Hai ngày sau.
Ninh Ninh lần đầu tiên được ra ngoài, nhìn thấy cảnh sắc bên ngoài khoảng sân một tấc vuông, cô hít vào một hơi, đột nhiên cảm thấy hơi căng thẳng, tiếp theo nên bước chân trái hay bước chân phải đây? Khúc lão đại đi đằng trước xoay người, vươn một bàn tay về phía cô, cười nói: “Đi thôi con.”
Ninh Ninh mỉm cười chạy tới, đặt bàn tay nho nhỏ của mình vào bàn tay to của ông ta.
“Đông người lắm, con đi sát vào cha nhé.” Khúc lão đại nắm chặt tay cô, vừa đi vừa nói, “Đừng để bị lạc.”
Sắp đến Tết, trên đường tràn ngập hương vị năm mới, những cửa hàng bán hàng tết mở ra từ nam đến bắc, từ tây đến đông, gà vịt thịt cá, dầu muối tương giấm, mứt khô bánh ngọt, giống như lưỡi câu thu hút dòng người. Ninh Ninh đứng trước một cửa hàng vịt nướng đi không nổi, Khúc lão đại bảo cô: “Bao giờ về cha sẽ mua cho con, bây giờ có mua cũng không ăn ngay được, sẽ nguội lạnh mất.”
Khúc lão đại cho phép cô ra ngoài chơi, nhưng không cho phép cô tháo mặt nạ xuống trước mặt bất kỳ ai.
“Vâng, dù sao bây giờ con cũng không đói lắm.” Ninh Ninh tiếc nuối thu hồi ánh mắt từ con vịt nướng bóng loáng dầu, nói với ông ta, “Chúng ta đi xem xiếc trước, xem xong rồi về mua nha cha.”
Hai người tiếp tục đi, có một người qua đường quay đầu lại, bật cười với cái mặt nạ của Ninh Ninh, Ninh Ninh không có phản ứng gì, nhưng Khúc lão đại lại tranh thủ lúc hai người đi sượt vai nhau ngáng chân hắn một cái, sau đó mặt tỉnh bơ giẫm gãy tay người kia, người kia vừa định mắng ông ta, ông ta lại cúi đầu lạnh lùng nói: “Tao vốn định giẫm vào cổ mày cơ.”
Người nọ nghẹn họng, lại nhìn thấy khẩu súng giắt bên hông ông ta, lập tức xám xịt chạy mất.
Hắn đi rồi, Khúc lão đại dẫn Ninh Ninh vào một cửa hàng bán mặt nạ, mua một cái mặt nạ trắng như tuyết đeo vào, cười bảo cô qua lớp mặt nạ: “Tốt rồi, giờ thì hai cha con mình giống nhau rồi.”
Ninh Ninh cũng cười hì hì, vươn tay xốc mặt nạ của ông ta lên, rồi lại đeo vào cho ông ta, chơi được một lúc, phía sau rộ lên tiếng ồn ào khiến cô chú ý, cô quay đầu nhìn, thấy một toán người đang tiến tới từ không xa, đi đầu là hai người múa lân, ở giữa là chú hề đang tung hứng bóng màu, cùng với tiếng khua chiêng gõ trống, một thiếu niên đi cà kheo xuất hiện, vừa đi vừa lớn tiếng hô: “Đoàn xiếc thú biểu diễn lưu động, buổi biểu diễn cuối cùng! Buổi biểu diễn cuối cùng! Mọi người đi ngang qua đừng bỏ lỡ!”
“Ồ! Là Long Nhị!” Ninh Ninh nhận ra cậu nhóc đi cà kheo kia, cô đứng giữa đám người vẫy tay cười chào cậu ta.
Long Nhị nhìn về hướng này, dường như trông thấy cô, lại dường như không thấy, cậu ta phất phất tay về phía toán người kia, làm một điệu bộ kỳ quặc.
Chờ toán người đi qua, Ninh Ninh cười quay đầu lại, cô sững ra, hỏi: “Cha, cha sao thế?”
Khúc lão đại thu hồi ánh mắt, cười bảo cô: “Không có gì, chúng ta đi thôi.”
Ninh Ninh hiểu ông ta, ông ta lộ ra như vậy vẻ mặt như vậy, nhất định là bởi vì phát hiện ra chuyện gì đó không ổn. Cô quay đầu nhìn về phía Long Nhị vừa đi khỏi, nghĩ thầm: “Trần Quân Nghiên, là chuyện cậu đang làm phải không?”
Cô nhoẻn miệng cười, lúc đi ngang qua cổng lớn của đoàn xiếc thú, cô ngừng bước không chịu đi tiếp, chỉ vào đám người đang không ngừng ra ra vào vào, nói: “Con cũng muốn xem cái này.”
“…… Ngày nào cũng xem mà con còn chưa chán hả?” Khúc lão đại nói.
“Cái này không giống.” Ninh Ninh nói, “Xem một mình, và xem cùng mọi người không giống nhau.”
Khúc lão đại cho rằng cô cô đơn quá lâu, nên muốn trải nghiệm cảm giác chen chúc cùng người khác, bất đắc dĩ lắc đầu nói: “Cha nói cho con biết có cái gì không giống nhé, chính là con đứng yên không đi, cũng có thể nháy mắt dịch chuyển mười mét, con nhìn kìa.”
Hai cha con cùng quay ra nhìn, một người đàn ông rõ ràng chỉ là đi ngang qua, không cẩn thận bị cuốn theo đám người, nhoáng cái đã biến mất bên trong cánh cổng, cuối cùng chỉ kịp hét một câu: “Tôi chỉ ra ngoài mua nước tương thôi mà!”
Giao thông dịp Tết……
Trong đầu Ninh Ninh chợt hiện ra cụm từ đáng sợ này.
Cùng là loài người cả, sao cứ phải giày vò lẫn nhau! Ninh Ninh nhắm chặt mắt lại, sau đó đột ngột giãy khỏi tay Khúc lão đại, chạy sang bên đó, bóng người lập tức bị đám người cuốn đi, chỉ bỏ lại một câu: “Con mặc kệ, con cứ muốn xem cơ!”
“Ninh Nhi!” Khúc lão đại ở sau lưng hô gọi, mắt thấy chính mình nháy mắt dịch chuyển mười mét, tới trước cổng lớn, một gã gác cổng giơ tay ngăn cô lại: “Vào cửa hai đồng.”
Ninh Ninh cuống quít muốn vào, móc một đồng bạc đưa ông ta: “Không cần thối lại.”
Gã gác cổng thu tiền, cười hềnh hệch tránh ra, sau khi đi vào, cô phát hiện phía trước dựng hai cái lều, cái lều bên trái cũ bẩn vá chằng vá chịt, cái lều bên phải lại thêu rất nhiều hoa văn, có mỹ nhân xà, người da chuột, người hai đầu……
Ninh Ninh muốn vào lều bên phải xem, nhưng có hai gã bảo vệ đứng trước cửa lều, trong đó có một người cô nhận ra, gã cũng quen cô, bởi vì râu và lông mày của gã chính là bị cô cạo mất, giờ mà cô qua đó, liệu có bị gã cản lại không?
Đang do dự thì một thiếu niên trong đoàn xiếc thú chạy tới, vừa ôm bụng vừa luôn miệng úi da úi da, cũng không biết cậu ta nói gì với gã bảo vệ trụi râu trụi lông kia, gã bảo vệ trụi râu trụi lông đi cùng cậu ta, chỉ để lại một gã bảo vệ mặt mũi lạ hoắc.
Mấy người khách đi sượt qua Ninh Ninh, cô nhấc chân đi theo bọn họ, sau đó thấy gã bảo vệ giơ tay ngăn họ lại, nói: “Vào xem xiếc mười đồng.”
“Gì mà đắt dữ!” Đám người kia hô lên, xem chừng không nỡ tiêu nhiều tiền như vậy, một người trong đó hỏi, “Trong đó có cái gì? Mấy cái trò nuốt đao với khạc lửa mà đáng giá nhiều tiền thế sao?”
“Đương nhiên là đáng!” Gã bảo vệ nói, “Người da chuột, chó biết hát, Bạch Cốt Tinh, tất cả đều là của lạ ông không tìm được ở chỗ khác đâu! Hơn nữa hôm nay là ngày cuối cùng, ông không xem thì ngày mai cũng chẳng có mà xem đâu!”
Mấy người bắt đầu do do dự dự thương lượng với nhau, Ninh Ninh sợ gã bảo vệ trụi râu trụi lông kia về, cô đẩy bọn họ ra, tự trả tiền vào trước.
Xốc lên cái màn dày, bên trong là một thế giới khác.
Trước mặt là một sân khấu hình cung, dưới sân khấu bày mấy hàng ghế, có lẽ là bởi vì vé vào quá đắt, nên trên chỗ ngồi chỉ lác đác người, hơn nữa còn có không ít người không chịu ngồi cho tử tế, mà đứng bu quanh sân khấu.
Trên sân khấu là một con chó nhỏ, không phải loại chó quý hiếm gì, dáng vẻ cũng chẳng đáng yêu, Ninh Ninh đang thắc mắc thế này thì có gì đáng xem, lại thấy nó ngẩng đầu lên, dùng một đôi mắt người nhìn cô, mở miệng hát: “Tình không biết tự bao giờ, càng ngày càng đậm sâu, người sống có thể vì tình mà chết, chết rồi lại có thể vì tình mà hồi sinh.”*
- Hai câu trong lời tựa của vở kịch Mẫu Đơn Đình của Thang Hiển Tổ.
Ninh Ninh sợ tới mức liên tục lùi về sau vài bước, va phải ngực một người.
“Tiểu thư.” Giọng Trần Quân Nghiên vang lên sau lưng cô, “Đi theo tôi.”
Hắn kéo cô tới một chỗ vắng người ngồi xuống, mấy vị khách lác đác ngồi chung quanh che khuất bọn họ.
“Cô nhìn đi.” Trần Quân Nghiên ngồi xuống cạnh Ninh Ninh, nhìn lên sân khấu, nói, “Đây mới là bộ mặt thật của đoàn xiếc thú.”
Tấm màn mở ra, nghệ sĩ lên sân khấu. Đầu tiên xuất hiện là người da chuột, tuy là dáng vẻ con người nhưng lại có da chuột và đuôi chuột, còn vươn tay cho khán giả dưới sân khấu sờ thử, những người được sờ đều kinh ngạc không thôi, xuất hiện sau đó là một đứa bé đầu to, đầu lớn như cái lu, chân tay lại tong teo như que củi, mềm oặt như bông, không tự đi được mà phải để một thiếu nữ hai đầu ôm nó đi, sau đó nữa là người không chân, người nhiều tay, mỹ nhân xà, trong tiếng hát của chó biết hát, từng người từng người lên sân khấu, một cảnh tượng vô cùng quái dị.*1
“Tiểu thư.” Trần Quân Nghiên ngồi bên Ninh Ninh chợt hỏi, “Cô có tin trên thế giới này thật sự có chó biết hát không?”
Trên sân khấu, con chó kia dùng chất giọng của một thiếu niên ngân nga: “Chó sủa não nề, gió lạnh căm, trên nấm mồ hoang, ma nữ vái ánh trăng……”
Cùng với tiếng ca, tấm màn lại được xốc lên, một hình bóng quen thuộc từ hậu đài bước lên sân khấu.
Là Lý Tú Lan.
Hôm nay cô ta ăn mặc như một ca kỹ, bên tóc mai gài một bông hoa, áo ngoài cộc tay, váy hồng, cô ta nhìn xuống dưới, vừa trông thấy Ninh Ninh và Trần Quân Nghiên, ánh mắt lập tức trở nên độc ác, cô ta nhoẻn miệng cười, sau đó tay áo dài vung lên, tản ra xung quanh như làn sóng, bên dưới tay áo, từ khuỷu tay trở xuống hoàn toàn không có máu thịt, chỉ còn lại xương trắng ởn.
Mặt Ninh Ninh trắng bệch, cảm thấy buồn nôn……
“Không có.” Trần Quân Nghiên bên cạnh cô nói nhẹ hẫng, “Nó vốn là một người bình thường, sau khi bị lừa bắt tới đây, trước tiên dùng thuốc làm bong lớp da trên người, rồi đốt da chó trộn với thuốc dán lên, sau đó nuôi chung với chó, chờ nó uống sữa chó, mọc ra lông chó, nó không còn là con người nữa, mà là con chó biết hát của đoàn xiếc thú.”*2
Cậu ta đột ngột quay đầu, bình tĩnh nhìn Ninh Ninh, nói với cô: “Lúc trước cô hỏi tôi vì sao phải sợ đúng không? Đây chính là nguyên nhân, tôi sợ chính mình sẽ có một ngày rơi vào bước đường như nó, kết cục giống như Lý Tú Lan, tiểu thư, cha của cô là……”
“Khóa cửa lại!” Khúc lão đại từ ngoài lều chạy xộc vào, đằng sau là một đám vệ sĩ, Long Nhị đi cà kheo làm canh gác, Cẩu Đản giả bộ tiêu chảy dẫn gã bảo vệ đi, cùng mấy thiếu niên khác bị ném bịch xuống đất, một người trong đó vừa mới quỳ xuống, đã không nhịn được sợ hãi hét lên: “Không phải tôi! Không phải tôi! Đều là thằng Trần Quân Nghiên bắt tôi làm!”
Khúc lão đại không thèm liếc nhìn cậu ta một cái, ánh mắt ông ta nôn nóng đảo qua đám người, cuối cùng dừng lại trên người Ninh Ninh.
“Hôm nay đoàn xiếc thú phải xử lý chuyện nội bộ.” Ông ta vội bước về phía Ninh Ninh, vừa đi vừa lớn tiếng ra lệnh, “Lão Trương, trả lại tiền cho khách!”
Trả tiền, mời bọn họ ra ngoài.
Đuổi hết những người không liên quan, trong lều chỉ còn Khúc lão đại, Ninh Ninh, Trần Quân Nghiên, cùng một đám thiếu niên mặt mày tái nhợt và đông đảo ‘nghệ sĩ’ trên sân khấu.
Khúc lão đại đến trước mặt Ninh Ninh, vươn tay muốn kéo cô lại gần, nhưng tay vừa chạm tới vai cô, Ninh Ninh liền phản xạ có điều kiện duỗi tay đẩy ra, cô không dùng sức, ông ta lại lùi lại hai ba bước, bàng hoàng nhìn cô.
“Con……” Ninh Ninh nhìn ông ta, dù làm Khúc Ninh Nhi, hay làm Ninh Ninh, giờ khắc này đều không có gì khác biệt, tinh thần cô đã phải chịu một cú sốc quá lớn, thế nên lúc này, ánh mắt cô nhìn Khúc lão đại……cũng tràn ngập vẻ sợ hãi như những người khác.
Khúc lão đại ngơ ngác nhìn cô, trong ánh mắt là nỗi thống khổ và mất mát cùng cực, cùng ánh nước lấp loáng, nhưng cấp dưới còn đang ở sau lưng ông ta, thành viên đoàn xiếc thú cũng ở sau lưng ông ta, ông ta không thể khóc trước mặt bọn chúng, vì thế ông ta nhắm mắt lại một lúc, đến lúc mở ra, nỗi thống khổ và mất mát cùng cực đã hóa thành cơn phẫn nộ, ông ta nhìn Trần Quân Nghiên, nghiến răng nghiến lợi, gằn từng chữ: “Trần Quân Nghiên, mày giỏi lắm! Mày sẽ bị phạt, tất cả chúng mày đều sẽ bị phạt!”
Chú thích của tác giả: *1, *2: Tư liệu lấy từ: bản ký lục “Ghi Chép Lại Những Chuyện Nhỏ Thời Thanh” (清稗类钞) của nhà báo cuối thời nhà Thanh Từ Kha, “Thải sinh chiết cát” (采生折割), “Tử Bất Ngữ” (子不语) vân vân.
Kể một tiểu kịch trường để xoa dịu bầu không khí nha.
Khúc lão đại rút súng chỉ vào tác giả, hằm hè: “Sao đoàn xiếc thú của tao lại không có tên?”
Tác giả gào khóc: “Không nghĩ được ra tên nào hết á!!! Tôi định đặt tên là đoàn xiếc thú Khúc gia rồi đấy chứ, nhưng mà nhìn qua lại tưởng là Như Gia*…”
“Rầm!!!”
Zinny:
- Như Gia là một công ty kinh doanh khách sạn có trụ sở ở Thượng Hải, tên tiếng Anh là Home Inn.