Chương 2: Tinh Lạc

Kiếp Sát hàng lâm , trịnh khánh dư một thân uy phong đỡ lấy bảy tia tử kiếp của thiên đạo pháp tắc sáng tạo , hàng loạt các pháp tướng lẫn pháp bảo lần lượt xuất hiện , bảy trăm thanh Tử Tây Kiếm xuất hiện với sát khí mãnh liệt

Đoàng !

Một tia tử kiếp màu đỏ như huyết hướng đến , tia lôi kiếp này có tên Đoạn Càn Khôn

Đoàng !

Một tia tử kiếp nữa lại hạ xuống , tính tới bây giờ đã có 6 tử lôi kiếp giáng xuống , trịnh khánh dư quả thật rất trâu bò mới đỡ lâu được như vậy

Đằng La Đế Tôn vì mong muốn phục thù cho tổ tiên cũng như khao khát trường sinh bất lão mà ra tay đồ sát vô tận sinh mạng và cướp đoạt linh hồn để tạo ra trường sinh linh dịch

Phụt !

Một ngụm máu tươi phun thẳng từ miệng , cậu thật sự chịu đựng không nổi nữa , từng tia sát kiếp như trăm vạn con dao mũi tên đang xé nát da thịt cậu , để khống chế kiếp sát cậu liền lôi ra Trấn Phù do Tiên Đạo Tổ Đế tạo ra ném vào kiếp sát , sau một loạt hành động hiến tế sinh mệnh cho phù , trấn phù bay nhanh như chớp tới trước con mắt , phù ngữ lẫn họa tiết từ trấn phù đánh thẳng ngay con mắt , một tia sáng màu vàng từ phù xuất thế , đó là hơi thở của Tiên Đạo Tổ Đế , nó ngay tức khắc phong bế toàn bộ bầu trời , ngay tức khắc con mắt liền làm ra phản ứng sau một loạt thụ động , nó phóng ra một chùm năng lượng có sức công phá hủy diệt mấy cái hành tinh đánh thẳng phù , trấn phù như không có chuyện gì , nó vẫn hiển nhiên đón nhận chùm năng lượng kia , bùm ! , không hiểu tại sao chùm năng lượng kia lại tự bay vào con mắt kia , kiếp sát chịu tổn thương nặng nề phải lui tạm , cậu vốn là tồn tại đại năng , có sức mạnh nghịch thiên , dù cho thiên kiếp mạnh hơn tỷ lần đã làm gì được cậu , chỉ có điều , cậu đang lịch kiếp ở hồng trần nhân giới , thân xác phàm trần nào đâu có thể thi triển sức mạnh kia được

" Khánh Dư ! Khánh Dư "

Cậu nhìn đằng la nở nụ cười rồi rơi thẳng xuống mặt đất

" Khánh Dư ! "

Đằng La tâm linh hoảng hốt , hắn ta chạy tới nhanh phía cậu đỡ cậu vào trong lòng mình

" Khánh Dư , Trịnh Khánh Dư mau tỉnh lại cho tôi , mau tỉnh dậy cho tôi "

" Đồ ngốc không được chết có nghe hay không hả "

Không có lời hồi đáp từ khánh dư

Cậu bỗng mở mắt cố gắng mấp máy môi nói , chắc có lẽ cũng vì cậu đang như ngọn đèn trước gió lớn nên âm thanh rất yếu

Trịnh Khánh Dư lấy tay sờ má đằng la lần cuối rồi trút hơi thở cuối cùng , bàn tay ấy rơi xuống nền tuyết lạnh , ngày 27 tháng 12 năm 1901 - lịch tu chân văn minh tinh lúc 10h sáng Trịnh Khánh Dư tinh lạc Trượng Vực

Đằng La ánh mắt đỏ rực liên tục gọi tên cậu ra sao thì cậu cũng không tỉnh dậy , mối quan hệ của đằng la và cậu phải bắt nguồn từ lúc hai người còn rất trẻ , trong một lần đằng la bị trọng thương chính Trịnh Khánh Dư đã cứu mạng cậu , đằng la sau khi nhận ra tài năng của cậu đã trở nên hâm mộ cậu chỉ tiếc về sau mỗi người một chí hướng mà xa cách , [ Vô Tà Thuần Dương Nhàn Quân - Lăng Hải ] chuyện về sau thì mọi người đã hiểu

Tiềm thức của cậu bắt đầu hiện ra hình ảnh quá khứ của bản thân , từ lúc cậu còn trong bụng mẹ cho tới khi thống nhất tinh cầu trở thành hoàng đế , từng người bạn đồng hành người thân cho đến vị nữ đế kia cũng xuất hiện trong tiềm thức , ký ức lại lội ngược về vô tận kiếp trước , tất cả các hóa thân của cậu lần lượt hiện ra , các cảnh vật ở các kiếp , người thân bạn bè ở kiếp trước đều xuất hiện , như hình ảnh trình chiếu một cách vô cùng rõ ràng và sắc nét

Kiếp sát như được giải thoát liền muốn phóng ra tử kiếp nhưng không hiểu sao bị một thế lực nào đánh tan tới nguyên anh cũng không tồn tại được , bầu trời trở lại cảnh quang sáng đẹp

Linh hồn cậu xuất thể , dù cho có hồn tu có sức mạnh kinh thiên phi thường ở đây cũng vô phương nhìn được linh hồn của cậu , không bất cứ lực lượng nào mạnh mẽ có thể xem được linh hồn của cậu , cậu là ai chứ ? , cậu chỉ đơn giản là một bí ẩn , một bí ẩn vô cùng cổ lão của đại la vũ trụ

Nói tới Tiên Đạo Tổ Đế đây chính là người khai sáng thiên nhân giới , chúa tể tối cao và thủy tổ của thiên tiên nhân tộc và cũng là học trò của cậu

Hoàng Cung , rất rất nhiều năm sau cái chết của Trịnh Khánh Dư

" Phụ Hoàng người ở trên trời có linh thiêng xin hãy bảo vệ cho nước Nguyệt Nam chúng ta , người đời sau sẽ biết triều đại hai cha con chúng ta là thịnh thế minh quân , nhưng không biết hai cha con ta là người như thế nào "

" Anh nhi , thiên hạ này không ai đem đi được , vạn vật tự có số , con mai này sẽ đế vương , con nên lấy đức trị vì cho tốt , dùng người phải biết linh động , phàm nhân con nên đối xử công bằng , đừng thiên vị giữa tu chân giả và phàm nhân , nam và nữ hễ là kẻ có tài đức thì trọng dụng nếu là phường tiểu nhân thì nên bài trừ , nếu phải dùng tiểu nhân làm việc thì phải dùng cẩn thận thông minh , đừng để tiểu nhân ghi thù , người nói người công đạo ta nói ta công đạo , công đạo hay không chỉ có ông trời mới biết , hậu nhân bình luận chúng ta ra sao thì cứ mặc kệ "

Âm thanh khi xưa của khánh dư vang vọng trở lại trong tiềm thức của trịnh anh , hôm nay chính là ngày tử chiến của văn minh tinh với quân tiên giới .