Phương Hân Ngữ lên học cấp ba vài ngày, liền thân với Tương Thiến Lệ ngồi cùng bàn, Tương Thiến Lệ gia đình giàu có vừa vào trung học A, trong mắt những bạn học khác cô ấy là một nữ du côn, ăn mặc hết sức kỳ dị, cử chỉ luôn khinh thường ngạo mạn, còn làm bạn chơi chung với một đám con trai côn đồ.
Phương Hân Ngữ cũng không cảm thấy Tương Thiến Lệ có gì đáng ghét, đại khái do khía cạnh tính cách bù trừ lẫn nhau, Hân Ngữ cảm giác Thiến Lệ đã mở cánh cửa nhìn ra một thế giới mới cho cô.
Thiến Lệ xưa nay ghét nhất những cô gái ngoan ngoãn, nhưng chẳng biết tại sao cũng rất thích Phương Hân Ngữ, đặc biệt có lúc còn muốn đi nhuộm tóc đen để trở thành cô gái thuần khiết giống như Hân Ngữ.
Trên lớp lúc giờ tự học, Thiến Lệ len lén kín đáo đưa cho Phương Hân Ngữ một quyển sách mỏng, ho nhẹ một tiếng kêu cô cẩn thận đọc rồi nghiền ngẫm suy nghĩ.
Phương Hân Ngữ tiện tay lật trang đầu tiên, thấy miêu tả một đoạn như vậy :
Đêm gió mát yên tỉnh, dưới tàng cây hạnh, một mỹ thiếu phụ dựa vào trên giường ngủ, say sưa đuổi theo giấc mộng, xiêm y nàng xốc xếch không thể tả, vài nơi gần như trong suốt, hai chân ngọc hơi tách ra, trong giấc ngủ hỗn loạn, dưới chân chợt cảm thấy ướt nhẹp, đôi mắt xinh đẹp vừa mở liền thấy một nam tử tráng kiện cả người dơ bẩn, ghé vào giữa hai chân nàng tuỳ ý liếm mút da thịt mềm mại.
" Á, ngươi là người phương nào ?" Mỹ thiếu phụ chưa từng gặp qua tên ăn mày này, nàng mãnh liệt đạp một cước, kéo lên chiếc quần dài bị cởi ra.
Bị tráng hán từ phía sau ôm cổ, đưa nàng chống đỡ ở trên cây hạnh, liếm hôn cổ của nàng, trong miệng nhiều tiếng hô hoán
" Nương tử, nương tử..."
" Ta không phải nương tử của ngươi "
Mỹ thiếu phụ liều mạng phản kháng, nhưng đối với tráng hán trước mặt chỉ là yếu ớt không một tia khí lực.
Mỹ thiếu phụ bị ngăn lại, y phục thoát ra lộ ra đôi nhủ phấn đào to lớn, bị tráng hán há mồm xì xì mút vào, một tay bỏ đi tiết khố của nàng, ngón tay tiến vào u cốc ẩm ướt, trừu cắm vài cái.
" Vài cái liền ướt, dâm phụ, gia sẽ cho ngươi ăn no "
Dứt lời, hắn kéo quần, cầm đại nhục bổng, chen vào hai chân mỹ thiếu phụ, dưới thân như dao bổ vào hoa huyệt căng mịn ...
Phương Hân Ngữ đọc đến đây không khỏi nghĩ thầm, chuyện tráng hán làm đối với mỹ thiếu phụ, không phải là chuyện mỗi ngày anh trai đều làm đối với mình mà, cũng chẳng có chỗ gì đặc biệt.
Thiến Lệ nhếch miệng nói " Thấy thế nào, đọc có cảm giác làm sao? "
Phương Hân Ngữ lắc đầu " Chẳng thấy cảm giác gì, đây không phải là làm tình sao "
Thiến Lệ kinh ngạc trợn to hai mắt, thật không nghĩ ra một học sinh ngoan ngoãn, cư nhiên mặt không đỏ tim không đập nói ra lời này.
" Nhìn cậu thật là ngoan, còn có thể hiểu cái này? Mau thành thật khai báo, có phải đã xem trộm phim AV đúng không? "
Phương Hân Ngữ cau mày " AV là cái gì, mình và anh trai..."
" Hai người các em đang làm chuyện mờ ám gì, trên lớp tự học không thể buôn chuyện phiếm "
Chủ nhiệm lớp cố ý đi kiểm tra các học sinh, liền phát hiện hai người đang xì xào bàn tán.
Phương Hân Ngữ vội đem sách đồi truỵ nhét vào trong cuốn sách, đoan chính ngồi thẳng chuẩn bị bài vở ngày hôm sau, mà Thiến Lệ chống cằm nhìn chằm chằm Phương Hân Ngữ như có điều suy nghĩ ...
Sau khi tan học, Thiến Lệ giữ Phương Hân Ngữ ở lại, truy vấn tới cùng vấn đề cô có xem qua phim đồi truỵ hay chưa, Phương Hân Ngữ bởi vì lần đầu tiên bị thầy giáo bắt lỗi, khẩu khí hơi khó chịu, đối với Thiến Lệ hờ hững.
Vừa ra cổng trường học, Phương Hân Ngữ liền chạy về phía chiếc Lexus màu trắng, cửa sổ xe chậm rãi hạ xuống, hé ra khuôn mặt đẹp trai mang kính râm, đôi mắt lạnh lùng nhìn cô gái đang lôi kéo em gái của mình, không chịu cho Hân Ngữ lên xe.
Năm ngón tay rõ ràng gõ lên cửa sổ xe, khiến cho Thiến Lệ chú ý. Thiến Lệ quay qua thấy khuôn mặt đối phương đẹp không chê vào đâu được, máu nóng thoáng cái vọt vào ót.
" Anh, anh là ai..." Thiến Lệ nói thập phần trực tiếp, Phương Tử Ngôn mím môi, nhìn không ra hờn giận.
" Hân Ngữ, đây là ba của cậu? Không đúng, thật trẻ tuổi, chẳng lẽ là bạn trai của cậu? "
Thiến Lệ đoán mò lung tung, Phương Hân Ngữ đang muốn nói anh ấy là anh trai, Phương Tử Ngôn đột nhiên cắt lời
" Cô nói không sai, Hân Ngữ mau vào xe, về nhà "
" Á, dạ "
Phương Hân Ngữ ngoan ngoãn ngồi lên chỗ kế bên ghế lái, không khỏi kỳ quái sao anh trai lại thừa nhận là bạn trai của mình, có đúng hay không do tuỳ tiện ứng phó Thiến Lệ?
Thiến Lệ nhìn theo chiếc xe đang chạy đi, một lúc lâu sau mới bụm mặt, khó tin tự mình lẩm bẩm " Cô gái ngoan ngoãn rốt cuộc có bồ, lớn lên rất đẹp trai, hai người còn đang ở chung, oh lạy chúa tôi..."
" Ngày hôm nay trên lớp thế nào? " Phương Tử Ngôn làm như lẽ thường hỏi tình huống trải qua mỗi ngày của em gái.
" Dạ, cũng không tệ lắm " Phương Hân Ngữ né tránh không dám nhắc tới việc bị thầy giáo cảnh cáo, nhìn chằm chằm cảnh vật bên ngoài cửa sổ bỉu môi.
" Lấy sách vở của em cho anh xem qua " Phương Tử Ngôn sớm phát hiện em gái có gì đó không đúng, hoài nghi lúc đi học bị cô gái kia quấy rầy.
" Anh đang lái xe đó, chúng ta về nhà rồi xem " Phương Hân Ngữ không thích anh trai lục lọi cặp sách của mình, luôn cảm thấy chút quyền riêng tư cũng bị mất.
" Không sao, hiện tại có thể dừng lại " Phương Tử Ngôn thuộc típ người lời nói đi đôi với hành động, anh đem xe đỗ lại ở vùng ngoại ô ven đường, mở túi sách em gái rút ra sách giáo khoa.
" Đây là cái gì? " Phương Tử Ngôn gằn từng chữ hỏi.
Đang thưởng thức phong cảnh rừng cây, Phương Hân Ngữ sợ hãi quay đầu lại, phát hiện anh trai cầm trong tay cuốn sách nhỏ đồi truỵ mà Thiến Lệ đưa
" Là Thiến Lệ cho em xem, em không thích..."
Phương Tử Ngôn khuôn mặt thâm trầm, nhìn em gái cúi đầu ánh mắt sợ sệt
" Còn mang theo trong túi sách, tốt, bình thường anh không cho em ăn no đúng hay không, hả? "