"Để xem nào, nếu nhớ không nhầm thì ở phía Đông Nam có một hồ đàm có tác dụng luyện thể thì phải. Hiện giờ mình đã là Nhị Trọng Đỉnh Phong Thể Tu, có lẽ nên tranh thủ đột phá Tạm Trọng chứ nhỉ?"
Trần Vô Hạo đã rời khỏi khu vực khảo nghiệm kiếm đạo kia được một thời gian ngắn, trước vì để tránh trong quá trình di chuyển lại bắt gặp xung đột không mong muốn khi mà ở quanh đây vẫn còn nhiều người như thế nên hắn đã di chuyển có chút gấp rút...
Trong lúc chưa kịp suy nghĩ gì nhiều thì phương hướng đang đi đã là phía Đông Nam rồi, thế nên đã thử nhớ lại xem trước đó có thông tin gì đặc biệt về cơ duyên ở phía này hay không.
Khá tiện là thực sự đi theo hướng này sẽ có một cơ duyên không tồi về mặt luyện thể dành cho Thể Tu, thế nên hắn đã dứt khoát quyết định sẽ đến đó.
Trước đó đã đột phá Nhị Trọng Đỉnh Phong ở gò núi trọng lực kia rồi, vậy cứ nhân cơ hội đang tiện đường và được đà thế này thì nên thử xem có đột phá được Tam Trọng luôn hay không.
Gần đây hay đột phá Thể Tu và Hồn Tu cảnh giới nên Trần Vô Hạo mới ngỡ ngàng nhận ra một chuyện quan trọng mà hắn đã phải thầm trách mình sao lại không nghĩ ra sớm hơn...
Đó chính là khi đang tìm thêm công pháp thủ đoạn mới để tu luyện ở Đế Tài Các, thế mà tên này lại quên mất không tìm cho mình một môn công pháp luyện thể và một công pháp luyện hồn, thế có đáng ghét không cơ chứ.
Nếu có thêm hai thứ này thì quá trình tu hành thể và hồn của hắn sẽ thuận lợi hơn, thậm chú là trong mấy lần đột phá vừa rồi sẽ thăng tiến được nhiều hơn và trở nên mạnh mẽ hơn.
Thật sự quá đáng trách khi mà bản thân lại quên mất điều này, đúng là dù hắn có khôn ngoan và tỉ mỉ cẩn thận đi chăng nữa thì vẫn sẽ không thể thập toàn thập mỹ ở mọi mặt được.
Mọi sự đều không bao giờ hoàn hảo, dù có thấy nó hoàn hảo đến đâu thì nó vẫn sẽ không hoàn mỹ dù có muốn chối cãi.
Trần Vô Hạo khi ấy đã suy nhĩ rất nhiều để tìm công pháp tu luyện cao hơn cùng với kiếm pháp mạnh mẽ hơn để luyện kiếm đạo, nhưng có lẽ vì quá tập trung vào hai thứ ấy mà hắn đã quên đi mất rằng chính mình còn là một Thể Tu và Hồn Tu a!
Chuyện này có chút làm hắn thở phiền não không ngắn, Linh - Hồn - Thể đồng tu, thành tựu của chính mình rõ rành rành và nổi bất đến thế, vậy mà lại có thể quên mất điều quan trọng như vậy.
"Một là thử kiếm tìm cơ duyên về tu luyện hồn và thể ở trong Bí Cảnh này, hai là không tìm được thì sau khi rời khỏi Bí Cảnh phải đến một thành trì nào đó tìm mới được!" Trần Vô Hạo âm thầm tự nhủ với lòng mình.
Vấn đề đến đây xem như tạm thời ổn định rồi, trước mắt vẫn nên chú tâm lên đường đến địa điểm tiếp theo thôi...
...
Sau vài ngày đi đường và cẩn thận quan sát, Trần Vô Hạo đã có thể tạm thời yên tâm mà thả ra Bạch Thanh Khâu.
Tiểu hồ ly sau một thời gian dài ở trong một không gian hết sức nhàm chán rốt cuộc được trở lại với ngoại giới, hết sức vui mừng và nhớ hắn.
Suýt nữa thì cảnh tượng quen thuộc mỗi khi tâm trạng của nó bị kích động đã diễn ra lần nữa rồi, may mắn là lần này hắn đã đề phòng từ kinh nghiệm của mấy lần trước nên phản ứng kịp mà bắt lấy thân ảnh nhỏ nhắn ấy không bị đánh bay đi.
Gì thì gì chứ dù thực lực của Trần Vô Hạo đã thăng tiến đi chăng nữa thì vẫn chưa hoàn toàn có thể đối đầu được với tầng thứ Thông Linh Cảnh chân chính đâu.
Còn may đây là do tiểu gia hoả này là bên phe hắn nên không có ra tay nghiêm túc, không thì dù hắn có chặn được thì vẫn bị hất đi thôi.
Có hoàn cảnh đặc thù ở bên trong không gian của Càn Khôn Kính nên tu vi của tiểu yêu hồ này đã tăng tiến lên không ít trong thời gian ngắn qua, đã sắp chạm đỉnh của Thông Linh Sơ Kỳ rồi.
Thấy vậy, Trần Vô Hạo đã phải âm thầm nghĩ ngợi thêm một số chuyện, muốn tìm một cơ duyên hay địa điểm tu hành nào đó thích hợp để cho Bạch Thanh Khâu đột phá.
Nó đã ép năng lượng linh hồn quá lâu rồi, tu vi cũng sắp đến lúc đột phá, cần tìm một điều kiện thích hợp nào đó để cho nó vừa có thể đột phá cảnh giới, vừa có thể tấn thăng Hồn Tu.
Trong đầu đã soạn trước một số phương án từ lúc trước khi vào trong Bí Cảnh rồi, nhưng toàn là phương án để đột phá linh hồn, không có tác dụng bao nhiêu với Linh Tu.
Cũng do hắn không ngờ đến rằng tốc độ phát triển của Bạch Thanh Khâu vậy mà lại nhanh chóng tới như vậy, chỉ trong thời gian mấy chục năm kể từ khi mới đạt tới Thông Linh Cảnh đã sắp tu đến Trung Kỳ rồi.
Giờ thì phải tìm được một nơi thích hợp để vừa đột phá Hồn Tu, vừa tấn thăng tu vi cảnh giới trong cùng một lúc, có chút khó.
Bí Cảnh cũng không phải là vạn năng, muốn cơ duyên trong nó có những gì thù sẽ có những thứ ấy, vẫn cần phải tuỳ thuộc vào bản thân liệu có thể tìm ra một nơi mà mình mong muốn hay không.
Cũng có thể là trong Bí Cảnh này không hề có nơi như vậy, thế thì chỉ đành chia ra để đột phá từng cái một thôi...
...
Nhất nhân nhất thú cùng nhau khởi hành về hướng Đông Nam, một đường đi vẫn như cũ gặp phải các con yêu thú mạnh mẽ riêng lẻ hoặc một đàn yêu thú chơi hội đồng.
Lại là các pha hành đồng lặp lại theo kịch bản cũ diễn ra, hoặc là cùng nhau chiến một trận nếu như nhận thấy có thể đánh được, hoặc là có một màn rượt đuổi chạy cắt đuôi...
Trong Túi Trữ Vật cứ ngày một chất nhiều xác yêu thú thêm, hiện giờ với đống lương thực chất thành núi này thì khó lòng mà sử dụng hết dù cho có chiêu đãi cả một toà thành cỡ nhỏ.
Tất nhiên theo đó hắn cũng bỏ túi được càng nhiều yêu đan hơn, nếu đem bán hết chỗ này chắc đủ để mua một vật phẩm đạt đến Linh Cấp Hạ Phẩm nha.
Tuy có thể sử dụng yêu đan để tu luyện bằng cách thôn nạp năng lượng thiên địa linh khí và linh lực ở bên trong yêu đan để luyện hoá thành của mình, tăng tiến tu vi...
Bất quá cách làm này không được tốt cho lắm khi mà trong quá trình này vẫn rất khó tránh khỏi hấp thu cả các cặn bã không tinh thuần ở trong lực lượng ấy.
Tu vi thì vẫn tăng lên thật đấy nhưng càng nhiều hơn là làm căn cơ mất đi sự vững vàng, thậm chí là tổn hại thực lực.
Yêu thú tu luyện không có được như tu sĩ nhân loại, biết cách luyện hoá thanh lọc linh khí không tinh thuần trong quá trình thôn nạp thiên địa linh khí thông qua công phá tu hành, thế nên là linh khí chứa cặn bã cũng bị chúng hấp thu sạch không tẩy được bao nhiêu.
Đấy cũng là một phần lý do vì sao mà yêu thú khi chưa thực sự có được linh trí hoàn chỉnh và hoá hình thành nhân loại thì lại có tốc độ thăng tiến nhanh hơn con người.
Phải cho tới khi yêu thú hoàn toàn tu thành linh trí, hoá hình thành nhân loại thì mới biết cách đó, và sẽ phải mất một khoảng thời gian dài để thanh lọc linh lực trong cơ thể chúng đến mức giới hạn mà bản thân có thể, sau đó thì con đường tu hành mới được tiếp diễn.
Vốn thanh tẩy cặn bã trong thiên địa linh khí đã là mất rất nhiều công sức rồi, giờ lại còn phải làm thế với yêu đan còn chứa nồng đậm những thú ấy hơn thì sẽ còn khó tới mức nào chứ.
Chỉ khi sở hữu thủ đoạn thanh lọc tốt hoặc là bản thân đủ khả năng làm được thì mới nên tu luyện bằng cách luyện hoá yêu đan của yêu thú thôi.
Ấy vậy mà vẫn có rất nhiều người dù hiểu điều này vẫn nhất quyết thực hiện, nguyên nhân lại đơn giản chỉ vì họ là những người có thiên tư tu hành yếu kém, khó lòng thăng tiến, vì vậy mới liều mạng mà làm vậy.
Con người luôn ham muốn quyền lực, ham muốn danh vọng, tham lam sức mạnh và sự trường sinh, và để thực hiện được điều đó thì buộc phải bước chân lên con đường tu hành, trở thành tu chân giả.
Nhưng hiển nhiên thiên phú của mỗi người mỗi khác, từ ngu phu cho đến tuyệt thế kỳ tài, vế sau thì có thể thản nhiên mà đi trong khi vế trước chỉ có thể giành giật từng chút một với nhau để tiến lên.
Nếu đã không thể có được chút cơ duyên nào, lại càng gặp bình cảnh không thể đột phá nếu chỉ ngồi không tu luyện, thân phận lại thấp kém chẳng ra gì, nhất là các tán tu...
Như vậy thì chỉ còn nước làm những việc mà không ai mong muốn mà thôi.
Chỉ cần nó mang đến lợi ích cho bản thân, thực hiện được ước muốn của mình, vậy thì dù cho có phải trả giá lớn thì họ vẫn sẽ làm!
Và luyện hoá yêu đan chính là một trong số đó, lới ích mang lại rất tốt với hiện tại nhưng ảnh hưởng tiểu cực không nhỏ sẽ đến trong tương lai.
Trừ khi sau này tìm ra một con đường có thể khắc phục được, bằng không thì chẳng thể đi được bao xa trên con đường vô tận này.
Tu hành, chưa và cũng sẽ không bao giờ là chuyện dễ dàng...
...
ẦM ẦM ẦM ẦM ẦM
ĐÙNG ĐÙNG ĐÙNG ĐÙNG ĐÙNG
"Hả? Lại có người đang chiến đấu sao?" Đang trong quá trình di chuyển, Trần Vô Hạo bị một trận rung chấn mạnh mẽ làm cho thu hút sự chú ý.
Đây vốn không phải là tình huống hiếm lạ gì, ngược lại đối với một nơi như Bí Cảnh thế này thì nó sẽ càng xảy ra thường xuyên hơn.
Suốt chặng đường kể từ khi hắn và Bạch Thanh Khâu bước chân vào trong Bí Cảnh này đã chứng kiến không ít cuộc chiến tranh chấp lớn nhỏ rồi.
Cho tới hiện tại vẫn đang xảy ra rất nhiều trận chiến đấy, chỉ là do ở khoảng cách quá xa, nhờ có người trong của cuộc chiến đó đều là cường giả nên động tĩnh mới lan đến tận đây để hắn chú ý mà thôi.
Nhưng thanh âm chấn động vừa rồi lại xảy ra ở rất gần đây, dương như còn là một cuộc chiến chỉ vừa mới bắt đầu diễn ra nên mới khiến Trần Vô Hạo hơi ngạc nhiên.
Ở khoảng cách này, linh thức của hắn đủ để phủ đến chiến trường nơi đó, vội vàng nhắm mắt lại rồi phóng thích ra cảm ứng...
Linh thức tựa như một cái máy dò định vị, nhanh chóng từ trong tâm đầu của hắn lan toả ra, tốc độ lan đi vô cùng nhanh chóng, chỉ trong nháy mắt đã lan tới hơn 50 dặm rồi.
Sau khi đột phá tu vi Hồn Tu tới Tam Trọng Hậu Kỳ, lại thêm mở ra cả thức hải, linh thức của hắn khi còn là Siêu Phàm Ngũ Trọng vốn đã chẳng kém gì Thông Linh Hậu Kỳ rồi...
Tấn thăng lên Siêu Phàm Lục Trọng càng làm nó mở rộng ra thêm một khoảng nữa.
Mà chiến trận kia chỉ cách hắn có hơn 20 dặm thôi, dựa vào động tĩnh uy lực chiến đấu đang diễn ra lúc này có thể đoán đây là cuộc chiến giữa hai nhóm người, và có vẻ là có không chỉ một hay hai người thuộc cấp bậc Thông Linh Cảnh.
Đoán thì đoán cũng bằng thừa thãi mất công, cứ đợi linh thức quét tới đám người đó chẳng phải liền biết ngay rồi hay sao?
Mặc dù linh thức chỉ có thể cảm nhận sự vật và diễn biến xung quanh không thể tiện lợi như thần thức có chức năng như một dạng thiên lý nhãn có thể nhìn thấy rõ được mọi thứ trong phạm vi nó bao phủ, nhưng thế cũng tạm được rồi.
Rất nhanh Trần Vô Hạo đã cảm nhận được...
"Một đội ngũ gồm 20 người có 1 Thông Linh Cảnh dẫn đầu chiến với một đội 6 người với 2 Thông Linh Cảnh, còn lại đều là Siêu Phàm Cảnh à?" Hắn âm thầm nghĩ nghĩ.
"Sao cảm giác hai phe này cứ có cái gì đó quen quen a?" Lại thử dò xét kỹ càng hơn một chút, Trần Vô Hạo phát hiện khí tức của đôi bên có chút quen thuộc, dường như hắn đã từng gặp qua rồi thì phải.
"20 người à, không lẽ là cái đám người có ý đồ với Tiểu Bạch đến từ Thông Thu Môn lần trước đụng độ đấy chứ?" Thoáng nhớ lại một chút, hắn liền nhận ra lai lịch của đám người này, lại thứ nhớ sâu hơn chút:
"Bên phe gồm 6 người kia, hai Thông Linh Cảnh kia có khí tức hơi quen nha. Ừm, hình như là... A, là hai người trước đó có bắt chuyện qua lúc xuống đáy vực chứa cổng Bí Cảnh!"
Vậy là đã rõ thân phận của đôi bên, không ngờ lại có duyên đến thế, gặp lại một phe thôi đã thấy bất ngờ rồi, đằng này lại cùng lúc gặp cả hai...
Đã thế đôi bên còn xảy ra xung đột nào đó dẫn tới chiến đấu nữa chứ.
"Bên này thì có mười chín Siêu Phàm Cảnh từ Thất Trọng đến Cửu Trọng và một Thông Linh Trung Kỳ, bên kia thì có bốn Siêu Phàm Cảnh toàn Cửu Trọng cùng hai Thông Linh Sơ Kỳ..."
"Cũng có thể xem như một thế trận tương đối cân bằng đi." Trần Vô Hạo lẩm bẩm miệng đánh giá một chút.
Chất lượng không bằng thì vẫn còn số lượng bù lại nha.
Với cường độ linh hồn hiện tại và tu vi bây giờ của hắn, đứng ở khoảng cách này cảm nhận rõ tu vi của tu sĩ từ Thông Linh Trung Kỳ trở xuống là khá dễ dàng.
"Cũng xem như có nhận thức qua, lại còn đánh ngay trên lộ trình đi thế này, vậy tiện thể cứ đi xem một chút cũng không sao." Ban đầu hắn còn định đi đường vòng để lách qua đám này, tránh bị cuộc chiến ấy liên luỵ mình...
Cơ mà bản thân lại có nhận biết hai phe này, thế nên đã bất giác nảy sinh hứng thú muốn xem kịch, chỉ thoáng qua một chút chắc không có sao.
Thế là nhanh nhẹn động thân pháp, Tam Phong Thất Ảnh Bộ đã sắp đạt Tiểu Thành của mình qua quãnh thời gian liên tục sử dụng qua, thẳng tiến đến chiến trường...
Hai mươi dặm, cũng chẳng mất bao lâu liền đã tiếp cận, còn cách 5 dặm thì hắn đã giảm tốc độ rồi thi triển Tàng Khí Thuật để đề phòng rồi mới tới gần xem xét.
ẦM ẦM ẦM
KENG KENG KENG
BÙM BÙM BÙM
Những âm thanh va chạm khi chiến đấu liên tục vang lên, thành viên của cả hai bên đều vô cùng ăn ý phối hợp nhau mà chiến đấu.
Hai Thông Linh Sơ Kỳ đại chiến một Thông Linh Trung Kỳ, còn lại thì bốn Siêu Phàm Cửu Trọng luân phiên đánh với mười chín tên Siêu Phàm tương đương.
Trong số mười chín tên thì chỉ có 2 kẻ là Cửu Trọng, còn lại đều là Thất Trọng cùng Bát Trọng, so với bên kia cả 4 đều là Cửu Trong là khá cân bằng.
Dù sao thì mỗi một tiểu cảnh của Siêu Phàm Cảnh đều chênh lệch nhau khoảng gấp trên dưới 10 lần mà.
Thế nhưng dù sao thì số đông vẫn linh hoạt hơn, lợi thế đang dần nghiêng về phe của đám Thông Thu Môn rồi...
Mà ở phía khác, mặc cho chỉ chênh lệch có một đẳng cấp thôi, lại còn lấy hai đánh một nữa, nhưng chênh lệch thì vẫn là chênh lệch, hai người Thông Linh Sơ Kỳ kia phải đồng thời tấn công mới nhất thời chiếm chút thượng phong với tên Thông Linh Trung Kỳ kia.
Nếu Trần Vô Hạo nhớ không nhầm thì tên Thông Linh Trung Kỳ ấy tên Triệu Tâm, lúc gặp chỉ mới Sơ Kỳ, vậy mà giờ đã Hậu Kỳ. Còn 19 tên kia khi ấy mới có tầm Tứ Trọng trở lên, thế mà giờ đều đã đến Thất Trọng trở lên rồi...
Có vẻ là đã đạt được cơ duyên nào đó không tồi.
Còn 2 người phe kia, một nam một nữ vẫn là Thông Linh Sơ Kỳ, còn 4 kẻ còn lại thì hắn không rõ, nhưng chí ít phải có được cơ duyên nào đó rồi đi, chỉ là không liên quan tới tu vi hoặc chưa dùng đến thôi.
Nếu đã là tranh chấp trong Bí Cảnh, thế thì hắn là một trong hai đang nắm giữ cơ duyên nào đoa và bị cướp...
Đánh giá tình hình, nhìn biểu hiện của đôi bên sẽ rất rõ ràng cái lũ hai chục người này chính là bên đi cướp đây mà.
Trần Vô Hạo thật sự chẳng muốn vướng phải phiền phức kiểu này chút nào...
Nhưng nhìn vào thế cục từ đầu đến giờ, nhìn phe thiểu số đang dần từng bước bị thua thiệt, còn bên đa số tuy có tổn hại nhưng vẫn còn thừa sức cười gằn...
Lại thoáng liếc tới nữ tử kia, nàng ta xem như đã từng đối xử tốt với hắn, mặc dù chỉ một chút lễ độ nhưng cũng đủ để hắn đánh giá nàng là người tốt hiếm có.
Đắn đo một hồi, chỉ là bèo nước gặp nhau thôi, cơ mà hắn là người có tình có nghĩa, dù là bèo nước thì vẫn là có giá trị...
Cũng suy xét kỹ rằng có thể giúp được, thế nên hắn liền thuận theo bản tâm mình, hé môi dứt khoát:
"Giúp!"