- Em mà ốm là anh xử đẹp đấy!
Tôi không tránh né, cứ để mặc anh muốn làm gì thì làm, hỏi một câu cho có lệ.
- Anh đi làm về sớm thế?
- Muốn ăn cơm cùng em thôi. Bạn em kia à? Mới từ Sài Gòn ra đó hả?
Anh hẩy hẩy cầm về phía sau tôi. Tôi quay lại, thì thấy con người đó đã đến gần hai chúng tôi rồi, không tránh được phải giới thiệu.
- Uhm. Anh ấy tên An.
Tôi vừa nói xong, anh đã nhích lên trước, đẩy tôi lùi lại sau như thể đang che chắn cho tôi khỏi một cái gì đáng sợ lắm vậy. Anh lên tiếng, chào trước.
- Chào cậu, tôi là người yêu của nhóc này, tên Phong. Vui vì gặp cậu.
Anh chìa tay ra, theo một phép lịch sự. Con người đó cũng chìa tay ra bắt lại, không quên nở nụ cười xã giao.
- Chào anh, tôi là bạn cũ của của Lu, tên An.
- Biết cậu mới từ Sài Gòn ra, nhưng giờ tối rồi, khi khác cậu gặp lại Lu nhé. Chúng tôi đi trước.
Rồi anh nhanh chóng rút tay lại, ôm vòng sau eo tôi, vừa nói vừa xoay tôi đi về sau cùng anh.
- Đi nào, nay sẽ ăn cá.
Tôi nhăn mặt, trong miệng bỗng lợm vị tanh tanh.
- Em không ăn cá! Ăn chả! – Tôi cự lại, trước khi anh thô bạo nhét tôi vào trong xe.
- Thì chả cá. Không cãi.
Anh nhấn ga, phóng đi trong cơn giận dữ, thế nhưng tôi vẫn nghe được những câu hát chất chứa đau đớn đang vọng ra từ quán cà phê. Bên lề đường, người đó vẫn đứng lặng lẽ, từng giọt mưa dừng lại trên vai áo anh, hòa cùng khúc nhạc…
… ngồi lặng thinh, quán vắng tênh, em một mình…chẳng còn anh nhưng vẫn kêu cà phê đắng…
… bỗng vỡ òa vì những xót xa, khi nhận ra mình vẫn nhớ, ngỡ đã quên hình bóng thân quen mà hôm nay lại nhớ thêm…
… trách tim mình, chẳng đủ vô tình để phôi pha dòng kí ức….