Chương 3: Chương 3

Tôi thoáng sững lại, năm năm rồi tôi mới thấy nụ cười ấy, nụ cười mà có những đêm vì nó nước mắt tôi rơi ướt đẫm tay áo. Bàn tay nắm cốc cà phê càng siết chặt hơn để kìm lại cơn run rẩy. Anh nhìn tôi, đôi mắt long lanh chờ đợi, còn tôi lại im lặng. Bỗng có tiếng ì ì điện thoại rung, kéo tôi ra khỏi cơn sững sờ vừa rồi. Cuộc gọi đến, của tôi. Nhìn số điện thoại hiện trên màn hình, tôi không biết mình có nên bắt máy hay không. Anh dường như cũng nhận ra sự lưỡng lự của tôi, khẽ nghiêng đầu, mỉm cười ra hiệu tôi cứ tự nhiên. Lấy lại một hơi bình tĩnh, tôi bấm nút nghe, đầu bên kia lập tức truyền đến giọng lo lắng.

“Em gặp bạn về chưa, trời tối rồi, lạnh lắm, mà mưa càng lúc càng to. Để anh ra đón!”

“Sắp rồi anh, em bắt xe về được, anh không cần phải ra đâu”

Tôi nghe tiếng gió lướt qua trên điện thoại, không nén được tiếng thở dài.

“Anh đang trên đường rồi, vẫn quán cà phê đó à?”

“Uhm”

Không còn biết nói gì hơn, tôi chỉ biết chấp nhận, tôi không có quyền từ chối.

“Vậy chờ anh, năm phút nữa anh đến”

Tôi tắt máy, cất điện thoại vào túi áo khoác.

- Em phải về rồi à?

Anh đã không còn nhìn tôi nữa, mà đưa ánh mắt ra khỏi ô cửa kính.

- Uhm. Anh ở Hà Nội mấy ngày, để em xếp lịch đưa anh đi chơi?

- Qua Noel anh về Sài Gòn, giờ đến lúc đó còn mười ngày nữa.

Lại là Noel, anh cũng thật biết chọn thời gian để ra Hà Nội. Tôi đặt cốc cà phê xuống, chuẩn bị đứng dậy.

- Vậy ngày kia em dẫn anh đi một vòng, anh không bận gì chứ?

- Ừ, tùy em mà.

Tôi đứng lên, khoác áo vào, nhìn anh thêm một lần nữa rồi bước đến quầy thanh toán sau khi chào anh.

Em về trước nhé, người ta đến đón rồi. Có gì cứ liên lạc với em. Lát anh về cẩn thận lại lạc.

Mở cửa, làn gió lạnh ngay lập tức ùa đến ôm lấy tôi, quấn quýt như người tình. Tôi bỏ mặc, không kéo khóa áo khoác, đi thẳng đến chiếc ô tô xanh nhạt đậu ở lề đường, nơi đó có một người đang cầm ô chờ tôi. Vừa thấy tôi, anh đã kéo gần lại, sát vào anh, một tay che ô cho tôi, một tay quàng chiếc khăn lông dày cộp vào cổ tôi.