Chương 6: [ Edit ] Bộ điện ảnh tôi đã xuyên

Ninh Ninh liếc nhìn Khúc lão đại.

Bởi vì bài hát kia của ông ta.

"Lừa được rồi, cho tự chọn tượng gỗ, cái thọt, cái mù, cái đứt lìa chân tay, phải giống y như thế, bắt đi ăn xin kiếm tiền." Bài hát này xuất xứ từ cuốn "Tử Bất Ngữ" của Viên Mai, Ninh Ninh chưa đọc hết cuốn sách đó, nhưng đoạn văn cổ này không khó dịch, đại khái kể về một đám người lừa bán trẻ con, sau đó cho bọn chúng chọn tượng gỗ trong một cái hộp gỗ, sờ phải cái thọt chân, sẽ đánh gãy chân, sờ phải cái què tay, sẽ đánh gãy tay, biến bọn chúng thành người tàn phế, sau đó ném ra đường cho đi ăn xin.

Chẳng trách Khúc lão đại giàu đến thế, thì ra ông ta một kẻ buôn người, mỗi một đồng bạc trong tay ông ta, mỗi bộ quần áo trong tủ quần áo của cô đều thấm đẫm máu người.

Cái hộp trên đùi chính là cái hộp gỗ trong lời bài hát, nếu lời bài hát là thật, thì bọn trẻ bị bắt tới đây sờ phải cái tượng nào trong hộp, sẽ bị kẻ buôn người biến thành bộ dáng y như thế.

Khiến cô không rét mà run chính là, trong hộp chẳng có mấy tượng gỗ hình người, nhưng có rất nhiều động vật hình thù kỳ quái.

Ninh Ninh thu hồi ánh mắt, nhặt một con chuột khắc gỗ lên, đặt trước mắt ngắm nghía, con chuột gỗ này không giống với con chó mặt người khi nãy, nó có một cái đầu chuột tinh xảo, nhưng lại có một bộ ngực lớn của phụ nữ.

"Chọn hay lắm." Khúc lão đại ngừng ngâm nga, cười nói, "Lấy con chuột mỹ nhân này đi, hợp với nó lắm."

Lý Tú Lan lại bắt đầu giãy giụa, nhưng bị Khúc lão đại đá lăn ra đất, bàn chân to dẫm lên miệng cô ta, khiến cô ta nức nở không thể lên tiếng.

"Cha." Ninh Ninh dè dặt hỏi, "Mấy đồ chơi bằng gỗ này...... để làm gì thế ạ?"

Cô chỉ biết rằng, bọn buôn người sẽ biến lũ trẻ thành mù loà què quặt, nhưng biến thành chuột với chó...... Chẳng lẽ đây là thời Dân quốc trong thế giới kỳ ảo sao?

"Việc này con đừng để ý làm gì." Khúc lão đại hiển nhiên không muốn cho cô biết chân tướng, chỉ nói mập mờ, "Con cứ chọn một cái là được."

"Đã, đã nói......" Lý Tú Lan ở dưới chân ông ta giãy giụa lên tiếng, "Rõ ràng ông đã nói sẽ cho tôi chọn."

Khúc lão đại lại đá cô ta mấy phát, lạnh lùng nói: "Đó là lúc trước, bây giờ mày không được chọn."

Lý Tú Lan không làm gì được ông ta, chỉ có thể tìm đối tượng khác trút giận, đôi mắt oán hận nhìn về phía bức rèm trước mặt.

Sau bức rèm, Ninh Ninh lâm vào cảnh tiến thoái lưỡng nan.

Tuy không biết những tượng gỗ khác dùng để làm gì, nhưng trực giác mách bảo cô rằng, chỉ sợ không phải là thứ gì tốt, nếu không Lý Tú Lan cũng sẽ không giãy giụa quyết liệt đến vậy.

"Con không chọn nữa được không cha?" Ninh Ninh vuốt nhẹ con chuột mỹ nhân dưới ngón tay, nhỏ giọng hỏi.

"Hôm nay nó chỉ có hai kết cục, hoặc chết, hoặc nhận phạt." Khúc lão đại quả quyết cự tuyệt, lạnh lùng nói, "Hôm nay mà để nó nguyên vẹn ra ngoài, sau này cha mà không ở nhà, đứa nào cũng dám bắt nạt con."

Về điểm này, ông ta quyết giữ ý mình, Ninh Ninh khuyên nhủ thế nào ông ta cũng không chịu nhượng bộ. Không còn cách nào khác, Ninh Ninh đành phải đặt con chuột mỹ nhân trong tay xuống, lấy ba cái tượng gỗ hình người duy nhất ra khỏi hộp.

Một cái không có tay, một cái không có chân, cái cuối cùng là thảm nhất, từ eo trở xuống đều không có, giống như bị chém ngang lưng.

Không còn lựa chọn nào tốt hơn, Ninh Ninh nhắm mắt, từ sau rèm ném một cái tượng gỗ ra.

Tượng gỗ rơi xuống trước mặt Lý Tú Lan, cô ta chật vật bò tới nhặt, sau khi nhìn rõ, nước mắt không nén được trào ra, nhỏ xuống cái tượng gỗ không tay.

"Sao lại chọn cái này?" Khúc lão đại tặc lưỡi, tựa như cảm thấy hơi đáng tiếc.

"Đừng, đừng lấy tay tôi." Môi Lý Tú Lan run run, "Tay tôi rất khéo, giữ lại có thể làm được rất nhiều chuyện......"

"Đủ rồi, một đôi tay làm hại chủ nhân, giữ lại để làm gì." Dẫu sao cũng là tay của người khác, Khúc lão đại chỉ tiếc nuối vài giây, rồi kéo xệch cô ta ra như kéo trâu ngựa, Lý Tú Lan khóc cả một đường, đôi lúc lại quay đầu liếc Ninh Ninh, trong ánh mắt không có vẻ van nài mà chỉ có căm hận thấu xương, như thể toàn bộ những khổ sở mà cô ta phải chịu đều là lỗi của Ninh Ninh vậy.

Hai người đi rồi, rất lâu sau, giọng nói của Ninh Ninh mới khe khẽ truyền ra từ sau bức rèm: "Cha sẽ làm gì bạn ấy?"

Má Vương nói giọng đều đều: "Không biết."

Nhất định là bà ta biết, chỉ là không muốn nói, hoặc không dám nói.

Ninh Ninh cũng không dám nghĩ sâu hơn, càng nghĩ càng thấy sợ, cô nhắm mắt lại, một tay chống đầu, tay kia thì nhặt một cái tượng gỗ từ trong hộp, buông tay ra, tượng gỗ lại lạch cạch rơi vào hộp, sau mấy lần như thế, cô mở mắt ra, nói: "Nhàm chán quá, đúng rồi, tiểu tử lần trước đâu? Gọi cậu ta đến làm xiếc cho con xem đi."

Yêu cầu nho nhỏ này, Khúc lão đại đương nhiên không cự tuyệt.

Trần Quân Nghiên lần thứ hai xuất hiện trong sân của cô, cô cũng một lần nữa tự bọc mình kín mít không một kẽ hở, chỉ có giọng nói truyền đến từ sau lớp mặt nạ: "Cậu tên gì?"

"Tiểu nhân họ Trần." Thiếu niên cúi đầu trả lời, "Tên Quân Nghiên, Quân trong quân tử, Nghiên trong nghiên mực."

Ninh Ninh gật đầu, cái tên này không sai, mặt cùng tên đều khớp với tấm poster, thế giới này tám phần mười chính là thế giới trong phim.

"Cậu định biểu diễn tiết mục gì?" Cô hỏi.

Trần Quân Nghiên cúi gập người chào cô, khi ngẩng lên, hai tay khoanh trước ngực, cậu ta đột ngột lộn nhào về phía sau, lộn liên tiếp mấy vòng, đến dưới tàng cây, cậu ta rút ra một sợi dây thừng từ trong ngực.

Sợi dây được tung ra, buộc thắt nút giữa hai cái cây.

Trần Quân Nghiên chạy lấy đà, động tác cực nhanh, thoắt cái đã nhảy lên dây thừng, một chân đạp trên dây, chân kia nhón lên giữa không trung, hai tay khoanh trước ngực, cậu ta nhún lên nhún xuống trên dây một lát, sau đó đột ngột lộn nhào một cái, sau đó...... Rầm!

Ninh Ninh vừa định vỗ tay thì thấy mắt hoa lên, cậu ta đã ngã chổng vó dưới đất, mãi không đứng dậy được.

"Cậu không sao chứ?" Ninh Ninh ngồi thẳng dậy trên ghế, căng thẳng nhìn cậu ta, chỉ lo cậu ta ngã ra bệnh nan y, như kiểu chấn thương não gì đó thì xong.

Trần Quân Nghiên giãy dụa hai lần vẫn không bò dậy nổi, cuối cùng gắng gượng xoay người, quỳ rạp dưới đất, đầu cúi rạp xuống, nói với cô: "Tiểu nhân vô dụng, xin tiểu thư xử phạt."

Ninh Ninh căn bản không muốn phạt cậu ta, chi bằng nói cô cố ý gọi cậu ta tới để kéo gần quan hệ với cậu ta thì hơn, cô lập tức cười nói: "Chỉ là chẳng may thôi, không cần phạt."

Trần Quân Nghiên lại khăng khăng muốn bị phạt, thấy Ninh Ninh nhất định không chịu đồng ý, cậu ta cuống lên, ngẩng đầu nhìn cô nói:

"Xin tiểu thư trách phạt, nếu không bầu gánh sẽ phạt tôi!"

Ninh Ninh nghe xong lời này, mắt đảo một cái, lạnh nhạt nói: "Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, được rồi, tôi sẽ phạt cậu."

Trần Quân Nghiên ngược lại thở phào nhẹ nhõm, bị cô phạt dù sao cũng tốt hơn bị bầu gánh phạt, một tiểu cô nương hẳn cũng chẳng nghĩ ra được cách gì tra tấn người.

Nhưng câu tiếp theo của Ninh Ninh lại là: "Cậu sợ thứ gì nhất?"

Mặt Trần Quân Nghiên hơi tái đi, hắn định nói dối, nhưng cuối cùng vẫn không dám, đành phải nói đúng sự thật: "...... Tiểu nhân, sợ nhất là chuột."

Trên đỉnh đầu truyền đến một tiếng cười khẽ, hắn lén liếc mắt một cái, thấy Ninh Ninh đang nghiêng mặt, ngón tay bọc trong chiếc găng trắng che trên gò má, thầm thì gì đó với má Vương, hắn không dám nhìn nhiều, vội cúi đầu xuống, không lâu sau thì nghe tiếng bước chân của má Vương, đi nhanh mà về cũng nhanh.

Tà váy quét đất tiến về phía hắn, hắn nghe thấy tiếng tiểu thư vang trên đầu, ngây thơ mà kiêu ngạo: "Phạt cậu ăn sạch thứ tôi đang cầm trong tay."

Giọt mồ hôi to như hạt đậu chảy xuống từ trán Trần Quân Nghiên, rơi vào lớp bùn trên đất. Hắn nghiêm nghị nói: "...... Vâng, tạ ơn tiểu thư xử phạt."

Hắn vẫn giấu diếm một điều, hắn sợ nhất không phải chuột, mà là chuột ăn thịt người, đứa bé bị lừa bắt cùng hắn không cầm cự được, nửa đêm chết ở trên giường, buổi sáng lúc bị người ta tìm ra, lỗ tai và đầu ngón chân đều đã bị chuột gặm rớt, chính tay hắn đập chết con chuột đó, có lẽ là vì đã ăn thịt người, hai con mắt nó đỏ ngầu.

Rốt cuộc là con gái Khúc lão đại, dù xưa nay chưa từng ra khỏi nhà, chẳng cần ai dạy cũng biết cách tra tấn người. Trần Quân Nghiên một bên nghĩ, một bên chống hai tay xuống, chậm rãi ngồi dậy.

Trong nháy mắt ngẩng đầu, hắn thấy một màu đỏ thắm.

Đang kỳ rét đậm, trời đổ tuyết lớn, trong sân ngoài một gốc mai thì chẳng còn gì khác. Ninh Ninh đứng trước mặt hắn, cành cây khô gầy phía sau lốm đốm vài đóa hồng mai, cô chìa bàn tay đeo găng trắng muốt tới trước mặt hắn, ngón tay thon dài nắm một miếng bánh cũng trắng như tuyết, chỉ có một chấm đỏ ở giữa, giống như nốt chu sa trên trán mỹ nhân.

"Cậu cho rằng tôi sẽ bắt cậu ăn chuột thật à?" Ninh Ninh tỏ vẻ "Cậu không sợ bẩn, nhưng tôi thì sợ", cô tiện tay bẻ miếng bánh ra, "Nhìn đi, là bánh nhân đậu."

Nói xong cô nhét một nửa vào miệng, nửa kia thì đưa cho hắn.

Trần Quân Nghiên do do dự dự nhận miếng bánh, má Vương vẫn nhìn chằm chằm vào tay hắn, hắn nhất thời ăn cũng không phải, mà không ăn cũng chẳng xong, cuối cùng hắn cắn răng, nhét miếng bánh vào trong áo, nói: "Đồ ngon thế này, tôi đem về ăn dần."

"Cậu muốn cho cô bé lần trước ăn phải không?" Ninh Ninh thình lình hỏi.

Trần Quân Nghiên lại sợ vã mồ lạnh, vội vàng phủi sạch quan hệ: "Nó gây ra tội ác tày trời như thế, tôi hận không thể tự tay giết nó để trút giận thay tiểu thư, làm sao đem đồ về cho nó ăn được."

Ninh Ninh chớp chớp mắt: "Tôi còn tưởng hai người thân nhau lắm chứ."

"Tôi không quen nó, chỉ học xiếc cùng nhau nên biết tên nhau thôi." Trần Quân Nghiên tiếp tục phủi sạch quan hệ.

Ninh Ninh ồ một tiếng: "Cô ấy tên gì?"

"Lý Tú Lan." Trần Quân Nghiên đáp.

Giờ thì tên nữ chính cũng xác định rồi, Ninh Ninh liếc sang má Vương, má Vương bưng khay bánh ngọt tới, Ninh Ninh nhận lấy cái khay, xoay người đưa Trần Quân Nghiên: "Cầm lấy, đem về mà ăn cùng Lý Tú Lan."

Trần Quân Nghiên ôm khay bánh ngọt, tâm sự nặng nề rời đi, cậu ta vừa đi, Ninh Ninh liền quay đầu hỏi: "Cha con đâu?"

Cô không được ra khỏi phòng, một bước cũng không được, có thể tự do ra vào chỉ có má Vương, nhưng cô muốn gặp Khúc lão đại cũng rất đơn giản, chỉ nghe cô nói:

"Bảo với cha là con nhớ ông ấy lắm."

Không đầy hai tiếng sau, Khúc lão đại đã xuất hiện trước mặt cô.

Ông ta còn cố tình thay quần áo để che giấu mùi máu nhàn nhạt trên người.

Mũi của mình không nhạy! Không, mình vốn không có mũi! Ninh Ninh một bên tự thôi miên mình, một bên hỏi ông ta: "Cha, cha mở rạp xiếc thú phải không?"

Ánh mắt Khúc lão đại sững ra: "Ai nói cho con biết?"

Ninh Ninh chỉ suy đoán, tên phim là Đoàn Xiếc Thú Dân Quốc, nam chính nữ chính đều có mặt ở đây, người nào người nấy còn biết làm xiếc, rất dễ khiến người ta liên tưởng tới kết quả này, cô kéo tay Khúc lão đại, nói: "Việc này cha đừng quan tâm, ngày mai cha lại gọi bọn họ tới nha."

Khúc lão đại chớp mắt: "Sao vậy? Con thích xem xiếc hả?"

"Vâng." Ninh Ninh trợn mắt nói dối, cô rõ ràng thà xem quảng cáo cũng không chịu xem kênh tạp kỹ, lúc này lại tỏ ra rất say mê, "Con thích xem xiếc lắm, cha còn người nào khác không? Gọi bọn họ tới cả đi, để họ cùng biểu diễn cho con xem!"

Cô muốn tận mắt nhìn xem, đoàn xiếc thú trong tay Khúc lão đại rốt cuộc là thế nào, sau đó bỏ giả lấy thật, lọc thô lấy tinh, suy một ra hai, xuyên qua vỏ bọc bên ngoài nhìn thấu bản chất bên trong...... Tóm lại cô nhất định phải xác định rõ, bộ phim Đoàn Xiếc Thú Dân Quốc này rốt cuộc là phim tình cảm, phim nghệ thuật, phim huyền bí, phim chính kịch, hay chỉ là một bộ phim tài liệu về cách vận hành một đoàn xiếc thú!

...... Lạy trời đừng có là phim kinh dị!