Chương 156: Kết quả trận đánh

KENG KENG KENG KENG KENG...

RẦM RẦM RẦM RẦM RẦM...

ĐÙNG ĐÙNG ĐÙNG ĐÙNG ĐÙNG...

Trận chiến giứa hai phe cánh vẫn đang không ngừng diễn ra, hoàn toàn không chút nào để ý đến ngay lúc này đây núp ở trong góc khuất gần đó có một người quen đang theo dõi toàn bộ thế cục.

Trần Vô Hạo dù quả thật là đã quyết định sẽ giúp đỡ, nhưng tất nhiên hắn sẽ không hành động bồng bột mà vội lao vào động thủ, hành động đó chẳng những không giúp được gì mà còn tự hại chính bản thân.

Tên này còn đang nghĩ xem liệu có nên suy nghĩ lại việc giúp mấy người này nói chung và nữ tử kia nói riêng hay không đấy.

Đúng là hắn hiện giờ đã xem như có đủ thực lực để mà đánh một trận với Thông Linh Cảnh rồi, ứng phó cảnh giới đó ở mức Trung Kỳ vẫn xem như trợ trận được...

Thế nhưng vẫn đang cảm thấy liệu mình có đang làm một chuyện thừa thãi ngu ngốc, tự dưng đào thêm phiên phức lên cho bản thân giải quyết hay không.

Đây giống như là hắn đang nổi hứng lo chuyện bao đồng vậy, việc có thể tránh được một cách an ổn lại không muốn tránh, lại muốn nhảy thẳng vào đó cơ.

Nữ tử kia chỉ là một người tốt bụng hiếm hoi trong tu chân giới đầy hiểm ác tai hoạ ngầm này, cũng chỉ tình cờ có chút duyên gặp mặt với nhau...

Giúp được lần này thì không có nghĩa là lần sau hắn sẽ có thể giúp được, tất nhiên là giúp được vẫn tốt hơn.

Nếu như đã một lần nữa tình cờ gặp lại vào ngày hôm nay, thế thì xem như là đôi bên cũng có chút duyên, ra tay coi như là chuyện nên làm.

Chứ nếu gặp được là một nhóm người xa lạ có lẽ Trần Vô Hạo đã sớm đi đường vòng rồi, trừ khi hắn đánh giá cao một phe cần giúp giống như đối với nữ tử kia, thế thì có lẽ hắn sẽ giúp một lần.

Quanh đi quẩn lại, đương nhiên là lòng hắn đã quyết sẵn, hắn sẽ không có ý thay đổi, chỉ là có chút đắn đo chần chừ, thầm cảm khái mắng trong lòng sao lại tự thích rước việc vô thân như thế.

Nhưng hắn vẫn luôn làm theo thiên hướng của chính mình đó là thuận theo nội tâm mình, dù hắn không muốn động thủ nhưng mà nội tâm hắn muốn giúp nữ tử kia nên hắn dĩ nhiên sẽ làm rồi.

Vẫn núp ở một chỗ, chờ xem thời cơ thích hợp thì hoạt động gân cốt một chút, nhất là khi tên này đã nhắm vào người gọi Triệu Tâm kia được một lúc rồi.

Thực lực đã tăng lên, Trần Vô Hạo muốn to gan thử lấy một tên Thông Linh Trung Kỳ ra để chiến một trận, coi như "luyện tay"...

Để nắm băt xem hắn bây giờ có thực lực chính xác là được đến đâu...

...

KENGGGG

ẦMMM

"Triệu Tâm, chúng ta không thể nói chuyện đàng hoàng được hay sao? Đâu nhất thiết phải động thủ với nhau như vậy?" Tên nam tử Thông Linh Cảnh phe bên nữ tử bị hất văng sau một chiêu cọ sát, trụ vững thân thể xong quát lên.

"Hahaha! Hiếu Phương, ngươi đang muốn nhắc đến đạo lý dĩ hoà vi quý quen thuộc của Hoà Diên Tông các ngươi hay sao? Đừng có mà mơ!" Triệu Tâm ở bên này tuy mạnh hơn nhưng vẫn bị đẩy lui vài bước, cười khẩy nói.

"Họ Triệu kia, ngươi tên bỉ ổi vô liêm sỉ, Tương Tôn Hoả La chính là do Hoà Diên Tông chúng ta có được trước, ngươi vậy mà muốn cướp của chúng ta, không sợ Kiêu Kiếm Tông tính sổ sao?" Nữ tử cũng giận dữ mắng to.

"Phan Sở Sở, ngươi chắc hiểu đạo lý của thế giới này, là cá lớn nuốt cá bé! Cơ duyên chính là để tranh đoạt chứ không phải là ai đế trước được trước như nữ nhân ngươi nói!"

"Lại thêm, đừng quên nơi này là Bí Cảnh, chỉ cần ta giết chết các ngươi ở đây thì ai sẽ biết chứ? Trong Bí Cảnh là tự sinh tự diệt, dù Kiêu Kiếm Tông có biết là do chúng ta làm cũng chẳng ai truy cứu!" Triệu Tâm đầy mặt đắc ý huyênh hoanh nói.

"Ngươi...! Trước đây khi Thông Thu Môn còn chưa thăng cấp lên Lục Cấp Thế Lực các ngươi còn điệu thấp cung cung kính kính với chúng ta, giờ lại dám lộng hành như thế?" Nam tử gọi Hiếu Phương mặt mày đỏ bừng, giẫn dữ bất lực nói.

"Quả thật trước đây Thông Thu Môn chúng ta và Hoà Diên Tông các ngươi đều là Thất Cấp Thế Lực ngang hàng. Các ngươi còn có lợi thế là phụ thuộc dưới trướng Kiêu Kiếm Tông nên chúng ta mới phải kiêng dè sáu phần..."

"Nhưng giờ đây Thông Thu Môn đã gần ngang hàng với Kiêu Kiếm Tông, các ngươi lại vẫn giậm chân tại chỗ ở Thất Cấp Thế Lực. Thời thế đã thay đổi rồi, bây giờ cho dù là Kiêu Kiếm Tông cũng phải nể mặt chúng ta ba phần, đâu có rảnh ra tay đòi lại công đạo cho đám đệ tử của thế lực phụ thuộc như các ngươi?"

Triệu Tâm càng nói càng hăng, càng nói càng trở nên kiêu căng vô cùng, không chút nể nang gì, lại nói tiếp:

"Các ngươi mau ngoan ngoãn giao ra Tương Tôn Hoả La, ta có thể nể mặt Kiêu Kiếm Tông tha mạng cho các ngươi!"

"Khốn kiếp, cho dù là vậy, đệ tử Hoà Diên Tông chúng ta cũng không phải là đám vô dụng ngồi yên chờ cái chết, mà mặc cho có chết cũng phải cá chết lưới rách, đồng quy vu tận với ngươi!" Nữ tử tên Phan Sở Sở tức giận đến run cả người, kiên cường lên giọng.

Đúng theo cuộc đối thoại của hai bên có thể thấy, phía đông người tất nhiên là đến từ Lục Cấp Thế Lực - Thông Thu Môn, bên phe nữ tử kia chính là người của Thất Cấp Thế Lực - Hoà Diên Tông.

Dường như trước đây quan hệ đôi bên khá ngang hàng nhau khi mà đều là Thất Cấp, chỉ là Hoà Diên Tông may mắn "ôm đùi" được Lục Cấp Thế Lực - Kiêu Kiếm Tông đã biết đến trước đó nên có uy quyền hơn một chút.

Nào ngờ cách đây không lâu thì Thông Thu Môn Môn Chủ thành công tấn thăng Chân Nguyên Cảnh, đưa thế lực của mình vào hàng ngũ Lục Cấp Thế Lực nên quyền lực hai bên đã mất đi sự cân bằng trước đó.

Một bên vẫn còn ở lại Thất Cấp dựa dẫm vào một Lục Cấp, còn một bên đã gần ngang hàng với thế lực trước đây họ phải kiêng dè vì đã chống lưng cho thế lực đối địch của mình.

Kiêu Kiếm Tông là một Lục Cấp Thế Lực có Tông Chủ là Chân Nguyên Trung Kỳ tu sĩ, Phó Tông Chủ cũng là một Chân Nguyên Cảnh đã đột phá được trăm năm, so với một thế lực mới thăng tiến có mỗi Môn Chủ là Chân Nguyên Sơ Kỳ thì quả thật mạnh mẽ hơn không nhỏ.

Nhưng mà gì thì gì, cả hai vẫn đều là Lục Cấp Thế Lực chân chính, có chênh lệch nhưng nếu như cá chết lưới rách thì vẫn là địch tổn thất 1000 còn ta cũng tiêu hao 800 nha.

Thế nên cho dù mạnh hơn hay yếu hơn thì rất ít trường hợp hai thế lực đồng cấp xảy ra chiến tranh với nhau đến mức một trong hai phải tổn thất nặng cả...

Cùng lắm là so chiêu quyết thắng thu hay là lên bàn hội nghĩ bàn bạc hoà giải bồi thường mà thôi.

Đã thế đây còn là tranh chấp trong Bí Cảnh, dù biết đệ tử môn hạ của mình tử nạn vì bất cứ lý do gì cũng sẽ không được phép truy cứu, đó đã là luật lệ chung của các thế lực về Bí Cảnh rồi.

Nếu không tuân theo mà tự tiện động thủ thì sẽ không khác gì với một lời tuyên chiến cả, khi ấy thì hậu quả ra sao khó mà gánh vác được.

Lúc này theo tình hình thì có vẻ như bên Phan Sở Sở và Hiếu Phương của bên Hoà Diên Tông đã có được cơ duyên không tệ là một cái Tương Tôn Hoả La.

Tương Tôn Hoả La không phải là tên gọi của một loại khoáng thạch hay gì cả mà nó là một loại nấm đặc biệt chỉ mọc và sinh trưởng ở môt trường nóng bức với nhiều yêu thú có năng lượng của Hoả hệ nguyên tố sinh sống và trú ngụ.

Tương Tôn Hoả La mang trong mình thuộc tính hoả diễm rất mạnh mẽ, rất thích hợp cho các tu sĩ chuyên tu Hoả hệ thuộc tính hoặc những Thể Tu có mong muốn luyện thể nâng cao tu vi.

Nó cũng có thể đem luyện thành các loại đan dược khác nhau với công dụng tương tự hoặc mạnh hơn nhiều, là một loài linh dược khá hiếm đấy.

Muốn lấy được nó thì cửa ải duy nhất cầm phải vượt qua chính là hạ gục toàn bộ các yêu thú ở xung quanh nó, hoặc là lén lút cướp lấy một cách vô thanh vô tức tránh bị phát hiện.

Tương Tôn Hoả La luôn toả ra khí tức Hoả hệ thuộc tính nồng đậm, thu hút rất nhiều yêu thú mang Hoả hệ nguyên tố ở gần để tu hành, thế nên khi nó bị hái mất sẽ rất dễ bị phát hiện.

Trừ khi có đủ thực lực để diệt sách đám yêu thú mạnh mẽ và điên cuồng hay là có thủ đoạn che giấu khí tức cao siêu để đoạt lấy loài linh dược đặc biệt này, bằng không thì đừng mong có được nó.

Chắc hẳn mấy người Hoà Diên Tông này đã phải bỏ ra không ít công sức và thời gian để đạt được một cây Tương Tôn Hoả La này.

Nào ngờ đám người Thông Thu Môn không biết làm sao lại phát hiện ra, hoặc là bọn họ sớm đã biết đến sự tồn tại của Tương Tôn Hoả La, chỉ là thay vì tìm cách có được lại chờ ở đâu đó ngư ông đắc lợi.

Và cuối cùng thì mọi chuyện diễn biến thành thế này đây, chiến đấu tranh đoạt bảo dược giữa hai thế lực nổ ra...

Lợi thế luôn nghiêng về phía phe Triệu Tâm bọn họ...

Trần Vô Hạo xem như đã nắm bắt rõ toàn bộ cục diện rồi, giờ chỉ việc tiếp tục chờ đợi một thời điểm thích hợp mà thôi.

Hắn còn đã tranh thủ soạn ra một vài kế sách trong đầu, tranh thủ chưa đến lúc thì thử suy luận kỹ thêm chút, làm việc cho chắc chắn hơn...

"Ta lười nói nhảm với các ngươi, nếu không muốn chết, cũng không muốn giao đồ, vậy thì chiến tiếp đi!" Triệu Tâm cùng hai kẻ trước mặt lời qua tiếng lại một hồi, có chút mất kiên nhẫn gằn giọng nói, một lần nữa xông lên...

"Bọn ta liều với ngươi, lên thôi Phan sư muội!" Hiếu Phương hừ lạnh quát, linh lực vận chuyển trực diện lao tới.

"Được sư huynh, tốc chiến tốc thắng!" Phan Sơ Sở gật đầu, bắt đầu thi triển chiêu thức trợ giúp cho sư huynh của mình.

Tu vi của nàng tuy cũng là Thông Linh Sơ Kỳ, nhưng thực lực không bằng với sư huynh, khó lòng mà phối hợp cùng lên với hắn, thế nên đã phụ trách việc tấn công trợ lực.

Đây là một cách đánh theo kiểu luân phiên khá phổ biến và hữu dụng, nhằm vừa tấn công liên tiếp không cho kẻ địch cơ hội thở để tiêu hao sức lực hắn, vừa có thể giảm thiểu khả năng thua thiệt bên phía mình.

Một người đánh sẽ khó lòng chống trả hay né tránh được tất cả công kích trong chiến đấu, mà nếu có thêm người cùng phối hợp thì sẽ như thể công thủ vẹn toàn, hiệu quả hơn nhiều.

Nhưng khi đánh với một đối thủ trên cơ mình thì tuy có thể nhất thời chiến thế thượng phong nhưng sẽ không lâu dài, nếu không thể nhanh chóng dứt điểm mà đánh bại kẻ địch thì càng lâu dần chính bên mình mới là phe bị bất lợi.

KENG KENG KENG

ĐÙNG ĐÙNG ĐÙNG

Hàng loạt cuộc va chạm giữa kiếm và kiếm vang vọng khắp không gian, hàng loạt tiếng động lớn của các chiêu thức được tung ra, không ai nhường ai.

Nếu như Triệu Tâm không đạt được cơ duyên đột phá một tiểu cảnh thì đến bây giờ phần thắng đã sớm thuộc về phía Phan Sở Sở và Hiếu Phương rồi.

Chỉ tiếc đó là nếu như, hiện thực sừng sững trước mắt, thật sự khó mà phá cục...

Cho dù phía hai người phối hợp rất ăn ý, chiêu thức tung ra liên hồi như vũ bão, từ trực diện cho đến tầm xa đều có thể đánh được, nhưng mà bên đối thủ không phải là dạng vừa.

Tuy Triệu Tâm có đôi chút vất vả để ngăn chặn và đánh trả hết các đòn tấn công của đối phương, thế nhưng thực lực của hắn vốn mạnh hơn hai người, thế nên khi phản công liền sẽ chiếm được ưu thế.

Phan Sở Sở cùng Hiếu Phương tiêu hao linh lực đã không nhỏ, thể lực cũng bị bào mòn nhanh chóng để chống lại công kích của Triệu Tâm, trong khi hắn lại chỉ hơi tốn công chứ lực lượng của hắn nhiều hơn, tiêu hao cũng không nhiều bằng, thế nên còn khá ung dung.

Nhìn tình cảnh này là đủ biết không bao lâu nữa hai người kia cũng sẽ bại vì tiêu hao.

Trần Vô Hạo ánh mắt lấp loé, có lẽ cứ để hai người kia bị đánh bại, trong lúc tên họ Triệu còn đang đắc ý muốn dứt điểm thì liền động thủ tấn công bất ngờ...

Dĩ nhiên hắn không tin là tên đó sẽ không tránh được, nhưng có thể tạo cho đối phương một thoáng tâm lý, chỉ cần bản thân đủ nhanh sẽ có thể gây sát thương được với hắn.

Thời điểm ấy thì Triệu Tâm đã bị tiêu hao trong cuộc chiến với hai người kia, dù không đến mức cạn kiệt nhưng ít nhiều cũng phải mất 4 phần linh lực trong đan điền, sức lực cũng chịu cảnh tương đương...

Chỉ cần gây cho hắn một thương tổn nhất định, thực lực thuyên giảm thêm, vậy thì khi ấy chẳng khác nào đang đánh với Thông Linh Sơ Kỳ, Trần Vô Hạo sẽ không cần e ngại nhiều như trước.

Tiếp đó chỉ có thể dựa vào kinh nghiệm và thực lực chân chính để đánh, đánh đuổi đi đối phương, nếu giết chết được thì càng tốt.

Mà với cái lũ Siêu Phàm Cảnh kia, lấy đông đánh ít nhưng hắn nhận xét là không đáng lo ngại, nếu 4 tên kia bại thì nhân số bên kia cũng không còn nhiều, nếu muốn nhân lúc hắn tiêu hao giết hắn cũng không được đâu...

Đằng nào thì đâu phải chỉ có mình hắn a? Còn có tiểu hồ ly Bạch Thanh Khâu mà, hắn sao xó thể quên được?

Nhưng lần này Bạch Thanh Khâu sẽ chủ phụ trách đứng ngoài quan sát và hỗ trợ nếu tình huống lâm vào nguy cấp, không thì sẽ không được ra mặt động thủ.

Lý do thì có hai cái, thứ nhất là bởi hắn muốn đánh một trận để thử nghiệm thực lực bây giờ của mình đến đâu khi đánh với Thông Linh Cảnh tu sĩ...

Thứ hai thì là vì hắn không yên tâm để tiểu gia hoả này ra mặt giữa chốn đông người này, dù cho hắn quả thực có ý ra tay giúp nhóm Phan Sở Sở nhưng không có nghĩa là hắn tin tưởng họ.

Nàng ta nếu mà không có ý xấu không có nghĩa là đám người còn lại cũng sẽ thế, luôn phải đề phòng trong mọi trường hợp.

Thế nên chỉ khi vạn nhất mới cho phép nó hiện thân, không thì cứ ngồi xem kịch hay của hắn đi.

KENG...

ĐÙNG

ẦM ẦM ẦM ẦM ẦM...

Rắc Rắc Rắc Rắc Rắc...

"Hự, phụt!" Hiếu Phương đã bị Triệu Tâm đánh ra một chưởng bất ngờ trong lúc đang cọ xát cả chục hiệp đấu kiếm với nhau, lập tức bị đánh văng đi, đâm liên tiếp vào hàng chục cái cây, đốn đổ cả một hàng dài rồi mới dừng lại, nằm vật vã trên đất thổ huyết.

"Hiếu sư huynh!" Phan Sở Sở chứng kiến cảnh này cũng ngỡ ngàng vô cùng, mặt đầy lo lắng hướng về phía sư huynh của mình hét toáng lên.

"Trong chiến đấu, mất cảnh giác chính là điều tối kỵ nhất!" Mà lúc này, Triệu Tâm không biết từ lúc nào đã phi tới trước mặt nàng, nhếch mép cười cợt nói, một quyền thô bạo tung ra...

RẦM

"Khục... phụt! Khụ khụ...!" Phan Sở Sở không kịp phản ứng lại, không thể đỡ lấy một quyền kia, đồng dạng bị tên đó đấm bay cả chục mét, đâm sầm vào một cái cây lớn, ngã xuống ngay gần Hiếu Phương.

Nàng nhờ có phản xạ linh lực, lập tức hình thành một màng hộ thân nhỏ ngay vị trí bị đấm, thế nên không phải chịu trực tiếp đòn đấm đó, nhờ vậy mới vẫn còn sức chống tay chống chân.

Nhưng mà lục phủ ngũ tạng bên trong đã bị thương tổn, xương cũng gãy mất vài cái xuyên suốt trận chiến, so với sư huynh của mình như thế đã coi như khá khẩm hơn rồi.

"Sư huynh! Sư tỷ!" Bốn tên Siêu Phàm Cảnh còn lại của Hoà Diên Tông thấy sư huynh và sư tỷ của mình thảm như vậy, hoảng sợ thốt lên, lại bị đám Siêu Phàm Cảnh bên Thông Thu Môn hăng hái lao lên đánh, không cho cơ hội nghỉ.

Phía đối diện hai người, Triệu Tâm với bộ dạng hơi lôi thôi rũ rưỡi vì thấm mệt trong cuộc triền đấu vừa rồi đã đáng từng bước tiến tới, nhe răng cười dữ tợn.

Đã rất lâu rồi hắn mới lại ăn một trận thê thảm thế này, vậy nên trong lòng đang cực kỳ tức tối, chỉ muốn đem hai kẻ kia ra tra tấn một trận dã man tới khi nào hả dạ mới thôi.

Suy nghĩ đã bắt đầu luân chuyển, Hiếu Phương đem ra làm mồi cho bầy chim gặm nhấm từng thớ thịt khúc xương cho tới khi chết, còn Phan Sở Sở thì đem về làm tình nô, chơi đùa đã đời đến khi nào chán thì vứt cho đám sư đệ dùng,...

Trông một bộ đắc chí lại kinh tởm cực kỳ!

"Ngươi... Triệu Tâm... ha... Ngươi đừng tưởng... mọi thứ đã... ha... kết thúc!" Phan Sở Sở ánh mắt hung lãnh nhìn lấy Triệu Tâm đang đến gần, quyết tuyệt hổn hển quát.

Cơ thể đã không thể chiến đấu được nữa rồi, giờ phút này nàng có muốn lao lên tiếp cũng không nổi, lãnh khốc vận chuyển chút linh lực còn sót lại trong cơ thể mình...

Nếu đã không thể thắng, đã định phải chết vào hôm này, vậy thì nàng sẽ không để kẻ thù yên lành sống tiếp, nàng phải kéo tên khốn kiếp này bồi táng chung...

Nàng muốn tự bạo!