Phương Hân Ngữ gần đây sắp tham gia cuộc thi vào cấp ba, vốn đây là thời khắc khẩn trương gấp gáp, nhưng trái lại cô vẫn thấy thật bình thường, bởi vì thành tích bản thân cũng không tệ, cảm thấy cuộc thi này tuỳ tiện ứng phó là tốt rồi.
Phương Tử Ngôn lại không cho rằng như vậy là ổn, anh muốn em gái mình phải thi đậu trường trung học đứng đầu, lý do chủ yếu vì trường đó nằm gần kề trường đại học của anh, đương nhiên anh sẽ không đem tâm tư mình nói toạc ra cho em gái biết.
Thời điểm mỗi tối Phương Hân Ngữ ôn tập, Phương Tử Ngôn đều chuẩn bị tốt đồ ăn khuya cho em gái, để cho cô vừa ăn vừa học cho giỏi.
Đáng tiếc tối nào Phương Hân Ngữ cũng buồn ngủ, thừa dịp anh trai ra ngoài liền gục đầu xuống bàn ngủ, chỉ cần Phương Tử Ngôn gõ cửa liền ngồi dậy đọc sách, nhưng hết thảy tự nhiên không qua được ánh mắt của anh.
Đêm nay Phương Tử Ngôn vẫn theo lẽ thường bưng thức ăn khuya đến cho em gái, lần này anh lại không gõ cửa. Phương Hân Ngữ đang đắm chìm ở trong mộng đẹp, khoé miệng tựa hồ có vật mềm mại đụng vào. Cô mở đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ, mê mang nhìn bóng người trước mặt, chờ đường nét từ từ rõ ràng mới phát hiện gương mặt đẹp trai phía trước đúng là anh hai.
" Ngủ rất say nha, nước bọt đều chảy ra tới mép " Phương Tử Ngôn vuốt ve đôi môi anh đào của Hân Ngữ, nở một nụ cười hiền lành nhã nhặn.
Phương Hân Ngữ ngồi thẳng dậy luôn miệng xin lỗi " Anh hai, xin lỗi, em..."
Phương Tử Ngôn không nóng không lạnh cắt lời cô nói " Có gì mà xin lỗi, chẳng phải em luôn thấy thành tích mình rất giỏi, nên không cần nỗ lực nữa à? Anh mỗi ngày làm thức ăn khuya cho em, để em ăn no rồi ngủ tiếp? "
Phương Hân Ngữ rầu rĩ cúi đầu nói " Em thi trung cấp thật không có vấn đề mà, thầy giáo thật sự nói như vậy "
Phương Tử Ngôn rút ra một quyển ôn luyện nói tiếp " Nếu có tự tin như vậy, anh liền cho em thi thử, làm không được liền thực hiện yêu cầu của anh hai "
Phương Hân Ngữ rất có tự tin gật đầu " Được, em mà làm đúng anh hai không nên bắt em đọc sách nữa "
Phương Tử Ngôn nhìn như tuỳ ý lật xem tập đề thi, chỉ vào đề phía trước nói với em gái " Làm đề này đi "
Phương Hân Ngữ bắt đầu vùi vào làm bài, bàn tay anh trai ở phía sau lưng cô vuốt ve từ từ xuống dời xuống cặp mông êm dịu, thời khắc đó cô cư nhiên không cách nào tập trung được, cơ thể Phương Tử Ngôn cơ hồ dán sát vào lưng cô, mỗi lần hô hấp đều là hơi thở mát lạnh của anh trai, làm Hân Ngữ nhớ lại hình ảnh ân ái triền miên đêm qua.
Chẳng biết sao Phương Hân Ngữ cảm thấy đề bài phía trước thật khó, tính toán hồi lâu mới ra đáp án.
" Sai rồi, đáp án là A ..." Phương Tử Ngôn quyết đoán mà nói.
" Không có khả năng " Phương Hân Ngữ không tin lắm trả lời, cuối cùng là anh hai nói đúng, tại cô quên đi cái công thức.
Phương Tử Ngôn nói ra yêu cầu của mình " Cởi đi, em làm sai một bài thì cởi một món "
Phương Hân Ngữ chẳng thể làm gì khác hơn là đỏ mặt cởi chiếc quần, lộ ra bắp chân tinh tế, cũng may có áo phủ xuống miễn cưỡng che khuất quần lót. Cô cắn răng tiếp tục làm tiếp đề bài anh trai yêu cầu, kết quả mỗi khi làm sai, đều phải thực hiện theo yêu cầu của anh.
Phương Hân Ngữ cởi luôn chiếc quần lót nhỏ duy nhất, cơ thể trần trụi, tay ôm hai luồng ngực đang phát dục lúng túng dựa vào trước bàn học.
Phương Tử Ngôn mặc nhiên nở nụ cười, nâng em gái ngồi vào đùi mình, vây chặt người cô kiểm tra bài.
" Đề này như vậy chắc là..."
Phương Tử Ngôn lời nói chỉ dạy em gái, đôi môi lại vô tình hay cố ý ghé vào vành tai của cô hôn hít, nếu cô mà không lên tiếng trả lời bàn tay anh sẽ tiếp tục tìm xuống động nhỏ phía dưới, thẳng đến khi cô rên rỉ cầu xin tha thứ mới ngừng lại.
Thấy sắp đến thời gian phải đi ngủ, Phương Tử Ngôn đem em gái đặt tại trên bàn học, đem cự vật đã sớm cứng rắn, hướng tiểu huyệt ẩm ướt xâm nhập vào.
" Á, anh hai..."
Phương Hân Ngữ hai tay ôm cổ anh trai, hai chân vòng lấy hông của anh, đèn trên bàn sách soi rọi hai bóng dáng đang kết hợp lúc ẩn lúc hiện, bộ ngực tuyết trắng theo lực đẩy nẩy lên liên hồi.
Từ đó Phương Hân Ngữ luôn dụng tâm vào học tập, đặc biệt thời điểm trước khi cuộc thi diễn ra, bởi cô biết nếu không đạt yêu cầu của anh trai, anh ấy mà " nghiêm phạt " nhất định sẽ dằn vặt cô đến nữa đêm cũng không được đi ngủ.
Lúc đưa ra thành tích, Phương Hân Ngữ không khỏi thở phào nhẹ nhỏm, coi như cũng vượt xa người bình thường, nhưng Phương Tử Ngôn nhìn điểm của cô, chẳng khích lệ cũng chẳng chê cười.
Bất quá đối với kỳ nghỉ hè Phương Hân Ngữ cảm thấy rất hài lòng, anh trai trở nên càng thân mật, ngay cả lúc ân ái cũng dịu dàng hơn nhiều.
Lúc hai người ôm nhau xem tivi, Phương Hân Ngữ chỉ vào đôi tình nhân đang hôn nhau trong phim hỏi anh trai bọn họ cũng là anh em sao.
Phương Tử Ngôn chỉ cười không nói, cúi đầu hôn môi em gái thật sâu, làm cô thần hồn điên đảo, sau đó lên tiếng " Chỉ có người thích nhau mới làm như vậy, em không thích anh sao? "
Phương Hân Ngữ dựa vào lồng ngực anh trai nói " Thích, trên thế giới này em thích anh nhất "
" Tốt ..." Phương Tử Ngôn thở dài một hơi, trong mắt lại loé lên tia sáng kỳ dị.
Em ấy sớm muộn cũng sẽ nhận ra đây là quan hệ mà thế tục kỳ thị gọi là loạn luân, nhưng vậy thì sao, anh sẽ bảo hộ cô thật tốt, lại càng không để cho cô có cơ hội rời đi ...