Có lẽ Tống Nam Xuyên cũng đang nhìn cô, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên.
Có nhân viên trường quay vội vàng chạy tới chỗ đạo diễn, báo với ông Tống Nam Xuyên đã tới, đạo diễn dặn dò mọi người trước nghỉ ngơi một chút rồi vội vàng đi về phía Tống Nam Xuyên.
“Sao hôm nay tổng giám đốc Tống lại rảnh rỗi tới phim trường thế này?” Đối mặt với vị cổ đông lớn mới nhậm chức của Hoàn Vũ này, đạo diễn phải nói là hết sức khách khí.
Tống Nam Xuyên gật đầu với ông ta, nói: “Tới phim trường học tập một chút”.
“Tổng giám đốc Tống nói quá lời.” Đạo diễn tươi cười đến mức trên khuôn mặt toàn là nếp nhăn, “Cảnh diễn vừa rồi tổng giám đốc Tống có xem chứ? Cảm thấy thế nào?”
Tống Nam Xuyên nói: “Tôi không hiểu gì về diễn xuất, ở mặt này nên để cho các chuyên gia như đạo diễn Lương thì hơn.”
Đạo diễn Lương lễ độ nở nụ cười, nói về chuyện diễn xuất với anh: “Phân cảnh vừa rồi là khi nữ chính gặp mặt người mẫu Thi Tĩnh, Đào Đào cũng được xem là một diễn viên khá có kinh nghiệm, nhưng ban nãy lại hoàn toàn bị Bùi Anh áp chế.”
Nghe đạo diễn chủ động nhắc tới Bùi Anh, Tống Nam Xuyên bèn mở miệng hỏi: “Đạo diễn Lương cảm thấy diễn xuất của Bùi Anh thế nào?”
Đạo diễn Lương suy nghĩ một chút, nói: “Nếu nói về kỹ năng diễn xuất, Bùi Anh hơn Đào Đào một bậc, nhưng nói thế nào nhỉ, cô bé này thời vận không được tốt, những nhân vật cô ấy từng đóng trước kia không thể giúp cô ấy phát huy được hết kỹ năng của mình, hơn nữa...”
Nói tới đây, ông hơi dừng lại, đột nhiên lại chuyển qua nói về Đào Đào, “So với Bùi Anh, Đào Đào biết làm người hơn, người như vậy ở trong giới giải trí này mới dễ dàng có cơ hội thăng tiến.”
Tống Nam Xuyên cười cười, không đưa ra bất cứ bình luận gì đối với tiêu chuẩn “biết làm người” trong miệng ông ta.
Bản thân Tống Nam Xuyên vốn đã như một nguồn phát sáng, hiện giờ lại đứng cùng đạo diễn, đương nhiên lại càng hấp dẫn toàn bộ ánh mắt của nhân viên đoàn làm phim. Không ít nhân viên trường quay đều đang khẽ khàng bàn luận về Tống Nam Xuyên, ngồi bên cạnh Bùi Anh, Đào Đào cũng nhìn quanh một hồi, sau đó đứng dậy đi về phía Tống Nam Xuyên.
“Chào tổng giám đốc Tống, tôi là Đào Đào của phòng làm việc Thắng Cảnh, là nữ chính của “Lưu Quang Nghê Thường”.” Đào Đào cười tươi nhìn Tống Nam Xuyên, vô cùng khéo léo hỏi thăm anh, vừa không hề có vẻ nịnh bợ lấy lòng, lại càng không có ý lạnh nhạt.
Tống Nam Xuyên khẽ vuốt cằm nói với cô ta: “Xin chào.”
Trên mặt Đào Đào vẫn là ý cười ấm áp: “Tổng giám đốc Tống tới để giám sát công việc của chúng tôi sao? Không biết tổng giám đốc Tống có hài lòng với diễn xuất nhân vật nữ chính của tôi không?”
Tống Nam Xuyên cười nói: “Phương diện này không phải chuyên môn của tôi, nhưng mà dường như đạo diễn Lương rất coi trọng cô đó.”
Đạo diễn Lương cười khan hai tiếng, nghĩ Đào Đào cũng đã qua, không bằng dứt khoát kêu Bùi Anh lại đây luôn. Ông nghiêng người qua, vẫy vẫy tay với Bùi Anh vẫn đang ngồi ở khu vực nghỉ ngơi: “Tiểu Bùi à, em cũng mau qua đây đi.”
Thực ra Bùi Anh vẫn lén lút để ý tới bên này, nhưng lúc này vẫn có hơi sững sờ, cô không ngờ một diễn viên quần chúng như mình mà cũng có phần nữa.
Cô cố gắng đè nén chút chờ mong nho nhỏ và có hơi lo lắng nơi đáy lòng, bước đôi chân dài tới trước mặt Tống Nam Xuyên: “Chào tổng giám đốc Tống, rất vui được gặp ngài.”
Tống Nam Xuyên nhìn cô cười: “Chào cô Bùi, chúng ta lại gặp mặt rồi.”
Lỗ tai Đào Đào lặng lẽ dựng lên, trong lòng đạo diễn cũng có phần tò mò, nhưng rất hiểu phép tắc không hề nhiều lời thêm: “Hôm nay tổng giám đốc Tống tới phim trường quan sát, các em phải cố gắng thể hiện tốt vào nhé.”
Bùi Anh và Đào Đào đều lên tiếng đáp ứng, khóe mắt đạo diễn lại liếc tới Du Khải Trạch đang nghỉ ngơi bên cạnh. Theo lý mà nói, Du Khải Trạch là nam chính của bộ phim này, đáng lẽ ra nên qua đây chào hỏi Tống Nam Xuyên, nhưng cái vị thái tử gia này ông không mời nổi, chỉ đành lúng túng cười nói sang chuyện khác.
Vốn Du Khải Trạch đang nằm trên ghế nghịch điện thoại di động, lúc này nhìn thấy đạo diễn, nữ chính và cả Bùi Anh đều đang vây quanh Tống Nam Xuyên thì cũng ngẩng đầu lên nhìn thử. Ánh mắt vừa vặn đối chọi với Tống Nam Xuyên, cậu ta khẽ hừ một tiếng khinh thường, lại cúi đầu tiếp tục nghịch điện thoại.
Đối với kiểu thái độ gần như khiêu khích này của cậu ta, Tống Nam Xuyên cũng không để trong lòng. Lần trước anh cùng họp bàn với nhóm lãnh đạo của Hoàn Vũ đã từng gặp Du Khải Trạch, thái độ của cậu ta khi đó cũng gần giống hiện tại, Tống Nam Xuyên cũng không thừa hơi sức đâu mà quan tâm đến cậu ta.
Anh cười cười không để tâm, quay về phía đạo diễn nói: “Hôm nay là lần đầu tiên tôi tới đoàn làm phim, mọi người cũng vất vả rồi, buổi tối tôi mời đoàn làm phim ăn cơm, rất mong mọi người nể mặt.”
“Ôi chao, tổng giám đốc Tống nói gì vậy, ngài mời cơm, chắc chắn mọi người sẽ phấn chấn đến phát điên ấy chứ?” Đạo diễn nói xong, bèn xoay người vỗ vỗ tay hấp dẫn sự chú ý của mọi người, “Tối nay tổng giám đốc Tống mời cơm, chúng ta quay xong sớm bao nhiêu thì nhanh được nghỉ bấy nhiêu ha!”
Phim trường ngay lập tức bỗng trở nên ồn ào náo động, tất cả mọi người đều vỗ tay hưởng ứng.
Du Khải Trạch cất điện thoại di động, lôi cái kính râm khủng bố ra đeo, dựa lưng vào ghế nói: “Tối nay tôi không rảnh, không đi.”
Đạo diễn có hơi lúng túng, Du Khải Trạch và Tống Nam Xuyên, hai vị đại phật này ông không đắc tội nổi với ai.
Cũng may Tống Nam Xuyên cũng không có ý định chấp nhặt với Du Khải Trạch: “Du đại thiếu gia không rảnh thì thôi vậy, những người còn lại đều phải đến nhé.”
Anh nói xong còn cố ý nhìn Bùi Anh cười cười.
Con nai con trong lòng Bùi Anh chạy bậy khắp nơi như điên loạn. Ngay trước khi nó sắp bị đụng chết, rốt cuộc Bùi Anh mở miệng đáp một câu: “Được.”
Tống Nam Xuyên lại nở nụ cười, nốt ruồi lệ nơi khóe mắt hình như cũng đang sáng lấp lánh.
Sau khi đoàn làm phim tiếp tục quay trở lại công việc, Tống Nam Xuyên đứng xem một lát rồi rời đi, trên tay anh còn rất nhiều công việc, không thể tiêu phí quá nhiều thời gian ở đây.
Nhưng không biết có phải việc anh mời cơm thực sự có tác dụng hay không mà hiệu suất làm việc của đoàn làm phim dường như được nâng cao rõ rệt, ngay cả số lần NG cũng giảm đi đáng kể. Năm giờ rưỡi chiều, toàn bộ các cảnh quay trong ngày đều đã kết thúc, Tiểu Trương liên hệ với đạo diễn, nói, buổi tối mời cơm ở Thiên Hạ Cư.
Đoàn làm phim lại được một phen xôn xao, tổng giám đốc Tống không hổ là tổng giám đốc Tống mà, mời cả đoàn làm phim tới Thiên Hạ Cư thế này bọn họ cũng phải đau lòng thay anh ta.
Chỉ có Du Khải Trạch khịt mũi coi thường đối với chuyện này.
Cậu ta nhìn nhìn Bùi Anh đang tháo trang sức ở bên cạnh, đi tới nói với cô: “Đại mỹ nữ, hôm nay là ngày đầu tiên cô tới đoàn làm phim, để tôi dẫn cô đi ăn đồ ngon nhé, tôi mời.”
Động tác trên tay Bùi Anh khẽ dừng lại, quay đầu nhìn cậu ta: “Ơ, nhưng không phải tối nay tổng giám đốc Tống mời cơm sao?”
Du Khải Trạch khinh thường nói: “Việc gì phải ăn cơm với anh ta? Nhiều người như vậy, có thể ăn được mấy miếng?”
Bùi Anh ngước mắt nhìn cậu ta, biểu hiện của cậu ta bây giờ giống như cậu thiếu niên nông nổi không muốn bị người khác đoạt mất danh tiếng của mình vậy, ra sức hạ thấp giá trị của đối thủ, chết cũng không chịu thua.
Trong lòng Bùi Anh bất giác buồn cười, đại khái là Du Khải Trạch được người nhà bảo vệ quá tốt rồi, tính tình vẫn hệt như đứa con nít đang quyết tử tiến công người khổng lồ vậy.
“Hôm nay tôi đã nhận lời với tổng giám đốc Tống rồi, giờ không thể lỡ hẹn được, không thì để hôm nào có thời gian, chúng ta hẹn cả Đào Đào đi nữa.” Bùi Anh cân nhắc đưa ra đề nghị.
Vẻ mặt Du Khải Trạch rõ ràng không vui vẻ gì cho cam, nhưng Bùi Anh đã nói vậy rồi, cậu ta cũng không tiện tiếp tục quấy rầy: “Tùy cô.”
Cậu ta quăng lại mấy chữ này xong lại đeo cái kính râm lớn kia lên, xoay người rời đi.
Bùi Anh nhìn bóng lưng người nọ, thầm nghĩ không phải mình đã đắc tội với thái tử gia của Hoàn Vũ rồi chứ...
“Bùi Bùi, cô tẩy trang nhanh chút đi nha?” Đào Đào đã thay trang phục xong, đi tới bên cạnh thúc giục cô.
Bùi Anh vội vàng quăng chuyện Du Khải Trạch ra sau gáy, nhanh chóng tháo trang sức: “Xong ngay đây.”
Tống Nam Xuyên đặt hai phòng bao ở Thiên Hạ Cư, một phòng lớn thông nhau, bình thường nhân viên đoàn làm phim và diễn viễn đều ngồi ở đây, còn một phòng riêng xa hoa, đặc biệt dùng để chiêu đãi những thành viên chủ chốt của đoàn làm phim.
Nhân viên đoàn làm phim được phân tới phòng lớn cũng không hề có nghi kỵ gì, thực tế là không ngồi cùng chỗ với đạo diễn, họ mới có thể tự do tự tại.
Vốn Bùi Anh cũng chuẩn bị cùng mọi người đi sang phòng lớn, nhưng Đào Đào lại kéo tay cô tới phòng riêng xa hoa kia: “Cô qua bên kia ngồi cùng tôi đi, coi như là đi với tôi.”
Bùi Anh có hơi khó xử nói: “Như thế không hay lắm đâu.” Một diễn viên quần chúng như cô đường hoàng ngồi ở chỗ đó, áp lực cũng quá lớn rồi.
Đào Đào nói: “Chúng ta ở cùng một phòng làm việc, để mình cô ngồi bên kia đến tai người khác có khi lại thành tôi bắt nạt cô đấy.”
Bùi Anh ngẫm lại thấy cũng có lý, đành mặt dày cùng cô ấy đi vào trong phòng vip. Tống Nam Xuyên còn chưa tới, mọi người đều đang ngồi tán chuyện, Đào Đào đi tới trước mặt Bùi Anh, thấp giọng hỏi dò: “Hôm nay tôi nghe ý của tổng giám đốc Tống thì trước kia hai người đã từng quen biết hả?”
Bùi Anh gật đầu, cũng không định giấu giếm cái gì: “Lần trước khi tôi tới gặp đạo diễn Lương, tổng giám đốc Tống cũng có mặt ở đó.”
Đào Đào nghĩ nghĩ một chút, cuối cùng bừng tỉnh: “Há, chính là nhân vật Đường Phỉ Phỉ kia à?”
“Ừm.”
Đào Đào suy tư gật đầu, không nói gì nữa.
Không lâu sau Tống Nam Xuyên đã đến, người phục vụ giúp anh mở rộng cửa, anh cười nhẹ đi vào: “Ngại quá, giờ mới xử lý xong chuyện công ty, bắt mọi người phải đợi lâu rồi.”
Đạo diễn vội vàng đứng lên chào đón anh: “Nào có nào có, chúng tôi cũng vừa mới tới.”
Sau khi người phục vụ xác nhận với Tống Nam Xuyên có thể bắt đầu dọn đồ lên thì nhanh chóng lui ra ngoài. Tống Nam Xuyên liếc mắt nhìn chung quanh, trên bàn chỉ còn một vị trí trống, hẳn là đặc biệt để lại cho anh.
Vị trí này bên trái là Đào Đào, bên phải là đạo diễn. Tống Nam Xuyên không nói gì đi tới ngồi xuống. Đào Đào và đạo diễn đều rất biết cách nói chuyện, bầu không khí trên bàn cơm rất hài hòa, Bùi Anh thỉnh thoảng cũng sẽ góp một hai câu, nhưng mà phần lớn thời gian cô đều tập trung ăn uống.
Khi mọi người đã bắt đầu lưng lửng dạ, Tống Nam Xuyên vẫn khách sáo hỏi mọi người có muốn gọi thêm món ăn không? Sau khi mọi người rối rít tỏ ý không cần, anh lại hỏi một mình Bùi Anh: “Cô Bùi thì sao, có muốn gọi thêm gì nữa không?”
Bùi Anh được quan tâm mà giật mình, lắc đầu liên tục nói: “Không cần, tôi no rồi.”
Cả bàn cơm người tập trung ăn uống nhất chính là cô.
Tống Nam Xuyên cười cười, đưa thẻ cho người phục vụ đi thanh toán.
Cơm nước xong xuôi, đoàn làm phim túm năm tụm ba ra về, lúc tới Đào Đào trước sau như một đều dính lấy Bùi Anh, lúc ra về thì lại thành dính lấy Tống Nam Xuyên không rời. Một mình Bùi Anh đi ra ngoài, khi đi ngang qua phó đạo diễn, cô nghe phó đạo diễn nhỏ giọng nói với đạo diễn bên cạnh: “Sao tôi cứ có cảm giác bữa cơm này là tổng giám đốc Tống đặc biệt mời Bùi Anh vậy?”
Bùi Anh: ”...”
Mặt cô lập tức đỏ bừng lên, vì mời một mình cô dùng cơm mà mời cả toàn bộ đoàn làm phim, sao có thể chứ?
Nhưng nhịp tim lại không khống chế được mà tăng vọt.
Bên kia dường như đạo diễn đang trừng mắt nhìn phó đạo diễn, nhắc nhở ông ta không được nói năng bậy bạ, phó đạo diễn ngầm hiểu trong lòng, nhanh chóng im lặng rời đi.
Tống Nam Xuyên chỉ mời cơm, không chịu trách nhiệm đưa đón, do vậy mọi người ra khỏi Thiên Hạ Cư đều tự giác tìm cách trở về. Đào Đào có xe đưa đón, nhưng giờ đây hình như cô ấy đã quên mất chuyện này, vẫn đứng ở cửa tán gẫu với Tống Nam Xuyên.
Bùi Anh chào hỏi bọn họ một tiếng rồi rời đi, Tống Nam Xuyên thấy cô đi tới ngã tư đường, hình như đang chuẩn bị đón taxi.
Lúc này trời đã tối, gió đêm thổi lạnh, Bùi Anh quấn chặt chiếc áo gió trên người, tiếp tục vẫy taxi.
Kết quả là xe taxi thì không gọi được, lại gọi tới một chiếc Maybach.
Cô nhìn chiếc Maybach màu đen dừng ở trước mặt mình, lập tức rơi vào trạng thái ngơ ngẩn: “tổng giám đốc Tống?”
Tống Nam Xuyên ngồi trong xe, giúp cô mở cửa: “Bây giờ đi taxi không hay lắm, để tôi đưa cô về đi.”
Bùi Anh do dự một chút rồi ngồi vào.
Lần thứ hai ngồi chung xe với Tống Nam Xuyên, cô âm thầm nhắc nhở mình không thể kinh sợ như lần trước. Tống Nam Xuyên an vị bên cạnh cô, không đọc tin như lần trước, cô suy nghĩ một hồi buột miệng hỏi: “Đào Đào đâu ạ?”
Vừa nói ra khỏi miệng cô đã hối hận rồi, tại sao cô lại đi hỏi vấn đề này chứ??? Cô cũng đâu để ý tới chuyện anh ấy và Đào Đào dính với nhau đâu!!!
Hình như Tống Nam Xuyên cũng sửng sốt trong chốc lát, sau đó mới cười nói: “Cô Đào có xe đưa đón, không cần tôi đưa về.”
“Ồ... Ngại quá, tôi không có ý gì đâu.” Bùi Anh cực kì lúng túng với việc mình vừa hỏi vấn đề mạo muội như thế.
Tống Nam Xuyên cũng không quá để ý, còn cười động viên cô: “Không sao, tôi cũng không có ý gì đâu.”
Bùi Anh thoáng ngây người nhìn anh, cô chợt phát hiện ra, khi Tống Nam Xuyên nhìn cô hình như vẫn luôn cười thì phải.
Cô ngồi bên trái Tống Nam Xuyên, vừa vặn có thể nhìn thấy nốt ruồi nơi khóe mắt trái của anh, tựa như có một chiếc lông chim nhẹ bẫng, cứ lúc có lúc không vuốt ve trái tim cô.
Yên tĩnh một lát, rốt cuộc cô lấy dũng khí mở miệng: “Tổng giám đốc Tống có dùng WeChat không?”
Tống Nam Xuyên có hơi bất ngờ, nhưng ánh mắt ánh lên ý cười rất nhẹ: “Có, cô muốn thêm bạn không?”
Trong lòng Bùi Anh đã xấu hổ tới cùng cực, nhưng vẫn cứ nhắm mắt gật gật đầu.
Tống Nam Xuyên mở máy tính bảng bật WeChat lên, Bùi Anh quét mã số hai chiều, một mã số WeChat lập tức nhảy ra.
ID là một dãy số, nhìn qua giống như số di động của anh, nickname chỉ có một chữ, Xuyên.