Chương 4: Diễn Viên Quần Chúng

Từ sau khi để mất vai diễn Đường Phỉ Phỉ, suốt cả một tuần Bùi Anh không có việc gì mới. Hôm nay, như lệ thường, sau khi chụp xong bộ ảnh cho trang phục mới để trưng bày vào tuần sau của cửa hàng Nhậm San San, hai người gọi một cái bánh pizza, ngồi bên cửa sổ ăn ngấu nghiến.

“Hưm —-” Bùi Anh cắn một miếng pizza, kéo dài thật dài, “Tôi ăn Pizza Chicago một trăm năm nữa cũng không chán.”

Nhậm San San liếc nhìn cô, cầm cốc coca lên uống: “Cả năm rồi chưa thấy cô nhận được công việc gì đâu đấy, vậy mà vẫn có thể vui tươi hớn hở thế này, tôi cũng đến chịu cô.”

Bùi Anh lơ đễnh nhún nhún vai: “Cho dù tôi có ngồi oán trời trách đất thì công việc cũng không chạy tới cửa mà.”

“Cô có thể có ý thức tự kiểm điểm một tẹo được không?” Nhậm San San có cảm giác chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, “Không nói tới cái tên tổng giám đốc Chu kia nữa, kiểu đàn ông chất lượng tốt như Tống Nam Xuyên cô cũng không chịu cua, cô đúng là không khác gì cá muối.” [1]

[1] Cá muối ý chỉ những người không có mơ ước. Ý nghĩa này xuất phát từ một bài hát tên “Cá muối” lấy cảm hứng từ bộ phim Shaolin Soccer của Châu Tinh Trì.

Bùi Anh: “...”

Này, cô vẫn có mơ ước đấy nhá!

“Haizzz —-” Nhậm San San cường điệu thở dài một hơi, “Mùa xuân, đến mèo trên lối đi bộ cũng đi thành đôi thành cặp, chỉ có mình cô vẫn còn làm một con chó độc thân.”

”... Cô nói cứ như mình đã có tình sâu như biển không bằng.”

“Tôi giống cô chắc, ít nhất tôi đây còn hẹn hò đó nhá.”

Bùi Anh bĩu môi, hẹn hò? Cô thấy có mà nổ thì có.

Đang oán thầm, điện thoại di động trên bàn đột nhiên vang lên. Với tiếng nhạc chuông vạn năm không đổi kia của cô, Nhậm San San chẳng lấy gì làm lạ.

Là điện thoại của Trần Thắng, Bùi Anh lấy khăn giấy lau lau tay, vội vàng nhận máy: “Tổng giám đốc Trần, xin chào anh.”

“Tiểu Bùi à, gần đây em không nhận công việc gì phải không?”

“Vâng, em còn đang định chút nữa hỏi anh xem thế nào.”

“Vừa hay, có một vai diễn quần chúng trong bộ “Lưu Quang Nghê Thường” mà Đào Đào đang diễn ấy, em có đồng ý nhận không?

“Dạ, là nhân vật gì thế ạ?”

“Một người mẫu.” Trần Thắng nói xong lại bổ sung thêm, “Người mẫu quốc tế, chỉ xuất hiện có hai tập thôi.”

“Được ạ.” Dù sao cô cũng đang nhàn rỗi, hơn nữa bộ “Lưu Quang Nghê Thường” này cô đã xem qua, đang phát trên kênh truyền hình vệ tinh Nhiệt Bá, tỷ lệ người xem cũng không tệ.

“Vậy bây giờ em qua phòng làm việc một chuyến đi.”

“Dạ được.” Bùi Anh cúp máy, cười cợt với Nhậm San San, “Xem kìa, công việc chạy tới cửa rồi, nữ sinh yêu đời vận may sẽ đến nha.”

Nhậm San San: “...”

Bát canh gà này bị đút quá đột ngột, làm cô sắp ói cả pizza ra rồi.

Bùi Anh thu dọn đồ đạc xong thì vội qua chỗ Trần Thắng luôn. Khi đến Trần Thắng đang nói chuyện điện thoại với ai đó, anh vẫy vẫy tay với Bùi Anh, ra hiệu bảo cô ngồi xuống.

Bùi Anh ngồi đối diện anh đợi một lúc thì Trần Thắng cúp điện thoại, thuận tay đưa kịch bản “Lưu Quang Nghê Thường” cho cô: “Vừa nãy anh đã liên hệ với đoàn làm phim bên kia rồi, ngày mai sẽ có cảnh diễn của em, hôm nay em tranh thủ học kịch bản cho tốt đi.”

“Vâng ạ, không vấn đề gì.” Chỉ là một vai diễn quần chúng, lời thoại nhất định là không nhiều, Bùi Anh khá nắm chắc.

Trần Thắng gửi ít tư liệu vào mail cho cô rồi nói: “Bộ phim truyền hình này hiện đang nhận được phản hồi khá tốt, mặc dù chỉ là vai diễn quần chúng nhưng có thể chưng mặt mũi lên truyền hình cũng không tệ rồi.”

“Vâng, em biết.” Bùi Anh đáp lại, lật xem kịch bản trên tay.

“Lưu Quang Nghê Thường” là bộ phim truyền hình đô thị, nữ chính là một nhà thiết kế thời trang đang nỗ lực hết mình để khẳng định bản thân ở một thành phố lớn. Nhân vật của Bùi Anh xuất hiện ở khoảng giữa phim, vào lúc này nữ chính đã có danh tiếng nhất định ở trong giới thời trang, nhưng khi đối mặt với người mẫu quốc tế này cô ấy vẫn có vẻ thấp thỏm dè dặt, như bước đi trên băng mỏng.

Bùi Anh đọc qua một lát, nhân vật này của cô là một người khá kiêu căng cao ngạo, không dễ phục vụ, nhưng tâm tư lại cực kì tinh tế, có sự dịu dàng nhưng cũng không thiếu phần cá tính.

“Những cảnh có em đóng sẽ chiếu vào tuần sau.”

Do “Lưu Quang Nghê Thường” áp dụng hình thức quay và chiếu song song, nên Trần Thắng cố ý nhắc nhở một chút.

Bùi Anh gật đầu đáp: “Em biết rồi, mai em sẽ đến trường quay đúng giờ.”

“Anh nghe đạo diễn nói sẽ có cảnh đi catwalk, cái này trước kia em cũng từng học rồi, về cố gắng luyện tập tìm lại cảm giác đi nhé.”

“Vâng ạ.”

Nói chuyện với Trần Thắng xong, Bùi Anh cũng không chậm trễ nữa, lập tức về nhà vùi đầu vào kịch bản. Phân cảnh của nhân vật này không nhiều, nhưng tính cách lại khá phức tạp, so với vai diễn nữ phụ thẳng thắn ác độc trước kia của cô thì có tính thách thức hơn nhiều.

Bùi Anh tập trung nghiên cứu kịch bản đến tận mười một rưỡi mới chịu đứng dậy đi rửa mặt. Sáng sớm ngày hôm sau, khi bị tiếng đồng hồ réo vang đánh thức, cô ngồi thẫn thờ mất một lúc mới thình lình nhảy dựng lên.

Quá lâu rồi không phải dậy từ sáng sớm để chạy tới trường quay, cô cũng đã quên mất cái cảm giác này rồi.

Bởi vì không có trợ lý, công ty cũng không sắp xếp xe đưa đón cho cô, nên Bùi Anh đành phải tự vẫy xe đi tới trường quay. Tuy rằng thời gian vẫn còn khá sớm nhưng nhân viên công tác của đoàn làm phim đã bắt đầu bố cảnh, hiện trường đã dựng xong vài bục máy quay phim.

Tài xế lái xe nhìn thấy cảnh này thì kích động nói với Bùi Anh: “Người đẹp, hóa ra cô là minh tinh à! Có thể cho tôi xin chữ ký không?”

Bùi Anh hơi ngượng ngùng, ra mắt lâu như vậy nhưng rất ít khi cô gặp người muốn xin chữ ký của mình: “Thực ra tôi chỉ là một diễn viên quần chúng thôi.”

“Không vấn đề gì, rất nhiều đại minh tinh đều đi lên từ diễn viên quần chúng! Dáng cô đẹp như vậy, sau này nhất định sẽ nổi tiếng!”

“Vậy phải mượn lời tốt lành của anh rồi.” Bùi Anh nhịn không được bật cười.

Tài xe không tên bị cô cười đến mặt già đỏ ửng, anh ta tìm mãi không thấy quyển sổ nào, đành đưa luôn vạt áo của mình ra: “Cô ký giúp tôi ở đây luôn đi, sau này chờ cô nổi tiếng tôi có thể đi khoe khoang rồi.”

Bùi Anh nghĩ, vì để anh trai tài xế có thể khoe khoang một phen, cô cũng phải cố gắng thật nhiều để nổi tiếng thôi.

Cô cầm bút trong tay, cẩn thận từng li từng tí ký lên vạt áo của anh ta hai chữ “Bùi Anh”. Chữ ký này cô đã luyện tập rất rất lâu, đâu ai ngờ tới lúc cần dùng lại ít ỏi thế này.

Sau khi ký tên xong, cô ngẩng đầu cười cười với tài xế: “Ký xong rồi, cảm ơn anh.”

Chờ khi cô xuống xe đi được vài bước rồi, anh trai tài xế mới như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, nhô đầu ra khỏi buồng lái, hô lớn với cô: “Cố lên! Nỗ lực hết mình! Cô nhất định có thể nổi tiếng!”

Bùi Anh cười vẫy vẫy tay với anh ta, anh trai tài xế này cũng quá nhiệt tình nhỉ.

Sau khi vào trường quay, trước tiên cô qua chào hỏi đạo diễn, sau đó nghe ông ấy nói qua một chút về vai diễn của mình.

Cảnh đầu tiên muốn quay ngày hôm nay, chính là cảnh cô đóng vai người mẫu Thi Tĩnh đang chụp ngoại cảnh cho tạp chí, người đại diện đưa nữ chính tới giới thiệu với cô.

“Đường nét gương mặt cô rất nét, không phải con lai thật à?” Chuyên gia trang điểm vừa sắp xếp dụng cụ vừa hỏi cô.

“Không phải đâu.” Bùi Anh đứng lên, nhìn vào gương gạt gạt tóc của mình. Khi cô vừa đi xong đôi giày cao gót mà chuyên gia trang phục mang đến cho mình, Đào Đào cũng vừa lúc đi tới đoàn làm phim.

Do cùng thuộc một phòng làm việc, hai người gặp mặt nhau vẫn hỏi han một chút, biểu hiện của Đào Đào rất nhiệt tình, không hề vì Bùi Anh không nổi tiếng mà làm bộ như không quen biết. Nói chuyện vài phút, Đào Đào bị chuyên gia trang điểm bắt đi hóa trang, Bùi Anh vừa ngồi xuống ghế thì có người đã đi tới bên này.

Trên mặt anh ta đeo một chiếc kính râm lớn cực kì khoa trương, hai tay tùy ý đút trong túi quần, khi đi tới bên cạnh Bùi Anh, anh ta dừng bước, lấy kính râm xuống: “Cô diễn Thi Tĩnh sao?”

Câu hỏi bất thình lình này khiến Bùi Anh sửng sốt trong chốc lát, cô nhanh chóng nhận ra người nọ chính là nam chính của “Lưu Quang Nghê Thường”, vội vàng đứng lên chào hỏi: “Xin chào, tôi là Bùi Anh, sẽ đóng vai Thi Tĩnh trong bộ phim này, rất mong được chỉ giáo.”

Người đàn ông nhìn vào mắt cô, cười vươn tay về phía cô: “Xin chào, tôi là Du Khải Trạch, đóng vai Cố Châu trong bộ phim này.”

Du Khải Trạch là một minh tinh mới nổi, diễn xuất không phải quá tốt nhưng dáng dấp đẹp trai, hơn nữa lại là Thái Tử gia của Hoàn Vũ, đương nhiên ở trong giới giải trí cũng thuận buồm xuôi gió, tốc độ nổi tiếng có thể so với hỏa tiễn phóng lên trời.

Không ít người muốn dính vào anh ta để đi lên, nhưng Bùi Anh vẫn chỉ lễ phép bắt tay đáp lại.

Du Khải Trạch thu tay về, hình như nở nụ cười: “Tôi đã từng xem phim cô diễn, cũng không tệ lắm, hi vọng chúng ta hợp tác vui vẻ.”

“Mong anh chỉ giáo nhiều hơn.”

“Nhất định rồi.” Du Khải Trạch nhếch miệng, lại tiếp tục đeo cái kính râm che hết nửa gương mặt kia lên, xoay người rời đi.

Bùi Anh cũng không nhìn anh ta tiếp nữa, ngồi lại ghế.

Trong giới này, có rất nhiều lời đồn liên quan đến Du Khải Trạch, cô cũng có từng nghe một vài bạn bè quen biết tám chuyện, nói chung không cái nào không liên quan đến phụ nữ. Những lời đồn kia nửa thật nửa giả, nhưng ngoại trừ những gì cần thiết cho công việc, cô cũng không muốn liên quan quá nhiều đến anh ta.

Sau khi đoàn làm phim bên này đã chuẩn bị khá ổn, đạo diễn bắt đầu nói qua về nội dung công việc cho mọi người.

Hôm nay Tống Nam Xuyên được nhóm lãnh đạo của Hoàn Vũ mời tới, đặc biệt đích thân ghé qua trường quay quan sát, anh không ngờ là bộ phim “Lưu Quang Nghê Thường” do Hoàn Vũ đầu tư này lại có cả Bùi Anh tham gia.

Khi anh đến, đúng vào lúc Bùi Anh đang diễn.

Cô ngồi dưới tán ô, tay trái cầm một ly cocktail, tay phải nhẹ nhàng nâng kính râm màu trà trên mặt, nhếch nửa bên lông mày nhìn người đứng trước mặt mình: “Cô là Thẩm Lưu Quang?”

Một câu thoại đơn giản, nhưng lại mang theo khí thế làm cho người ta phải chùn bước.

Đào Đào đối diễn với cô cũng bị khí thế của cô làm ảnh hưởng, theo bản năng trở nên căng thẳng: “Chào cô.”

Tiểu Trương ở bên quan sát không nhịn được cảm thán: “Bùi Anh diễn tốt thật, nhưng đáng tiếc.”

Tống Nam Xuyên không hề trả lời, chỉ im lặng nhìn Bùi Anh.

Bây giờ cô đang mặc bộ áo yếm liền váy ngắn do đoàn làm phim chuẩn bị, thiết kế bó sát làm nổi dáng người lồi lõm của cô vô cùng rõ ràng, đặc biệt đôi chân dài thẳng tắp, mỗi một đường nét đều gợi cảm đến kinh tâm động phách.

Bên kia sau khi Đào Đào nói xin chào xong thì bắt đầu mắt to trừng mắt nhỏ với Bùi Anh, Bùi Anh thấy cô ấy đang chờ mình nói chuyện, đành phải mở miệng nói: “Cô còn một câu thoại nữa.”

“Cắt.” Đạo diện buộc phải hô ngừng.

“Ngại quá.” Đào Đào cúi đầu nói xin lỗi với mọi người xung quanh, sau đó quay sang chỗ Bùi Anh, “Lời thoại của tôi mà cô cũng thuộc sao?”

Bùi Anh nói: “À, đây là thói quen của tôi thôi.” Khi cô học lời thoại của mình luôn có thói quen sẽ học luôn lời thoại của đối phương, như thế sẽ giúp cô nắm bắt nhân vật và nội dung bộ phim dễ dàng hơn.

Đào Đào mở to mắt nhìn, không lên tiếng, Bùi Anh nghiêng đầu, bóng dáng Tống Nam Xuyên ngay lập tức đâm thẳng vào tầm mắt cô.

Anh đứng dưới bóng cây, sau lưng là biển hoa đào rực rỡ, ánh mặt trời chói chang chiếu xuyên qua kẽ lá, tựa như những mảnh vụn màu vàng khẽ đậu trên người mình.

Nhìn bóng dáng đẹp đẽ của Tống Nam Xuyên đứng giữa bầu trời xuân sắc, Bùi Anh cảm thấy, thế giới của mình dường như trong chớp mắt cũng trở lên rực rỡ sắc màu.