ từ tấp nập, những người phụ nữ, những tay buôn hàng, người lao động,… họ đi qua đi lại với một tâm trạng vui vẻ khác nhau.

Khu chợ sáng sớm được mở ra, với những món hàng thực phẩm, đồ thủ công,.., được bày bán trên những chiếc bàn gỗ. Các nhà buôn không ngừng hô rao lớn về món đồ của mình, người phụ nữ thì xem những hàng hóa thực phẩm như bó rau, thịt,…

Còn lính gác trực đêm thì cũng bắt đầu tụ tập lại, họ chuẩn bị trở về thành trong, đã đến lúc sẽ có người khác thay phiên trực cho họ.

Không những thế, trong lòng của họ cũng vui vẻ không kém với mọi người xung quanh. Họ vui vì sắp trở lại mái ấm, chiếc giường thân quen của mình.

Đứng từ trên ban công của quán trọ, Eothur hít vào sâu một hơi, hắn đang hưởng thụ cái không khí trong lành, mát mẻ của một buổi bình minh. Hai tay chống xuống thành, hắn quan sát những người dân đang qua lại trên các con phố, nhìn thấy tâm trạng của họ, trong lòng hắn cũng nổi lên một chút niềm phấn khởi.

Cuộc chiến đã qua đi, mọi thứ cũng dần dần đã được ổn định, người dân thì tiếp tục trở lại cuộc sống như xưa.

Tuy nhiên, trong cái không khí ấm áp của thành phố, Eothur vẫn có thể cảm nhận được một chút sự tang thương, buồn bã vẫn đang len lỏi. Từ trên cao, hắn thấy được một số người bước ra phố, ánh mắt họ buồn bã, vô hồn như mất đi một thứ gì đó quan trọng của cuộc đời.

Niềm phấn khởi của Eothur cũng từ từ hạ dần lại, hắn biết họ mất mát thứ gì, hắn biết thứ đó quan trọng với họ đến chừng nào. Chỉ là,… đó là cái giá của chiến tranh, bất kể nó có mục đích tốt đi chăng nữa, mất mát,… không bao giờ dừng lại.

Eothur nhìn lại những con người đang vui vẻ, nói chuyện với nhau, hắn tự hỏi trong lòng, họ có biết chứ, họ có biết cuộc sống của họ được như ngày hôm nay là ai trao tặng cho họ chứ. Có thể họ biết, có thể họ không biết,… ngoài kia, hay bên cạnh họ, luôn có những người hùng thầm lặng đã chiến đấu, hy sinh bản thân, để rồi ngày hôm nay, cuộc sống trở nên yên bình và tốt đẹp.

Liệu những người đó sẽ được ghi nhớ chứ, hay cái tên của họ cũng sẽ chìm vào dĩ vãng như cái cách họ chiến đấu,…

Có một hình ảnh cảm động đập vào mắt Eothur, khiến trái tim, tâm trí đang dao động của hắn dừng lại. Một người phụ nữ vô hồn, đôi mắt hơi có chút vết thâm đang bước đi trên phố, bên cô là một đứa bé còn hồn nhiên ngây thơ. Và nó dừng lại muốn mua một món đồ chơi, người phụ nữ nhìn nó với ánh mắt trìu mến, cô lấy ra túi tiền của mình, tính nhẩm, rồi buồn bã lắc đầu, cô muốn dắt nó rời đi nhưng đứa bé vẫn cứng đầu đứng đó nhìn lấy.

Vị chủ cửa hàng từ trong quán xuất hiện, ông cầm lấy món đồ mà đứa bé nhìn chăm chú rồi trao tận tay nó. Người phụ nữ lắc đầu, muốn nói gì, nhưng người chủ kia lại làm một hành động bất ngờ, ông cúi người xuống, như thể hiện một lòng biết ơn với ân nhân cứu mạng của mình,…

Không chỉ ông, mà một số người như quen biết cô cũng chạy tới, trên tay họ cầm những gì họ có, bó rau, thực phẩm, tiền bạc,… Họ đều trao ra tận tay, cúi lưng xuống như cô là người cưu mang của họ,… Người phụ nữ chảy nước mắt, cô lắc đầu, nâng đỡ họ, một trong những người đó có một người phụ nữ lớn tuổi, bà ấy ôm lấy cô, nói điều gì đó,…, đứa bé vẫn ngơ ngác không biết chuyện gì đang xảy ra.

Eothur không nghe được họ nói gì, nhưng hắn có thể chắc chắn, những người kia đều thể hiện tấm lòng chân thật nhất của mình. Có lẽ người thân của người phụ nữ đó, đã cứu giúp họ chăng. Và người đó đã qua đời vì… một sự kiện tiếp tục xảy ra ở dưới khiến hắn dừng suy nghĩ lại.

Một nhóm vệ binh thường trực dừng lại trước mặt cô gái, tất cả bọn họ đứng thẳng theo hàng, rồi đồng loạt cúi chào. Sau khi kết thúc, người đội trưởng của họ đi tới, đưa cho cô một tấm thiệp mời,… chào tạm biệt cô rồi rời đi.

Eothur có thể khẳng định rõ ràng, người thân cô là một chiến binh thầm lặng, người đó đã chết trong cuộc chiến. Hắn biết là nhờ tấm thiệp mời, vì hắn cũng có một cái, tấm thiệp là do Imrahil phân phát cho những người đã có mặt, hy sinh trong cuộc phòng thủ, một buổi lễ sẽ được tổ chức vào sáng mai.

Thở dài, hắn đứng đấy quan sát thêm một chút nữa, có lẽ hắn đã nghĩ quá nhiều rồi. Những người hùng đó, họ không cần lưu tên mình trên sử sách, họ không cần ai nhớ đến mình, họ chỉ đơn thuần muốn bảo vệ những thứ quý giá sau lưng, nên việc có ai sẽ nhớ họ không, điều đó không quan trọng.

Ngồi trên bàn, Eothur gọi một phần thức ăn sáng, hắn vừa gặm miếng bánh mì trắng liền có người vỗ vai nói lớn.

“ Eothur… ! “ Giọng nói này là Corbin.

Cậu ta ngồi xuống đối diện hắn, gọi một phần thức ăn và bia đen, hắn nhìn cậu hỏi.

“ Hôm nay rảnh rỗi à. “

“ Phải, cậu biết đấy. Khu bến cảng khá lộn xộn, nhiều công việc lại cần xử lý gấp, ba ngày trời, khỉ thật, ba ngày trời lộn xộn với một đống giấy tờ. Eothur, tôi thà rằng quay lại chiến đấu cái đêm hôm đó còn hơn là làm việc với đống giấy này. “

Eothur nhấc môi cười khẽ, hắn lắc đầu đáp.

“ Thôi nào, đừng cằn nhằn thế nữa, Amrothos tin tưởng giao cho cậu, chứng tỏ cậu sắp thăng chức rồi đấy. “

“ Thăng chức ? “

Hắn xoa huyệt thái dương, thỉnh thoảng hắn vẫn dùng những từ ngữ độc lạ từ kiếp trước nên anh ta không hiểu là đúng.

“ Cậu hãy hiểu nó như diễn tả cậu từ vệ binh thành đội trưởng vậy. “

Corbin hơi suy nghĩ một chút, rồi gật đầu, hắn chẳng biết cậu ta có hiểu không nữa, có khi là gật đầu cho có vậy.

“ Vậy hôm nay mọi chuyện xử lý xong hết rồi à. “

“ Chưa, còn nhiều thứ Dol Amroth phải xử lý như bồi thường cho các thương nhân, xây dựng, tiền cung cấp cho những người đã chết,… “

“ Thế tại sao cậu rảnh rỗi vậy ? “

“ Sáng mai là buổi lễ, nhớ chứ, hôm nay và ngày mai tôi được nghỉ phép. À Eothur, gia đình tôi muốn mời cậu tới nhà tối nay. “ Dừng lại chút rồi anh nói tiếp.

“ Đừng có từ chối đấy Eothur, cậu đã cứu mạng tôi. “

“ Chỉ là tiện tay thôi,… “

Xử lý xong bữa sáng, Eothur và Corbin tạm biệt nhau, bước ra ngoài dạo phố, đang đi được một đoạn hắn nghe thấy tiếng kêu. Quay đầu lại, hắn thấy người phụ nữ và một người đàn ông đang bước tới, ở giữa hai người là một thằng nhóc, nếu như hắn nhớ không lầm, nó tên Louis thì phải, đứa mà hắn cứu ra khỏi đám cháy ba ngày trước.

Người đàn ông cao to chợt ôm lấy hắn, anh ta vỗ vai, tách ra vui mừng nói.

“ Cậu là chính là người cứu gia đình của tôi phải không, đừng chối, vợ tôi rất tinh mắt, tôi đã tìm cậu hai ngày hôm nay mà không ra, thế mà cô ấy vừa bước ra khỏi nhà liền nhận ra cậu ngay lập tức. “ Eothur chưa kịp nói năng gì, đối phương đã xả một đống từ vào tai hắn.

Người phụ nữ bên cạnh kéo vai ông ấy, nói nhẹ nhàng.

“ Rowan, anh nói từ từ thôi. “

Ông ấy có chút bối rối, đưa tay gãi đầu vài giây rồi giới thiệu.

“ Tôi là Rowan, đây là vợ tôi Layla. Và cuối cùng, là con trai của tôi Louis, cảm ơn anh đã cứu mạng nó. “

Eothur mỉm cười, hắn lấy tay xoa đầu thằng bé, nói.

“ Không có gì cả, tôi chỉ tiện tay giúp đỡ mọi người thôi. “

“ Không, không, cậu,… xin lỗi tôi chưa biết tên cậu. “ Rowan tính nói gì đó, rồi ông chợt nhận ra mình chưa biết tên người đối diện này.

“ Eothur xứ Rohan. “

“ Rohan, cậu là người Rohan,… tại sao… a a “ Ông chưa nói hết liền bị người vợ trẻ tuổi bên cạnh nhéo mạnh vào hông. Mặc kệ ông ta, cô từ từ nói với hắn.

“ Xin lỗi, tính cách chồng tôi hơi… “

Eothur lắc đầu ngắt lời cô, “ Không vấn đề gì cả phu nhân, tôi có thể hiểu mà. “

“ Layla, anh đã nói với em rồi, cậu ta là một chiến binh, cậu ta không cần mấy nghi lễ quý tộc gì đâu. “

“ Anh nhìn anh kìa, một hiệp sĩ Dol Amroth lại như vậy đấy. “

Eothur hơi chút cười khổ với gia đình kỳ lạ này.

“ Anh bạn. “ Người chồng to cao với mái tóc đen vỗ vai hắn, nói với giọng trầm tĩnh, khác hẳn với khuôn mặt vui vẻ hồi nãy.

“ Từ bây giờ, gia tộc chúng tôi sẽ mãi ghi nhớ cái ơn này của cậu, nếu có chuyện gì cậu cần giúp hãy nói với chúng tôi, bất kỳ thứ gì tôi có thể làm được, tôi sẽ làm cho cậu. “

“ Tôi nghĩ… “

“ Đừng từ chối thế chứ anh bạn “ Ông ấy lại thay đổi cách nói chuyện một lần nữa, ngắt lời hắn.

“ Nào đi thôi, cậu hãy về nhà chúng tôi, ở ngoài này không thích hợp cho chúng ta nói chuyện. “

Eothur không kịp nói lời nào, hắn bị kéo đi theo ông ấy.

“ Hà,… ngon, đúng là bia ngon. Về đến nhà thật là sảng khoái. “ Rowan uống hết một cốc bia rồi thở ra, ông vui vẻ lên tiếng.

Còn Eothur ngồi đối diện, hắn uống một ngụm từ chiếc cốc gỗ. Thật sự nếu như bây giờ có hiệu ứng kỹ xảo, trên đầu hắn có lẽ xuất hiện mấy cái gạch đen, hắn hoàn toàn bó tay với người đàn ông Rowan này, ông ta hơi “ nhiệt tình “ quá.

“ Thế nào, cậu chắc hẳn phải biết loại bia này đến từ đâu chứ. “

“ Rohan… “ Hắn đã uống thứ này biết bao nhiêu lít trong cuộc đời rồi, tại sao lại không cảm nhận được hương vị quen thuộc cơ chứ.

Khi này Eothur đang ở ngôi nhà của Rowan, đừng nhìn ông ta bình thường như vậy, chứ thật ra ông cũng là một quý tộc có dòng dõi lâu đời ở Dol Amroth. Căn nhà cũ đã bị cháy và sập, trở thành một đống tro tàn, nên họ đã chuyển qua ở một ngôi nhà mới.

Louis thì đang ngồi chơi với mấy món hình nhân ở ngoài phòng khách. Hai người họ thì đang ngồi uống với nhau tại phòng ăn, còn Layla, cô đã vào bếp nấu đồ ăn cho bữa trưa.

“ Này Eothur, tôi thành thật cảm ơn cậu, nếu không nhờ cậu, hai người mà yêu quý của tôi đã,… “ Rowan nhìn hắn chăm chú nói. Nếu hắn không nhớ lầm đây là lần thứ ba ông nói cảm ơn hắn thì phải, chỉ là lần này, tình huống hơi có chút nghiêm trọng.

Hai đôi mắt ông như đang tỏa ra một ánh sáng màu đỏ, cả cơ thể căng cứng lại như một con gấu đang tức giận. Hắn có cảm giác xung quanh mình tràn đầy mùi máu, đây là sát khí, hắn không xa lạ gì với thứ này nữa, xem ra người đàn ông phía trước cũng không hề là một quý tộc đơn giản, khí tràng này chứng tỏ ông đã trải qua nhiều thứ, nhiều chiến trường khốc liệt khác nhau.

“… Chết tiệt, nếu như tôi ở đó, tôi nhất định phải xé xác thằng khốn nào dám trói, dám đuổi theo vợ tôi, treo đầu nó lên tường thành, cho dù thằng đó chết cũng không… “

“ Rowan… “ Người vợ trẻ Layla của ông từ đâu xuất hiện, cô đứng gần cánh cửa liên thông của hai căn phòng. Giọng nói cô ấm áp như cơn gió mùa xuân, xua tan đi cái sự lãnh lẽo, chết chóc mà ông đang tạo ra.

“ Sao em yêu… “ Trong chốc lát, Rowan bỗng nhiên thay đổi hẳn, khuôn mặt ông hết dữ tợn mà nhẹ nhàng, như một chàng thư sinh… sự kết hợp này hơi quái dị.

“ Anh không nên làm vị khách chúng ta hoảng sợ. “

Eothur đầu đầy dấu gạch,… hắn hoảng sợ,… ưm,… hắn rất muốn lên tiếng là không lắm, nhưng nghĩ lại chen chân vào cuộc nói chuyện ấm áp của hai người này là hơi bất lịch sự.

“ Anh biết rồi em yêu. “ Nghe giọng nói chắc chắn của Rowan. Layla mỉm cười nhìn hai người họ, rồi lại trở vào phòng bếp.

Hắn quay mặt nhìn lại ông, Rowan trong dáng vẻ cũng phải tầm 40 tuổi, còn Layla, hắn đoán cô chỉ khoảng 20, 20 mấy là cùng, có vẻ như cặp đôi này có một câu truyện tình yêu đặc sắc nhỉ.

Như cảm ứng được trong đầu hắn đang suy nghĩ gì, Rowan bỗng thốt lên.

“ Layla là người Gondor, trong một lần cứu viện Osgiliath, ta đã vô tình cứu mạng nàng khỏi lũ Orc. Khi đó cha mẹ, người thân nàng đều đã chết,… nhưng trái tim nàng vẫn cháy lên ngọn lửa của sự sống.

Vào cái khoảng khắc ta nhìn lấy đôi mắt nàng lần đầu tiên, chúng hiện lên là một ánh mắt kiên cường, lại mang theo một chút dịu dàng. Và ẩn sâu bên trong đó là một nỗi buồn mà nàng cố gắng che dấu,… ánh mắt đó đã cuốn hút trái tim ta,… nó khiến ta bớt đi lạnh lẽo cô đơn.

Theo thời gian, ta từ từ biết nàng nhiều hơn,… bây giờ, trái tim băng giá của ta đã thuộc về nàng, chỉ nàng chứ không còn ai, và ta cũng đã được nàng cảm hóa, không còn là đồ tể xứ Dol Amroth chỉ biết chém giết nữa. “

Rowan quay đầu nhìn hắn nói tiếp.

“ Chính vì vậy, cuộc đời ta không thể để ai được tổn thương đến nàng, hay con trai của ta. “

Trong căn phòng bếp, Layla đang cắt miếng cà rốt. Cô nghe được chồng mình kể chuyện, nên dừng lại, và khi ông nói, “ Chính vì… “, hai bên má cô có chút đỏ lên, miệng mỉm cười trông rất hạnh phúc.