Đối với các thành viên trong đoàn xiếc thú mà nói, đây là một cơ hội, cơ hội giúp bọn chúng thoát khỏi bể khổ.
Bể khổ của bọn chúng tên là Khúc lão đại.
Gã đàn ông nham hiểm, xảo trá, ngoan độc, không có nhân tính này, chỉ ở trước mặt con gái gã, mới có thể khoác thêm một lớp áo cha hiền, từ cầm thú biến thành mặt người dạ thú.
"Hoàn toàn thoát khỏi bể khổ thì không thể." Một thằng nhóc vừa đi biểu diễn về thở dài, "Nhưng được tiểu thư nhìn đến, chính là cõi niết bàn."
Vì thế, cuộc cạnh tranh bắt đầu.
Trần Quân Nghiên diện mạo ưu tú nhất, trở thành kẻ đầu tiên gặp nạn. Đêm đó hắn đang ngủ thì bị người ta lấy chăn trùm kín, sau đó là một trận đòn no nê, còn cố ý đánh vào mặt. Ngày hôm sau hắn đi xếp hàng với cái mặt sưng húp một bên, Khúc lão đại chậm rì rì đi trước hàng người, cái roi trong tay phải thi thoảng đập đập vào lòng bàn tay trái, lúc đi qua trước mặt Trần Quân Nghiên, ông ta chợt dừng bước, dùng roi nâng cằm hắn lên, lạnh nhạt hỏi: "Chúng mày đánh đấy à?"
Cả đám bất an, chẳng lẽ Khúc lão đại muốn ra mặt thay hắn?
Khúc lão đại nhìn quanh cả đám, cười lạnh một tiếng: "Mặt chúng mày không sưng, vẫn không đẹp bằng mặt nó bị sưng."
Tới đêm, Trần Quân Nghiên lại bị đánh thêm trận nữa, lúc này đám người đã biết rút kinh nghiệm từ thất bại lần trước, không tập trung đánh một bên mặt, mà đánh cho cả hai bên sưng đều nhau, bảo đảm kéo thấp giá trị nhan sắc của hắn ngang tầm quần chúng.
Hôm sau, thấy khuôn mặt này, Khúc lão đại cười hà hà, dùng roi chỉ vào hắn, nói: "Chính mày, đi theo tao."
Bị lừa rồi! Cả đám gào rú trong lòng, ông ta cố ý muốn dẫn một thằng xấu trai tới gặp tiểu thư để tôn lên vẻ đẹp trai vĩ đại của bản thân chứ gì?
"Mặt cậu sao thế?" Trong sân, Ninh Ninh tò mò hỏi.
Trần Quân Nghiên liếc Khúc lão đại đang đứng bên cạnh cô một cái, cúi đầu nói: "Tối qua không cẩn thận bị ngã."
Ninh Ninh từ ghế đứng lên, tiến tới trước mặt hắn, chậm rãi đi vòng quanh hắn, lúc vòng đến bên cạnh, cô bỗng vươn tay nâng cằm hắn, xoay mặt hắn sang nhìn mình: "Vết thương của cậu trông đâu có giống bị ngã."
Khúc lão đại tằng hắng một tiếng, Ninh Ninh thu tay về như không có chuyện gì xảy ra, sau đó cô nghe thấy Khúc lão đại lạnh lùng nói: "Bị thương thì về nghỉ ngơi đi."
...... Đây đâu phải là cõi niết bàn, đây rõ ràng là bể khổ vô bờ, đến cái thuyền con còn chẳng có!
Trần Quân Nghiên không cam lòng ra về như thế, chẳng biết đến bao giờ mới được quay lại đây, không, xét đến biểu hiện thân mật của tiểu thư đối với hắn, xem chừng cả đời này hắn cũng đừng mơ được xuất hiện trước mặt tiểu thư nữa!
Muốn được tiểu thư coi trọng, nhất định phải gỡ bỏ sự đề phòng của Khúc lão đại.
Hai việc này còn phải tiến hành song song! Hắn phải làm thế nào mới tốt đây!
"Còn chưa đi à!" Ánh mắt Khúc lão đại đã có vẻ khó chịu.
...... Thôi, còn giữ được mạng mới có tương lai, cứ về đã vậy, việc này để từ từ rồi tính.
Trần Quân Nghiên cúi đầu ủ rũ trở lại đoàn xiếc thú, đúng như hắn nghĩ, sau đó hắn không được Khúc lão đại chọn lần nào nữa, chỉ có thể trơ mắt nhìn đám người ngủ chung một cái giường lớn với hắn liên tiếp được chọn, lúc về, hoặc là cả lũ xúm lại với nhau, hoặc là túm năm tụm ba thảo luận những chuyện liên quan đến tiểu thư.
"Tiểu thư thật là đúng là tâm Bồ Tát, chẳng những hỏi tao có mệt không, còn cho tao ăn bánh nữa."
"Cô ấy chẳng giống bầu gánh chút nào...... Nhất định không phải con ruột!"
"Bồ Tát phù hộ, mong sao ngày mai tao lại được chọn, hy vọng bánh ngọt ngày mai đừng có là vị sầu riêng."
Trần Quân Nghiên thấy thương thay cho bọn chúng, chỉ mấy miếng bánh ngọt mà đã mua chuộc được bọn chúng, khiến chúng hoàn toàn quên mất là vì ai mà mình mới rơi vào cảnh ngộ này, cũng quên mất tương lai gì đang chờ đợi bọn chúng.
Nghe thêm vài câu, Trần Quân Nghiên thật sự không nghe nổi nữa, hắn hất chăn ngồi dậy, cười lạnh hỏi cả đám: "Chúng mày quên mất chuyện Lý Tú Lan rồi à?"
Trong phòng im bặt, đám người đều ngừng nói chuyện, quay sang nhìn hắn.
"Đừng quên kết cục hiện tại của cô ấy." Trần Quân Nghiên trầm giọng nói, "Kết cục của cô ấy chính là kết cục của chúng ta."
Nhớ tới tình trạng thê thảm của Lý Tú Lan hiện giờ, cả lũ không khỏi rùng mình sợ hãi.
Nơi này có tám người, thêm Lý Tú Lan và một cô gái khác, tổng cộng mười người, đều là thành viên dự bị của đoàn xiếc thú, không giống với những nơi khác, thành viên dự bị đều tìm đủ mọi cách để được lên sân khấu, nhưng bọn chúng thì khác, không một ai trong bọn chúng muốn trở thành "ngôi sao lớn" của đoàn xiếc thú.
"Cũng đừng quên trước khi bị lừa tới đây, chúng ta cũng từng có một mái nhà." Trần Quân Nghiên nhìn một vòng chung quanh, ánh mắt dừng lại trên người một thằng nhóc trong đó, "Tao còn nhớ mày từng kể, nhà mày làm vận tải biển, kiếm được không ít tiền, từ nhỏ đã ăn tổ yến vây cá, ăn một chén đổ đi một chén. Giờ thì sao? Mấy miếng bánh đã khiến mày quên mất mình là ai rồi à?"
Thằng nhóc kia bị hắn nói trúng tâm sự, cúi đầu bật khóc tu tu.
Mấy đứa còn lại cũng không dễ chịu, nơi này không có ai tự nguyện gia nhập đoàn xiếc thú cả, bọn chúng đều là bị bắt tới.
"...... Nghĩ nhiều thế cũng có ích gì?" Một thằng nhóc khác dường như không chịu nổi bầu không khí ngột ngạt này, nói giọng ồm ồm, "Dù sao cũng không quay về được, được sống ngày nào hay ngày đó, chúng mày muốn làm gì thì làm, tóm lại là tao không làm, tao không muốn chịu kết cục như Lý Tú Lan. Tao muốn thử đi con đường của tiểu thư, kể cả không làm người, làm con chó con mèo dưới lòng bàn chân cô ta cũng được."
Vì thế bầu không khí buồn bã bị xua tan, cả đám nhìn nhau, đứa nào đứa nấy ánh mắt lấp lánh, hiển nhiên đều có cùng ý nghĩ này.
Sống đã không dễ, đặc biệt là đối với những kẻ bất hạnh như bọn chúng mà nói, cho dù có là một sợi tơ nhện buông xuống trên đầu, bọn chúng cũng sẽ liều mạng nắm chặt, hy vọng có thể bám vào nó mà trèo ra khỏi vực sâu.
Vậy là cả lũ lại bắt đầu sục sôi thảo luận "Một trăm phương pháp tiếp cận tiểu thư", "Từ bánh ngọt được ban thưởng mỗi ngày mà phỏng đoán khẩu vị của tiểu thư" "Tiểu thư thích kiểu con trai nào"...... Cuối cùng, cả đám đều cho rằng tiểu thư thích kiểu người như chính mình.
Trần Quân Nghiên như thường lệ không tham gia, dù sao hắn đã tìm được người hắn muốn tìm.
Một thằng nhóc mặt đầy tàn nhang lặng lẽ ngồi trong đám người, mấy lần muốn đáp lời bọn còn lại nhưng đều bị phớt lờ, cuối cùng chỉ có thể im lặng nghe bọn kia nói chuyện.
Tiểu Tước Ban. Chẳng ai nhớ tên cậu ta là gì, Khúc lão đại gọi cậu ta như vậy, mọi người cũng đều gọi theo như thế.
Tước Ban là tàn nhang
Buổi tối lúc ăn cơm, Trần Quân Nghiên nhận bát cơm của mình rồi ngồi vào bên cạnh Tiểu Tước Ban, Tiểu Tước Ban nhìn hắn một cái, cúi đầu tiếp tục ăn cơm.
"Thế nào?" Trần Quân Nghiên và cơm vào miệng, vừa nhai vừa hỏi, "Tiểu thư thích tiết mục tung hứng vòng của cậu không?"
Trước khi cậu ta mở miệng, thật ra Trần Quân Nghiên đã đoán được đáp án, kỹ thuật của Tiểu Tước Ban là kém nhất trong số họ, đồng thời cũng là đứa có vẻ ngoài xấu nhất. Tất cả mọi người đều ngấm ngầm đoán rằng, cậu ta sẽ là đứa đầu tiên kết thúc ngạch dự bị, gia nhập đoàn xiếc thú, trở thành "ngôi sao lớn", ngay cả chính cậu ta cũng cho là như thế.
Quả nhiên, Tiểu Tước Ban buông đũa, sắc mặt tái nhợt cúi đầu: "Không thích lắm......"
"Là không thích tung hứng vòng, hay là không thích cậu?" Trần Quân Nghiên hỏi.
"Không thích tiết mục tung hứng của em, không phải, là không thích em......" Tiểu Tước Ban cúi đầu, giọng hơi nghẹn ngào, "Cô ấy không thích tiết mục của em, cũng không thích em."
Cậu ta luôn tủi thân, cảm thấy người khác đều ghét cậu ta. Kỳ thật hầu hết mọi người không ghét cậu ta, mà là trực tiếp phớt lờ sự tồn tại của cậu ta.
Trần Quân Nghiên không phải kẻ thù của cậu ta, cũng chẳng phải bạn bè, tiếp cận cậu ta chỉ là vì kế hoạch của mình. Vì thế hắn thở dài: "Vậy cậu định làm thế nào? Anh nghe nói đoàn xiếc thú có một người bị thương, được bác sĩ chữa trị rồi nhưng vẫn chưa thấy chuyển biến gì, chắc là bầu gánh sẽ chọn một người trong số chúng ta để thế chỗ."
"Cái gì?" Tiểu Tước Ban hoảng hốt hô lên, "Vừa mới gọi Lý Tú Lan đi rồi mà?"
"Suỵt!" Trần Quân Nghiên dựng một đầu ngón đặt trước miệng, lại cảnh giác nhìn bốn phía, mới hạ giọng nói với cậu ta, "Lý Tú Lan bị gọi qua là bị phạt, còn đây là tìm người mới để thay người cũ, đâu có giống nhau?"
Tiểu Tước Ban tin lời hắn, sắc mặt càng thêm tái nhợt, môi run run hỏi: "Vậy, vậy anh có biết bầu gánh định chọn ai không?"
"Việc này làm sao anh biết được?" Trần Quân Nghiên lại chuyển sự chú ý vào bát cơm, "Mau ăn đi, mải nói chuyện, cơm nguội cả rồi."
Tiểu Tước Ban làm sao nuốt trôi cơm nữa, cậu ta ngồi bên cạnh Trần Quân Nghiên nhưng hồn vía đã bay tận đẩu đâu, cái đũa trong tay chốc chốc lại chọc chọc cơm trong chén.
Trần Quân Nghiên không nói chuyện với cậu ta nữa, hắn im lặng ăn hết đồ ăn trong chén, rửa chén sạch sẽ rồi về phòng ngủ. Ban đêm, Tiểu Tước Ban nằm trằn trọc sau lưng hắn, Trần Quân Nghiên mở mắt ra, lại lặng lẽ nhắm mắt lại.
Từng ngày từng ngày trôi qua, ngoài Trần Quân Nghiên, không ai phát hiện ra Tiểu Tước Ban không bình thường.
Thứ nhất, chẳng ai để ý tới cậu ta, thứ hai, cậu ta cũng không có bạn bè, mà quan trọng nhất là, sự chú ý của cả đám đều bị tiểu thư hút hết rồi, so với cậu ta, đám người còn quan tâm ngày mai tiểu thư sẽ chọn ai hơn nhiều.
Cứ thế, trong sự thờ ơ của mọi người, Tiểu Tước Ban dần suy sụp.
Trần Quân Nghiên nhìn ra điều này, mấy lần hắn muốn mở miệng nói gì đó, cuối cùng lại cắn răng nhịn lại. Hắn biết Tiểu Tước Ban là một đứa rất dễ thỏa mãn, thậm chí không cần nói gì với cậu ta, chỉ cần vỗ vỗ vai cậu ta, hoặc là lúc ăn cơm gắp chút thức ăn trong chén mình cho cậu ta, cậu ta cũng sẽ nắm chặt tia hy vọng này, như bắt được một sợi tơ nhện rủ xuống trước cửa động.
"Nhưng mình không thể làm thế được." Nhìn bóng lưng lọm khọm của đối phương, Trần Quân Nghiên tự lẩm bẩm trong lòng.
Ngày hôm sau, như thường lệ là chọn một người tới làm xiếc cho tiểu thư xem.
"Tiểu Tước Ban!" Khúc lão đại nói, "Hôm nay đến lượt mày!"
Tiểu Tước Ban đứng giữa đám người run bắn lên, chút ánh lửa vừa nhen nhóm trong mắt cậu ta đã bị Khúc lão đại dập tắt không thương tiếc. Khúc lão đại đi đến trước mặt cậu ta: "Đây chắc là lần cuối cùng rồi đấy, mày đi chuẩn bị nhanh lên."
Trần Quân Nghiên nhìn Tiểu Tước Ban, dường như thấy sợi tơ nhện trên người cậu ta đứt đoạn rồi.
Con người chỉ cần có một tia hy vọng là có thể gắng gượng chịu đựng, nhưng nếu ngay cả một tia hy vọng cũng không có thì sao?
Họ sẽ bí quá hoá liều.
"Xin lỗi, tôi với cậu không oán không thù, nhưng tôi bắt buộc phải làm thế." Nhìn bóng lưng cậu ta, Trần Quân Nghiên khẽ lẩm nhẩm trong lòng, "Nếu cậu có thể sống sót trở về, muốn trả thù tôi thế nào cũng được."
Hắn nhắm mắt lại, lần nữa mở ra, ánh mắt hắn xuyên qua dòng người, hướng về phía Khúc lão đại.
Đoàn xiếc thú đang biểu diễn lưu động, công việc rất nhiều, nên phần lớn thời gian Khúc lão đại đều phải giải quyết công việc trong tay trước, sau đó mới về nhà cùng xem xiếc với Ninh Ninh. Nói thì như thế, nhưng ông ta cũng sẽ không cho bọn chúng cơ hội đi ra ngoài một mình, dọc theo đường đi đều sẽ phái vệ sĩ đi theo, đến nơi rồi gã vệ sĩ đó cũng không bỏ đi, mà ở đó canh chừng đến lúc Khúc lão đại về.
Trần Quân Nghiên mỗi ngày nghe đám người bên cạnh nói chuyện phiếm, dần dần cũng rút ra được một tin tức quan trọng.
Gã vệ sĩ kia bàng quang không được tốt. Nhiều nhất là một tiếng đồng hồ, gã sẽ phải đi vệ sinh, đi đi về về mất chừng một phút. Hắn đã vòng vo tiết lộ tin tức này cho Tiểu Tước Ban, cùng với một tin tức còn quan trọng hơn thế.
Sau đó hắn tới trước mặt Khúc lão đại, cúi đầu nói: "Bầu gánh, tiểu thư đang gặp nguy hiểm."