✢Hai đứa trẻ ngày xưa , bây giờ đã lớn rồi∽∽∽
Duy Nhất cầm búp bê trên tay hướng về phía của Nhã Nghiên cười hớn hở .
" Cuối cùng em cũng chịu mở cửa rồi , mẹ bảo anh đem bé búp bê này tặng em , từ nay Duy Nhất sẽ là anh trai bảo vệ cho Tiểu Nhã Nghiên " .
Cô bé cầm búp bê ném thẳng xuống đất , quát nạt .
" Tôi ghét cậu , tôi không cần anh trai " , Nhã Nghiên định đóng cửa lại thì Duy Nhất lại nhanh chóng nhảy vào trong , cô bé tức giận.
" Ra khỏi phòng của tôi "
" Anh không muốn Tiểu Nhã Nghiên ghét anh , chỉ cần Tiểu Nhã Nghiên nói không ghét anh nữa thì anh sẽ ra " Duy Nhất ngồi trên chiếc giường của Nhã Nghiên khiến cô bé tức điên lại càng thêm tức . Cô bé hét lên
" Cút ra ngoài "
Giọng hét của cô bé vọng xa đến tai hai người lớn , biết được tình hình không ổn nên cha và Xảo Vân lên phòng của Nhã Nghiên. Thấy cảnh tượng đang diễn ra trước mắt làm họ hoảng vì Nhã Nghiên đang cầm lấy bình hoa định ném vào người Duy Nhất với ánh mắt căm ghét.
Xảo Vân vội lao đến ôm chặt Duy Nhất và nhìn vào cha cô với ánh mắt không hài lòng , ông đang trong tình huống khó xử không biết phải làm sao ? nhưng trước mắt lại thấy người sai là con gái mình.
" Nhã Nghiên con định làm gì vậy ? thằng bé là anh trai con đó " ông mắng cô bé để Xảo Vân không còn làm khó dễ .
" Con không có anh , con chỉ có mẹ nhưng bây giờ mẹ mất rồi cha không cần con nữa " cô bé kiềm nén hai dòng nước mắt lại để nó không chảy ra , nhưng rốt cuộc nó vẫn chảy ra đầm đìa . Đây là lần đầu tiên cha cô mắng cô mà còn là vì hai người ngoài mà mắng cô .
" Con học đâu ra thói ăn nói vô lễ với người khác như vậy ? mấy năm nay con cứ im lặng không nói chuyện với ai cha nghĩ bệnh của con chưa thuyên giảm nhưng bây giờ lại lộ ra là con hỗn láo như thế này " .
" Con ghét cha , con ghét họ " Nhã Nghiên ôm mặt khóc chạy ra ngoài, cô còn liếc mắt về hướng Duy Nhất nữa . Cậu bé không hiểu , cậu đang cố gắng khiến cô vui vẻ nhưng cô vẫn cứ ghét cậu ? cậu đã làm việc gì sai sao ? .
Cha cô an ủi Duy Nhất.
" Con không sao chứ ? cha sẽ dạy lại con bé , nó sẽ gọi con là anh thôi " ông xoa đầu cậu bé . Xảo Vân đem bộ mặt khó chịu đó dẫn Duy Nhất ra khỏi phòng không nói lời nào , còn ông ở lại trong căn phòng vò đầu suy nghĩ.
Trời đỗ cơn mưa, Tiểu Nhã Nghiên chạy ra một bên đường ngồi khóc . Vị mặn của nước mắt hòa với vị ngọt của nước mưa , cô cum chặt bàn tay lại . Cô thề với lòng sẽ không bao giờ làm đứa trẻ ngoan nữa , cô nhất định sẽ trở thành một đứa trẻ hư khiến cha cô phải đau đầu khổ sở, cô nhất định sẽ làm mọi cách khiến người phụ nữ và cậu bé kia phải cút khỏi nhà mình...
∽∽∽∽∽
Tám năm sau , hai đứa trẻ ngày xưa bây giờ đã lớn và tình cảm của Duy Nhất đối với Nhã Nghiên lại lớn dần theo thời gian. Năm nay Duy Nhất lên hai mốt , Nhã Nghiên cũng vừa mười chín . Nếu Duy Nhất ở nhà Ngoan ngoãn nghe lời cha mẹ , ở trường lại là một học sinh chăm ngoan với những thành tích khủng , bạn bè ai cũng yêu mến thì ngược lại Nhã Nghiên lại là một đứa con gái cứng đầu khó dạy , thành tích học tập kém lại còn quậy phá thầy cô , được liệt vào danh sách học sinh cá biệt .
Kể từ cái ngày ông đem Xảo Vân và Duy Nhất về cô dường như đã thay đổi, không còn là Tiểu Nhã Nghiên ngoan ngoãn đáng yêu của ông nữa . Đó là điều luôn khiến ông luôn canh cánh trong lòng .
Hôm nay , như thường lệ lũ bạn ăn chơi lại rủ cô đi đàn đúm. Bọn chúng còn gọi điện thoại đến tận nhà cô , cô đang tắm điện thoại để ở trên ngoài , Duy Nhất từ dưới lầu xuống bèn bắt máy.
" Alo "
Bên kia đầu dây là một giọng nam trầm , ánh mắt của anh đột nhiên co lại.
" Ê , Nhã Nghiên tối nay đi giao lưu tập thể với bọn này không ? địa điểm cũ tôi đến rước cậu " .
Duy Nhất giận đến tay nổi gân xanh .
" Tôi sẽ không để em ấy đến những chỗ như thế đâu "
" Mày là thằng nào ?" đầu dây bên kia bắt đầu đổi cách xưng hô
" Tôi là anh trai của Nhã Nghiên, tôi nói lại lần nữa tôi sẽ không để em ấy giao lưu gì với bọn người các người nữa , tránh xa em gái tôi ra " , anh vội cúp máy , âm thanh píp píp truyền lại khiến cho đầu dây kia tức giận đập chiếc điện thoại xuống đất nát như tương . MẸ KIẾP THẰNG CHÓ
Cạch , tiếng cửa phòng tắm mở ra . Nhã Nghiên một thân trần trụi chỉ có duy nhất chiếc khăn tắm quấn quanh cơ thể , để lộ khe ngực cỡ trung ra , Duy Nhất vừa thấy liền đỏ mặt xoay qua chỗ khác.
" Em ...em sao không mặc đồ "
" Mặc xác tôi , liên quan gì đến anh ? vừa nãy tôi nghe tiếng điện thoại ? ai gọi cho tôi ?" cô đến gần Duy Nhất, anh đưa chiếc điện thoại cho cô , muốn xoay qua nói chuyện nghiêm túc với cô nhưng cô như thế này thật khó xử cho anh quá .
" Em là con gái đó , em không biết xấu hổ sao ?"
" Tôi đương nhiên biết xấu hổ nhưng mà đối mặt với loại người như anh tôi lại không cảm thấy xấu hổ ? chẳng phải lúc nhỏ anh hay nhìn thấy cơ thể tôi sao ?"
" Hai chuyện đó không giống nhau, em bây giờ lớn rồi không còn nhỏ nữa ! nhưng mà chuyện lúc đó là anh vô tình chứ không phải cố ý " , lúc nhỏ có một lần cô đang ngâm mình trong bồn tắm nhưng quên đóng cửa , còn anh thì vừa mới học thể dục về nên muốn đi tắm và rồi mở cửa ra thấy cô đang tắm anh hoảng hồn chạy ra . Anh đã mất mấy ngày mới có can đảm xin lỗi cô dù cho chuyện đó mình không hề cố ý .
Cô cười khinh bỉ rồi giật lấy chiếc điện thoại .
" Sau này anh không được chạm vào điện thoại của tôi nữa "
Cô lên lầu , anh giật lấy cơ thể của cô ép vào góc tường . Dùng chân chặn lại không cho cô đường thoát , dù cô cao một mét sáu tám nhưng vẫn thua thiệt với chiều cao một mét tám bảy của anh .
Hết chương 2