Chương 32: Phản Công (2)

Người đăng: luubi3112@

Lofer cúi đầu nhìn kẻ thù của mình đang yếu ớt nằm dưới chân. Trong lòng hắn cảm thấy thật hưng phấn và vui vẻ, hắn giơ cao cây rìu chiến bằng hai tay của mình, nhắm xuống đầu của Imrahil, lẩm nhẩm với ông ta như một lời chúc.

“ Tạm biệt lão già ! “

Rồi vung mạnh nó xuống như một tiều phu đốn củi. Đang vào lúc đó, Lofer tự nhiên cảm nhận được một sự nguy hiểm chết chóc nào đang đến từ sau lưng của mình.

Với cái bản năng của một con sói, hắn biết linh cảm mình không bao giờ sai, điều đó khiến hắn phải dừng lại đòn kết liễu. Lách người tránh qua bên phải, và hắn đã đúng, có kẻ đã cầm một ngọn giáo đâm thẳng về trái tim hắn từ đằng sau lưng.

May mắn đã né tránh kịp thời, đầu nhọn sắc bén ấy chỉ mới sượt qua phần ngực trái, xé rách chiếc áo và lưu lại một vết cắt không quá sâu.

Kẻ đấy là Erchirion, anh ta nhìn đối phương với cái ánh mắt giống cha của mình, một kẻ đã chết. Anh ném ngọn giáo xuống, rút thanh kiếm từ bên hông ra, hai tay cầm chặt nó giơ lên cao.

“ Ngươi chọn nhầm người làm đối thủ rồi, tên hải tặc. “

Kết thúc lời, Erchirion liền tấn công Lofer.

Không để hắn thốt lên một lời nào, anh tung ra những đòn đánh khủng kiếp, nhanh nhẹn và mạnh mẽ, mỗi một đòn tấn công của anh như là một tia chớp giáng xuống kẻ thù, đại diện cho cơn thịnh nộ của bầu trời, và các vị thần.

Khác với Imrahil, Erchirion còn đang trong giai đoạn tuổi ba mươi. Cơ thể anh vẫn đang đạt đến đỉnh phong nhất của cuộc đời con người, sức mạnh, trí tuệ, sự nhiệt huyết, chúng vẫn tràn ngập trong cơ thể anh.

Anh có trí tuệ của Imrahil, sức mạnh và sự nhiệt huyết của Amrothos. Thế nên anh không ngần ngại trước một kẻ thù mạnh như Lofer, ngoài ra anh cũng không tin những gì hắn nói, em trai anh nhất định sẽ thoát chết, vì các vị thần sẽ phù hộ lấy nó.

Thế nên Erchirion cũng không nghĩ ngợi gì nhiều, ngoài trừ cái việc đánh bại Lofer ngay lúc này.

Vung mạnh cây rìu mình vào kẻ ngáng đường phía trước. Khác với sự bình tĩnh của Erchiron, trong lòng Lofer lại như một ngọn núi lửa sắp phun trào, không, mà nó đã phun trào rồi. Khuôn mặt hắn đỏ lè lên vì cơn thịnh nộ, hắn hận kẻ trước mặt mình, hận những kẻ dám cản đường hắn.

Ánh kiếm và lưỡi rìu va chạm liên tục vào nhau, cả hai ngày càng đánh nhau gay cấn và khốc liệt.

Trong một khoảng khắc va chạm, lưỡi rìu của Lofer đã tiến gần ngực của Amrothos, để lại một vết cắt dài trên bộ giáp sắt, đổi lại anh cũng gây nên một nhát chém uy hiếp tính mạng của kẻ thù, nhưng không thành công.

Cả hai lùi bước, nhìn nhau trong 1 giây rồi lao đến chém giết trở lại.

Dần dần, không ai trong hai người quan tâm đến mạng sống của mình. Chiến lược họ cũng trở nên liều mạng, dùng vết thương đổi lấy vết thương, dùng máu mình đổi lấy máu của kẻ thù.

Bây giờ Lofer đã hết coi thường hoàng tộc Dol Amroth. Hắn ta đã sai lầm, Imrahil không phải là người quan trọng nhất mà hắn nên để ý, mà là con trai của ông ta, chúng mới là kẻ thù phiền phức nhất của hắn.

“ Keng “ Hai cây vũ khí dính chặt vào nhau, Erchirion và Lofer không ai nhường ai, hai người họ gồng hết sức lực để đẩy vũ khí mình về phía người kia.

Bực bội Lofer dùng đầu mình đập thẳng vào mặt anh, khiến lỗ mũi anh chảy máu, đầu óc thì choáng váng. Nhưng với ý chí sắt thép của mình, anh đã chống cự lại được.

Erchirion phun lại ngụm nước bọt trộn lẫn máu vào thẳng mặt tên kẻ thù như sỉ nhục lại hắn ta chỉ biết chơi trò như vậy thôi sao.

Điều đó khiến tên Lofer nổi khùng thêm, sức mạnh hắn càng tăng mạnh, khiến lưỡi rìu hắn từ từ sát gần khuôn mặt anh. Biết mình không trụ nổi, anh nghiêng đầu né tránh lưỡi rìu, dùng chân mình đạp hết sức xuống bàn chân của tên đấy.

“ Rắc “ Cú đạp đầy uy lực đã làm gãy mất mấy ngón chân của tên đó, khiến mặt hắn có chút nhăn nhó lại, đánh bật anh ra.

Erchirion khi này cũng không quan tâm mình là hiệp sĩ gì nữa. Vài lần ăn thiệt thòi với tên khốn trước mặt, anh chỉ đơn thuần lấy đạo của người trả lại cho người thôi, hắn muốn đấu kiểu man rợn, anh sẽ chơi với hắn tới cùng.

Lofer nhổ ngụm nước miếng xuống đất, hắn lấy tay quẹt miệng, chân di chuyển cà nhắc cà nhắc vòng quanh Erchirion. Hai người họ chẳng khác biệt nhau mấy, trên người quần áo thì rách rưới, chứa nhiều vết cắt chém vào da thịt của đối phương gây nên, máu thì chảy ra, quần áo thì nhiễm màu đỏ tươi, bốc đầy mùi tanh của huyết.

“ Ngươi sẽ thất bại thôi, thằng con Imrahil. “

“ Thật sao, hãy nhìn ngươi kìa, có khác gì ta đâu. “ Erchirion nhếch mép, khiêu khích đối phương.

Lofer giang tay ra, hắn nói lớn. “ Hãy nhìn quanh ngươi xem, ngọn lửa vẫn cháy. Cho dù ngươi có giết được ta, nhưng ta đảm bảo với ngươi rằng, đến tận 10 năm sau, ngươi sẽ mãi không quên cái ngày này, cái ngày mà người thân và con dân của ngươi bỏ mạng dưới tay một tên hải tặc. “ Hắn dừng một chút, nhớ ra gì đó rồi nói tiếp.

“ À không, các ngươi cũng sẽ chết, không phải ta thì sẽ có người khác. Chúa tể bóng tối sẽ một lần nữa chiếm lấy Trung địa, ngươi và tất cả loài người dám phản kháng ông ta sẽ chết. “

Erchirion nhíu mày, tên hải tặc phía trước như đang lộ ra một tin tức kinh thiên động địa.

“ Ý ngươi là sao. “

“ Ngươi chỉ cần biết vậy là đủ. “ Lofer ý thức được mình vừa nói cái gì, nên hắn không trả lời đúng câu hỏi, hắn tấn công anh lập tức.

Anh giật lùi lại vài bước, tránh khỏi phạm vi tấn công của hắn, anh sớm đã nghi ngờ tên này, chuyên gia tấn công bất ngờ.

“ Bắt đầu bỏ chạy giống cha ngươi rồi sao thằng con hoang. “ Giờ phút này, Lofer không ngại chửi anh với đủ cái tên, mặc dù anh không phải là thứ đó.

“ Nào tới đây, khí thế ngươi đâu mất rồi, hay ngươi bắt đầu sợ ta hả. Nếu vậy thì ngươi đừng lo, ta sẽ cho ngươi đoàn tụ với em trai mình một cách rất nhẹ nhàng ! “

Erchirion nhíu mày, hắn ta lại lôi Amrothos ra để khiêu khích anh nữa. Anh nhìn chăm chú vào kẻ phía trước, bỗng nhiên, một hình bóng tiến vào mắt anh ở sau lưng hắn ta.

Một bóng người rất quen thuộc, thấy được nó, anh cảm thấy thật vui mừng, niềm tin anh đã đúng, anh nhếch môi cười và nói nhẹ nhàng.

“ Em ta, ngươi đang nói gì vậy thằng khốn, nó vẫn đang sống nhe răng ở sau lưng ngươi mà. “ Cùng với âm thanh nhẹ nhàng của anh là tiếng thét vang dội khắp cả bến cảng.

“ Giết… ! “

“ Cái gì… “ Lofer giật mình hoảng hốt, hắn quay đầu ra phía sau lưng.

Từ trong làn khói đen mù mịt, một bóng người lao ra. Một chiến binh mang trên mình bộ áo giáp sắt, ở giữa ngực nó có tạo hình của một con thiên nga, trên chiếc mũ anh ta đội, cũng có hai chiếc cánh được xòe ra, đây chính là biểu tượng của Dol Amroth, thiên nga trắng.

Vị chiến binh này là Amrothos, anh ta cầm trên tay là ngọn giáo có lá cờ tổ quốc. Ngay bây giờ, anh đã trở thành một người hùng, dẫn dắt niềm tin, sự hy vọng của mọi người, anh mang theo một lời nhắn nhủ cho tất cả, hãy đứng dậy và chiến đấu, vì Dol Amroth.

Theo sự xuất hiện của anh, là một đội quân lao ra từ trong làn khói. Bất kể họ đi tới đâu, là máu của kẻ thù rơi xuống đất, những chiến binh đang chiến đấu nhìn thấy được hình tượng này, trong lòng họ như được tiếp thêm một nguồn sức mạnh lớn lao, xóa đi những cơn mệt mỏi trong cơ thể, họ nắm chặt vũ khí, tung ra những đòn đánh chết chóc vào đám hải tặc đang sợ hãi.

“ Vì Dol Amroth ! “ Một người trong số họ kêu lên, sau đó hiệu ứng lan truyền bắt đầu xuất hiện, tất cả những chiến binh đang có mặt tại chiến trường đều hô lớn, chung một khẩu hiệu.

Âm thanh của họ vang vọng khắp thành phố, khiến những người dân, người khách,… mọi người đều bước ra khỏi cửa nhà,… bất kể phụ nữ, trẻ em, họ cũng cầm trên tay một món đồ vật nào đấy, giơ tay cao lên thét lớn “ Dol Amroth ! “

Lofer bây giờ cảm thấy có chút hoảng sợ trong lòng, cơ thể hắn bắt đầu hơi run rẫy.

“ Ngươi sợ sao tên hải tặc, tốt, tốt lắm. “

Âm thanh xuất hiện sau lưng Lofer, hắn giật mình quay người lại. Hắn đang có kẻ thù ở phía trước mà, tại sao hắn lại sơ ý đến vậy chứ. Erchirion không cho đối phương kịp làm gì, anh giơ cao thanh kiếm của mình, giáng xuống một đòn đánh mạnh nhất mà anh có thể tung ra.

Lưỡi kiếm chặt xuống cán rìu của Lofer, nó nhẹ nhàng chặt đôi thanh gỗ như cắt lấy một tờ giấy mỏng, chém thẳng xuống mặt đất, lưu lại một vết thương dọc trên người hắn.

Erchirion tiếp tục nâng cao kiếm lên rồi xuyên qua ngực của Lofer. Hắn nhìn anh với ánh mắt độc ác, đầy giận dữ và căm thù, anh không thể không công nhận, hắn sống dai thật, dính nhiều đòn như vậy mà vẫn có thể căng mắt ra nhìn anh.

Lofer quỳ xuống, khóe miệng hắn chảy ra máu, khuôn mặt hắn trở nên thật dữ tợn, hắn muốn kéo Erchirion chết theo. Móc tay ra sau lưng, hắn rút ra con dao rồi đâm thẳng xuống đầu anh, nhưng anh rất cẩn thận tên này, liền nhanh chóng chụp được cổ tay cướp lấy vũ khí.

Nắm lấy đầu tên hải tặc, anh đưa mặt mình sát gần vào tai đối phương, nói thì thầm.

“ Hãy nhớ lấy tên tao, Erchirion, kẻ đã giết chết mày. “

Hết lời, anh đâm mạnh con dao xuống, cắm thẳng vào trán của Lofer. Kết thúc tính mạng của kẻ thù rồi thả tay ra cho cơ thể đấy ngã xuống đất.

Erchirion thở dài, rồi ngước nhìn mọi thứ xung quanh, đám hải tặc đang bỏ chạy, em trai anh và mọi người đang truy đuổi chúng.

Trong lòng anh khá tự hào, làm tốt lắm Amrothos. Khi này cơ thể anh cảm thấy bắt đầu nhức nhối, đầu óc thì choáng váng, có lẽ là do máu chảy quá nhiều đi, anh nằm ngã người xuống đất, đôi mắt từ từ nhắm lại, thật sự là quá mệt mỏi.

Đứng từ xa, Amrothos thấy anh trai mình gục ngã. Cậu có chút hoảng hốt, liền chạy hết sức tới quỳ trước người anh, cảm nhận anh còn hơi thở, cậu ra lệnh cho hai người khác mau đem cáng tới, dẫn anh về chữa thương, hy vọng những bậc thầy người Elves có thể chữa lành, cứu sống anh ấy.

Còn phía bên kia, Eothur thì đang đuổi theo một tên mập người Corsair. Hắn nghĩ, tên này chắc hẳn là thuyền trưởng của đám hải tặc, bởi vì khi nãy, hắn vô tình nhìn thấy tên này đang bỏ chạy, miệng không ngừng hô hét, “ Rút lui, rút lui… “ thậm chí là đẩy một tên khác và nói “ Cút ra, để tao rời khỏi đây. “.

Càng nghi ngờ hơn là hình tượng, phải, một hình tượng kiểu thuyền trưởng với cái nón tam giác giống các bộ phim điện ảnh.

Tên này nhìn vừa lùn vừa mập, nhưng lại chạy rất nhanh. Eothur có thể nói là đuổi không kịp, hắn nhặt đại một cây rìu ngắn dưới đất, dừng lại rồi phóng nó thật mạnh lên trời, theo hình vòng cung. Hắn không chắc chắn lắm về cú ném này, dù sao hắn cũng đuổi không kịp, thử xem có khi lại ăn may.

Và rồi, tên mập đó không biết chạy kiểu gì, vấp ngã lăn xuống đất. Vừa đúng vào cái chỗ cây rìu tới đích, và “ Phập “, “ A a a a a “. Khỉ thật, chính hắn cũng không thể tin vào mắt mình, lưỡi rìu rớt trúng phải,… giữa mông... không, không hẳn, nói vậy thì hơi quá, xương chậu, đúng, dính phải xương chậu mới chính xác.

Mỗi tội, mấy tay cận vệ dừng chân lại, quay đầu nhìn hắn với ánh mắt quái dị,… ngay cả Corbin cũng căng tròn mắt ra nhìn hắn, rồi từ từ tránh xa,…

Eothur thật sự muốn chỉ tay chửi lên trời, chỉ cần ném trúng thôi, có cần làm quá không vậy. “ Đùng “ tiếng sấm sét đánh xuống, khiến hắn giật mình, vứt ngay lập tức cái suy nghĩ kia ra một bên, hắn chưa muốn chết,…

Gió ngày càng thổi mạnh, những hạt mưa li ti bắt đầu rơi xuống. Cảm nhận được trời đang đổ mưa, người dân Dol Amroth cầu nguyện cảm ơn các Valar.

Có lẽ họ đã ban xuống cơn mưa, giúp những con người phàm phu này rửa sạch những gì mà hải tặc đã gây ra, máu cũng từ từ đổ xuống dòng biển, ngọn lửa cũng nhanh chóng dập tắt.

Imrahil thì đang nằm bất tỉnh tại một góc của chiến trường, ông qua sốc khi nghe được tin con trai mình chết, cộng thêm sự mệt mỏi của cơ thể, nên ông đã ngất đi lúc nào mà không hay. Cảm nhận từng hạt nước rơi trên mặt mình, ông từ từ mở mắt ra, tỉnh lại.

“ Cha… ! “ Imrahil nghe được một giọng nói thân quen, là Amrothos sao, ta đã chết rồi sao, thật là nhẹ nhàng.

“ Cha “ giọng nói đó một lần nữa vang bên tai ông. Lần này, tầm nhìn ông rõ ràng hơn, ông có thể cảm nhận những hạt mưa đang rơi trên mặt mình, ông cố gắng ngồi dậy, và có một bàn tay cứng cáp nào đó đã giúp ông.

Không thể nào, Amrothos, con vẫn còn sống, ta vẫn còn sống ư, nhìn thấy khuôn mặt trẻ tuổi, ông vui mừng ôm lấy con trai mình.