Chương 13: [ Edit ] Bộ điện ảnh tôi đã xuyên

Khúc lão đại giận điên lên rồi.

Ông ta bất chấp làm như vậy sẽ ảnh hưởng đến việc kinh doanh của đoàn xiếc thú, nhất định muốn cho cả lũ thành viên dự bị tốt nghiệp sớm, biến thành “ngôi sao lớn” trong một cái lều khác.

“Đều là lỗi của mày!” Trong phòng hình phạt, Khúc lão đại túm tóc Trần Quân Nghiên, hung tợn bảo hắn, “Mày cũng thế, thằng Long Nhị cũng thế, lũ chúng mày đừng đứa nào mơ chạy thoát! Hôm nay tao cho lũ chúng mày chọn tượng gỗ trong hộp hết!”

Trần Quân Nghiên mặt mày bầm tím, hắn chậm chạp căng mí mắt hé ra một đường, cười hỏi ông ta: “Giờ chắc tiểu thư sợ ông lắm nhỉ?”

Vẻ mặt Khúc lão đại vặn vẹo một chút, sau đó ông ta nhếch miệng cười.

“Mày giỏi, mày giỏi lắm.” Ông ta thả tay ra, Trần Quân Nghiên rên lên một tiếng, ngã vật xuống bên chân ông ta, Khúc lão đại từ trên cao nhìn xuống, cười nói, “Thằng khốn, mày còn khốn nạn hơn tao nữa kìa, nếu không xảy ra việc ngày hôm nay, tao nhất định sẽ giữ mày lại, bồi dưỡng mày, bởi vì mày nhất định có thể lăn lộn rất tốt trong cái xã hội chó má này.”

Nói xong, ông ta nhấc cái hộp gỗ trên bàn lên, không biết vì sao chợt ngẩn người, một chốc sau ông ta mới đặt cái hộp xuống, không quay đầu lại mà nói với Trần Quân Nghiên: “Mày phải biết ơn tiểu thư, con bé xin tao cho chúng mày một cơ hội, cho chúng mày tự chọn tượng gỗ trong hộp, chứ nếu mà để tao, tao sẽ chọn cách tàn nhẫn nhất để bào chế chúng mày.”

Cánh cửa mở ra, ánh trăng hắt vào, rọi một khoảng sáng lên mặt Trần Quân Nghiên, khoảng sáng cứ nhỏ dần, nhỏ dần, rồi biến mất khi cửa phòng khép lại.

Ngoài cửa, Khúc lão đại ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, đuổi đám người hầu bên cạnh đi hết, ông ta tự xách đèn lồng đi về nhà, giày đạp lên tuyết phát ra tiếng lạo xạo. Ông ta khoác một thân gió tuyết về nhà, suốt cả đoạn đường chỉ nghĩ cách mở lời với Ninh Ninh thế nào, ông ta cười bảo cô: “Ninh Nhi, con có thấy ria mép của cha xấu không nào? Lại đây, cho cha chiêm ngưỡng tay nghề cạo râu của con nào.”

Ông ta yêu quý bộ ria mép là thế, nhưng vì con gái, nó có đáng gì?

Ninh Ninh nhìn ông ta bằng ánh mắt phức tạp, cô không biết chính mình nên trả lời ông ta ra sao, bởi vì… Cô lại đánh mất cảm giác hài hòa giữa các nhân vật rồi. Không, tình huống còn tệ hơn nữa, cô đã hoàn toàn bị tách khỏi nhân vật Khúc Ninh Nhi.

Sự vô tâm của Khúc Ninh Nhi ngăn trở lương tri của Ninh Ninh, lương tri của Ninh Ninh lại đang trách móc Khúc Ninh Nhi vô tâm, cuối cùng lương tri vẫn chiếm thế thượng phong, cho nên người đang đứng trong phòng này là Ninh Ninh, một diễn viên lại một lần nữa rơi vào bi kịch bị tách khỏi nhân vật, thậm chí không có cách nào thuận lợi sắm vai Khúc Ninh Nhi được nữa.

Sau một lúc lâu ngơ ngác nhìn ông ta, Ninh Ninh cầm lấy dao cạo râu, bước về phía ông ta.

Má Vương ở bên cạnh im lặng thắp một ngọn nến, ánh lửa lay động chiếu vào đôi mắt người đàn ông, khiến con ngươi ông ta nhiễm màu vàng ấm áp. Lúc dao cạo râu cạo đi cọng ria mép nực cười cuối cùng kia, một gương mặt giữa độ tuổi thanh niên và trung niên lộ ra, vừa lạnh lùng vừa dịu dàng, vừa tàn khốc lại nghiêm nghị, thậm chí còn có phần anh tuấn, một vẻ đẹp lạnh lẽo như lưỡi lê sắc bén trong đêm tuyết.

Ông ta đột nhiên lên tiếng: “Cha biết con đã làm gì.”

Bàn tay cầm dao cạo râu của Ninh Ninh run lên.

Máu tươi chảy ra từ vết cắt nhỏ kia, nhưng Khúc lão đại hoàn toàn không để ý, ông ta chậm rãi nhìn về phía Ninh Ninh, vừa dịu dàng vừa bất đắc dĩ cười nói: “Cha biết con đã làm gì trong hộp.”

Cùng lúc đó, sau cánh cửa hình phòng, Trần Quân Nghiên nằm thẳng đơ trên mặt đất, nghĩ đến tiểu thư, nghĩ đến câu nói cuối cùng của cô trước khi đi.

Cô đến sớm hơn Khúc lão đại một bước, kiêu căng ngang ngược đuổi hết đám bảo vệ đi, sau đó dùng cây kéo nhọn cắt đứt dây thừng trói tay chân hắn, chỉ ra ngoài cửa bảo hắn: “Đi đi.”

Trong lúc ngẩn ngơ, hắn dường như lại nhớ về chiều hôm đó, nhớ về trò chơi bạn bè kia.

“Đi đâu?” Trần Quân Nghiên chợt cười.

“Về nhà.” Tiểu thư nói vẻ đương nhiên.

“Tôi không biết nhà tôi giờ ở đâu, từ mười tuổi tôi đã bị bắt tới đây rồi.” Trần Quân Nghiên vẫn nằm dưới đất không nhúc nhích, đôi mắt nhìn chằm chằm trần nhà không chớp, “Tôi đã có cơ hội đi khỏi đây, nếu muốn đi thì lần trước tôi đã đi rồi, nhưng tôi không đi, bởi vì tôi hận Khúc lão đại, hận cái đoàn xiếc thú này, hận cả cô nữa, nếu các người không phải chịu báo ứng, tôi đi khỏi đây cũng đâu có ý nghĩa gì?”

Ngoài miệng thì nói đến là hiên ngang lẫm liệt, trong lòng lại đang gào lên: Giúp tôi với, tôi vẫn chưa thể chết được!

Lời cầu cứu không thể nói thẳng ra được, bởi vì người ta đều coi trọng những kẻ dám coi nhẹ chuyện sống chết, tuy nhiên vẫn phải biết chừng mực, xương cốt quá cứng, sẽ bị người ta bẻ gãy.

Nếu nói đời người là một tuồng kịch, vậy thì vở kịch trước mắt, chính là vở kịch quan trọng nhất trong đời Trần Quân Nghiên, sống hay chết, chỉ có thể chờ xem hắn có thể làm tiểu thư cảm động hay không.

“…… Huống hồ, ngoài cánh cửa kia có thật là tự do không?” Trong bóng đêm không thấy rõ bóng người, chỉ có thể dùng giọng nói để khiến người ta động lòng, Trần Quân Nghiên cố tình làm cho giọng mình nghe càng thêm yếu ớt.

Tiểu thư im lặng một lát, giọng nói vang lên trong bóng đêm: “Tôi biết là cậu chỉ đang diễn kịch trước mặt tôi.”

Lời nói tiếp theo nghẹn lại trong họng Trần Quân Nghiên, chỉ trong nháy mắt, cả người hắn vã mồ hôi lạnh, hắn thậm chí bắt đầu run rẩy, cảm giác sợ hãi khi đến gần cái chết bao phủ toàn thân hắn.

“Nhưng tôi sẽ cứu cậu.” Tiểu thư cười bất đắc dĩ, nói với hắn bằng một thái độ giống cô, nhưng lại có vẻ chẳng phải cô, “Tôi sẽ cứu các cậu.”

Sau một lúc lâu, Trần Quân Nghiên bật cười, cười đến phát run, hắn nói: “Tiểu thư, tôi không tin cô.”

Mạch hồi ức chấm dứt, Trần Quân Nghiên để tay lên ngực tự hỏi, có thật là hắn không tin cô? Nếu đúng là vậy, thì hắn đang đợi cái gì? Hắn thất vọng cái gì? Hắn oán hận cái gì?

“…… Cô nói cô nhất định sẽ tới cứu tôi, nhưng cô không tới.” Trần Quân Nghiên lẩm bẩm, “May mà tôi không tin cô, trong chốn địa ngục này, không có ai là người tốt, không có bạn bè, không có lòng tin, cái gì cũng không có……”

Hắn quay đầu nhìn về phía cái bàn, nhớ mang máng lúc Khúc lão đại ra ngoài đã để lại cái hộp gỗ trên bàn, hắn cười mỉa: “Cô tưởng để thứ này lại, cô tưởng cho phép tôi tự chọn tượng gỗ là đền bù được cho tôi rồi ư? Tiểu thư…… Cô thật là vừa đáng yêu vừa đáng giận……”

Chữ cuối cùng vừa dứt, cửa phòng bỗng phịch một tiếng bị phá ra.

Ánh trăng lại lần nữa chiếu lên mặt hắn, Trần Quân Nghiên nhoẻn miệng cười, đó là nụ cười khi đã trả được một mối thù lớn.

“Tìm được rồi!”

“Mau đi báo cho Lý Tú Lan tiểu thư!”

“Ồ, bị thương nặng quá, mau gọi bác sĩ!”

Một toán người mặc trang phục cảnh sát xộc vào, từng bóng dáng lướt qua khuôn mặt Trần Quân Nghiên. Hắn rốt cuộc không kìm chế được bật cười ha hả.

“Cuối cùng mấy người cũng tới rồi!” Hắn cười to nói, trong ánh mắt quái lạ của mọi người, hắn cười đến trào nước mắt, “Tiểu thư, cô tưởng tôi dẫn cô đi xem chân tướng thật ư?”

Tiểu thư ngây thơ khờ khạo, tiểu thư kiêu căng tùy hứng, tiểu thư vừa đáng yêu vừa đáng giận …… Hắn chưa bao giờ tin cô, thì sao có thể gửi gắm hy vọng vào cô? Lý Tú Lan, tam tiểu thư của quân phiệt Lý gia, mới là hy vọng của hắn, lúc tiểu thư chạy trốn khỏi Khúc lão đại, lúc Khúc lão đại huy động tất cả mọi người đi tìm cô, hắn đã lặng lẽ rời khỏi đoàn xiếc thú, cầm một phong thư và tín vật của Lý Tú Lan tới đồn cảnh sát. Đương nhiên cần một chút thời gian để nghiệm chứng thân phận Lý Tú Lan, cũng may cuối cùng vẫn kịp, vì thế người chiến thắng cuối cùng là hắn, người được cười sau cùng cũng là hắn.

“Bước ra khỏi cánh cửa lớn đó, vẫn không chạy thoát được.” Cười xong, Trần Quân Nghiên lẩm bẩm nói, “Chỉ có phá tan cái đoàn xiếc thú này, chỉ có hủy hoại tất cả các người, tôi mới được tự do……”

Vì thế hắn lợi dụng mọi người, cũng lợi dụng chính hắn.

Sau khi xác nhận Trần Quân Nghiên đã an toàn, một cảnh sát ở lại chăm sóc hắn, những người khác đang định đi thì Trần Quân Nghiên lên tiếng hỏi sau lưng bọn họ: “Các anh đi đâu? Người trong đoàn xiếc thú thế nào rồi? Đã bắt được Khúc lão đại và con gái ông ta chưa?”

“Bắt được cả rồi, chỉ còn sót Khúc lão đại và con gái gã thôi.” Một viên cảnh sát lịch sự đáp lời hắn, “Bây giờ chúng tôi sẽ qua đó.”

“…… Đi đi, đừng để kẻ đầu sỏ chạy thoát.” Trần Quân Nghiên nói, “Đúng rồi, cứ mở cửa ra, tôi cần chút ánh sáng.”

Cảnh sát đi rồi, lúc đi không đóng cửa, gió tuyết thốc vào, lạnh tới mức viên cảnh sát ở lại không chịu được phải chà chà cánh tay, Trần Quân Nghiên cũng lạnh tới mức môi tím tái vẫn không chịu đóng cửa, hắn tham lam hít không khí tự do vào phổi, tham lam thu hết ánh trăng ngoài cửa vào trong mắt.

Không lâu sau, một bác sĩ xách hòm thuốc tới, ngạc nhiên nói: “Trong này lạnh thế mà còn mở cửa ra làm gì?”

Ông ta khép hờ cửa phòng, rồi tìm một ngọn nến từ hòm thuốc thắp lên, ánh lửa chập chờn, thi thoảng phát ra tiếng lách tách, bác sĩ thoa thuốc cho hắn rồi băng bó đâu vào đấy, cuối cùng còn dặn dò: “Cậu ăn đói mặc rách đã lâu, sức khỏe đã tệ lắm rồi, hơn nữa lại suy nghĩ nhiều, nếu không tranh thủ lúc còn trẻ mà bồi dưỡng thân thể, già rồi là khổ đấy. Đúng rồi, chỗ này không ở lại được đâu.”

Không đợi Trần Quân Nghiên mở miệng, viên cảnh sát sau lưng hắn đã lên tiếng: “Lý Tú Lan tiểu thư dặn, tìm được cậu thì phải đưa cậu tới chỗ cô ấy ngay.”

Trần Quân Nghiên gật đầu, được anh ta nâng dậy, lúc sắp đi tới cửa, bỗng nhiên hắn nói: “Khoan đã.”

Hắn dừng chân, nhìn cái hộp gỗ trên bàn bằng ánh mắt phức tạp, cái hộp gỗ đã từng mang đến cho hắn vô số cơn ác mộng, giờ lại bị vứt lăn lóc trên bàn như một thứ phế phẩm không đáng một đồng. Mộc chốc sau, viên cảnh sát sốt ruột mở miệng hỏi: “Chúng ta đi được chưa?”

“…… Đi thôi.” Trần Quân Nghiên lên tiếng, trong lòng tự nhủ: Coi như giữ lại làm kỷ niệm đi. Sau đó vươn tay, cầm lấy cái hộp gỗ trên bàn, trong nháy mắt nhấc cái hộp lên, hắn ngây ngẩn cả người, vì sao…… lại nhẹ như vậy?

Hắn hất tay viên cảnh sát, vội vàng mở hộp ra.

Tượng gỗ không tay, tượng gỗ không chân, tượng chó biết hát, tượng người da chuột, tượng búp bê đầu to…… Tất cả tượng gỗ đều đã biến mất.

Ánh trăng chiếu vào hộp, bên trong là một xấp giấy trắng được cắt từ giấy Tuyên Thành, Trần Quân Nghiên nhặt một tờ lên xem, trên đó là một con chữ xiêu xiêu vẹo vẹo, như một đứa trẻ vừa học chữ cầm bút lông nghuệch ngoạc viết: Nhân*.

  • Chữ Nhân: 人 có nghĩa là người.

Ngón tay Trần Quân Nghiên run lên, chữ cũng như người, bóng dáng tiểu thư trong ánh nắng chiều hiện lên trước mắt hắn.

Ngày đó, cô lại quấn quít lấy hắn, bắt hắn chơi cái trò bạn bè ấu trĩ kia cùng cô.

“Tôi không biết viết, nhưng mà chẳng sao cả.” Đó là một buổi chiều ấm áp cực kỳ biếng nhác, cô ngồi dưới cửa sổ sáng sủa, mái tóc được ánh mặt trời dát lên một lớp vàng kim, giống y như con búp bê tóc vàng cô đang ôm trong ngực, cô cười nói với hắn bằng cái giọng nũng nịu biếng nhác như ánh mặt trời sau ngọ, “Tôi vừa xinh đẹp lại vừa có tiền, chỉ cần tìm một người chồng biết viết là xong. Đúng rồi, cậu biết viết không?”

Cô luôn nghĩ quá ít, hắn lại luôn nghĩ quá nhiều, hắn cân nhắc lời nói của cô hai ba lần, mới cẩn thận trả lời: “Tôi biết.”

“Vậy thì không được.” Tiểu thư lập tức trở mặt, “Chúng ta là bạn bè, cậu biết thì tôi cũng phải biết, mau dạy tôi đi!”

Giấy và bút đều được đem tới, nhưng nên dạy cô viết cái gì đây? Khoảnh khắc đó hắn suy nghĩ rất nhiều rất nhiều, cuối cùng bút chấm vào giấy.

“Đây là chữ gì?” Tiểu thư ghé vào bên cạnh, hỏi hắn.

“Nhân.” Hắn trả lời.

Trên đời này, con người là quý nhất, con người không nên sống đê hèn như cỏ rác, cũng không nên sống dưới lớp da cầm thú.

Hắn muốn làm người…… Cũng hy vọng cô hãy là một con người.

Hộp gỗ tuột khỏi tay Trần Quân Nghiên, những trang giấy viết chữ Nhân kia rơi xuống, rồi lại bay lên, chập chờn quanh hắn như những đứa trẻ nhỏ, Trần Quân Nghiên thở hắt hai hơi, sau đó xoay người lao ra cửa.

  • Lời tác giả:

A Hạ: “Hôm qua đương nhiên không có cẩu huyết, bởi vì cẩu huyết hôm nay mới bắt đầu… À đúng rồi, cửa lớn khóa rồi nhé, đừng nói vội vàng tông cửa chạy mà được nhé, đến cả cửa sổ cũng khóa luôn rồi, nào nào lại đây ngồi xuống đi… Á, các người muốn làm gì! Á! Điêu dân các người định làm gì trẫm!