✢ Lần đầu gặp mặt đã lỡ yêu em∽
Mùa đông năm hai nghìn không trăm linh chín , một mùa đông tồi tệ nhất trong đời của Nhã Nghiên khi cô bé vừa mới mất mẹ ở cái tuổi còn rất nhỏ , cô bé sẽ chẳng thể nào quên được giây phút mẹ rời bỏ cô , mẹ nằm trên mặt đất với cơ thể lay láng máu me nhưng tay vẫn còn nắm chặt lấy tay cô .
" Nhã Nghiên , ơn trời con không sao "
Cô bé tám tuổi tóc thắt bím hai chùm , khuôn mặt xinh xắn đáng yêu nhưng đầm đìa nước mắt không khỏi gọi hai tiếng mẹ ơi , người đi đường xung quanh nhanh chóng gọi xe cứu thương đến để cứu lấy mẹ cô bé nhưng vì bà ấy mất quá nhiều máu nên đã không qua khỏi .
Trong đầu cô bé luôn cảm thấy day dứt, tội lỗi chỉ vì cứu mình nên mẹ mới chết , nếu như mình nghe lời mẹ không đuổi theo con cún nhỏ vượt qua đường thì mẹ đã không chết . Cô bé cứ mang nỗi ám ảnh ấy và tự trách mình .
Năm ấy cô bé tám tuổi và mẹ cô bé đã qua đời, cô bé bắt đầu trở nên ít nói và không chơi với bất kì bạn bè nào trong lớp , cô bé cho rằng mình là một ngôi sao kém may mắn có thể mang đến xui xẻo cho người khác , cô bé tự cô lập bản thân mình vì không muốn liên lụy đến những bạn khác .
Mọi việc cứ trôi qua như thế và ba mùa đông nữa trôi qua , đến mùa đông năm hai không mười hai khi Nhã Nghiên tròn mười một tuổi ngay ngày sinh nhật của mình , cha cô bé đã mang một người phụ nữ khác và một cậu bé lớn hơn cô hai tuổi , ông bảo là từ nay dì này và anh sẽ ở cùng cô bé .
Người phụ nữ xinh đẹp kia là Xảo Vân cô ta cũng trạc tuổi mẹ của cô bé , còn cậu bé kia tên Duy Nhất . Duy Nhất năm nay mười ba tuổi nên sẽ là anh trai của Nhã Nghiên. Cô bé nhìn mặt cậu bé hiện lên một tia chán ghét , còn cậu bé thì rất ấm áp nụ cười mang hương vị của cơn gió mùa xuân .
" Chào em , anh là Duy Nhất " , cậu bé rất muốn nắm tay cô bé và cũng rất muộn véo cặp má bánh bao đáng yêu ấy nhưng phải kiềm chế lại vì mẹ đã dạy cậu phải lịch sự với con gái, cậu đưa tay ra muốn nắm lấy đôi tay nhỏ xíu đó thì lại bị cô bé hất ra , cô bé chẳng nói lời nào mà đi thẳng vào phòng . Để lại cậu bé với khuôn mặt buồn buồn .
Duy Nhất đã làm đúng theo lời mẹ dạy nhưng tại sao bạn ấy lại có vẻ rất ghét Duy Nhất ! Duy Nhất không muốn bạn ấy ghét mình , cậu bé ôm lấy mẹ rồi khóc , Xảo Vân chỉ biết an ủi con trai.
" Duy Nhất không sai , Duy Nhất của mẹ rất ngoan " .
Cha của Nhã Nghiên xoa đầu Duy Nhất an ủi .
" Duy Nhất ngoan mà đừng buồn đừng giận em gái con , vì Tiểu Nhã Nghiên đang bị một bọn virus xấu tính xâm nhập vào cơ thể nên chỉ cần Duy Nhất làm anh hùng bảo vệ Tiểu Nhã Nghiên thì những virus xấu tính đó sẽ biến mất ".
Duy Nhất gật đầu
" Duy Nhất sẽ làm anh hùng bảo vệ Nhã Nghiên, virus xấu tính sẽ bị siêu anh hùng Duy Nhất trừng trị "
" Con ngoan lắm , hứa với cha sau này hãy yêu thương và bảo vệ cho Tiểu Nhã Nghiên nhé , lời hứa của hai người đàn ông " , Duy Nhất ngóey tay với ông
" Duy Nhất xin hứa " , cậu bé rất thích Nhã Nghiên dù đó là lần đầu gặp mặt.
Xảo Vân lấy búp bê đưa cho Duy Nhất bảo cậu bé đem vào phòng tặng Nhã Nghiên, cậu bé ngoan ngoãn vâng lời , khi cậu bé đi rồi thì hai người lớn ở đây mới thở dài với nhau , cha của Nhã Nghiên nhìn ra Xảo Vân là một người phụ nữ tốt , hoàn cảnh của cô ấy cũng đáng thương không kém gì ông , khi cô là một góa phụ phải một mình bương chải nuôi con .
Điểm chung của họ chính là sự cô độc , ông không ngại khi cưới Xảo Vân làm vợ và nhận nuôi thêm Duy Nhất, ấn tượng đầu tiên của ông với cậu bé là một thằng nhóc ngoan ngoãn , hoạt bát, có trách nhiệm với mọi người xung quanh.
" Anh nghĩ hai đứa trẻ sẽ sớm hòa thuận thôi em à "
" Nhưng liệu con gái của anh , con bé....em nghĩ là nó ghét em "
Xảo Vân ngã vào vòng tay yêu chiều của ông .
" Thời gian sẽ là liều thuốc chữa lành tất cả " ông vuốt vai bà ấy , trấn an .
∽∽ trong phòng
Tiểu Nhã Nghiên đang ngồi trên giường ôm chặt bé gấu bông nhìn ra cửa sổ, cậu bé Duy Nhất gõ cửa .
" Tiểu Nhã Nghiên ơi cho anh vào nha " , cô bé nghe rõ hết mọi thứ nhưng lại không muốn lên tiếng, ngầm cảnh báo cậu hãy mau cút đi . Cậu bé biết rằng mình không được phép vào nên đặt búp bê ở bên cánh cửa và bắt đầu ngồi xuống, tâm sự với cô bé .
" Anh biết Tiểu Nhã Nghiên đang rất ghét anh vì nghĩ anh cướp đi tình thương của em " cậu bé thở dài rồi nói tiếp.
" Nhưng , Tiểu Nhã Nghiên anh hứa chẳng những anh không cướp đi tình thương của em mà anh còn sẽ bù đắp thêm cho em những gì mà em đang thiếu " ....
Tiểu Nhã Nghiên vẫn đang nghe , nước mắt cô bé rơi xuống, không ! Cậu sẽ không thể bù đắp cho cô một người mẹ hay là xua đi cơn ám ảnh trong đầu cô bé . Duy Nhất lại nói tiếp
" Tiểu Nhã Nghiên ơi mở cửa cho anh đi "
" Tiểu Nhã Nghiên à mở cửa cho anh đi "
Một tiếng sau
" Anh sẽ chờ đến khi em chịu mở cửa " cậu đã nói đi nói lại câu đó những một tiếng đồng hồ điều này khiến cô bé cảm thấy cực kì phiền phức, cô bé tức giận mở cửa ra và hét thật to , âm thanh vang lên khắp căn nhà .
" Im miệng đi , đồ phiền phức " .
Ba năm trời, kể từ khi chuyện đó xảy ra thì đây là lần đầu tiên cô bé mới nói chuyện lại .
Hết chương 1