Chương 20: Hai Mươi

Trở về mái nhà ấm cúng của mình, Thìn đóng tất cả cửa và khóa chặt. Trong căn nhà trở lên tĩnh lặng tuyệt đối, anh mở chiếc hộp kim loại trắng, trượt phần lắp ra để hiện bảng mật khẩu. Đánh vào một loạt những con số, đây chính là ngày sinh nhật của 10 người bao gồm anh và cửu sắc. Mật khẩu đơn giản nhưng hiệu quả, vì chỉ có 10 người như anh em ruột thịt này mới biết rõ về ngày sinh nhật của nhau.

Chiếc hộp kêu lên một tiếng nhẹ báo hiệu đã mở khóa thành công, bên trong chiếc hộp, Thìn lần lượt lấy ra bảy mảnh Long Đồ Chí, trải rộng nó trước mặt mình. Khoanh hai chân lại, anh tĩnh tâm ghi nhớ lại mọi thứ về nội khí và bí pháp này. Đã 6 năm anh chưa luyện công.

– Vô Sắc, hôm nay ta sẽ dạy con lý thuyết về nội khí, điều mà những ngày qua con có thể thấy khả năng, tốc độ và sức mạnh của các giáo chúng.

– Vâng, thưa Sư Gia.

– Theo con, tại sao con người có được sức mạnh, như việc nhấc một đồ vật, tung một cú đấm. Và tại sao người này lại nhanh, mạnh hơn người khác dù thể chất như nhau?

– Theo con hiểu, đó là vì sức mạnh cơ bắp của mỗi người là khác nhau, thông qua luyện tập thường xuyên, các cơ khỏe hơn, cứng cáp hơn.

– Vậy, có những người có thể chịu được dao đâm, chịu được sức nặng gấp nhiều lần cơ thể lên mình, nếu một người bất kỳ nào chăm chỉ luyện tập có làm được như thế không?

– Ờm… Theo con không hẳn, ví dụ một người yếu đuối, luyện tập rất chăm chỉ cũng không chắc chịu được xe tải cán qua người khi nằm trên thủy tinh nhọn như con vẫn xem video.

– Vậy, cái người chịu được xe tải cán qua kia có gì khác so với người không làm được?

– Con không biết, dường như sức mạnh chịu đựng, sự cứng chắc của da thịt anh ta hơn người bình thường rất nhiều? Ý sư gia là anh ta biết dùng nội khí?

– Không hẳn, nhưng nó là một dạng mà vô tình anh ta tập được, có điều anh ta không biết đó là nội khí. Như thế này nhé, con có nghe chuyện những người bước đi trên than nóng, nếu đầu óc họ đang nghĩ mình đi trên than nóng hoặc sợ hãi thì sẽ không thể làm được không?

– Con có nghe, đó là không làm cho bản thân mình sợ hãi nữa.

– Vậy về cơ bản, vẫn cùng là một người nhưng ở 2 trạng thái tinh thần khác nhau sức mạnh và khả năng chịu đựng đã khác nhau đúng không?

– Dạ đúng ạ!

– Vậy ta lại hỏi con, theo con làm thế nào cơ thể có thể truyền sức mạnh tới từng bộ phận để hoạt động?

– Theo những gì con học được và suy luận, bản thân cơ thể chúng ta cấu tạo từ vô số nguyên tử, phân tử, sắp xếp một cách chính xác tạo thành trí tuệ và sự sống. Sức mạnh, hành động chúng ta thực hiện được là do não bộ truyền tải thông tin xuống các bó cơ, các bộ phận để hoạt động chủ ý hoặc không chủ ý. Các bó cơ lại truyền sức mạnh này ra bộ phận bên ngoài như chân, tay để thực hiện hành động đó.

– Cách hiểu cũng không sai, nhưng ta hỏi con, làm thế nào để truyền được sức mạnh từ bộ phận này sang bộ phận khác? Và khó hơn là, cùng là sự truyền đạt thông tin từ não bộ xuống dưới, tại sao lúc thì người kia có thể đi trên than hồng, lúc khác lại không thể?

– Điều này con không giải thích được. Nhưng theo con đoán, con người thì có cảm giác, nếu não bộ đưa ra suy nghĩ rằng, việc đi trên than hồng là không đau đớn thì người đi trên đó không cảm thấy đau đớn và đi được.

– Điểm này con sai, nếu đơn giản chỉ là não bộ không tiếp nhận nỗi đau để người kia có thể đi được. Vậy thì con giải thích thế nào khi ở hai trạng thái đó, 1 trạng thái sẽ bị bỏng, còn trạng thái con nói thì chân lại không làm sao?

Thìn chần chừ không tìm ra câu trả lời, sư gia tiếp tục:

– Nếu cố giải thích khoa học, con có cho rằng khi đó, não bộ đã truyền đạt thông tin khiến các tế bào ở chân, hay xa hơn là các phân tử, nguyên tử kia liên kết chặt lại với nhau, tăng cường sức mạnh nên không bị nhiệt độ làm bỏng chân không?

– À! Đúng rồi ạ, có lẽ là như vậy.

Sư gia Bạch Vô Nguyệt cười mỉm:

– Cơ thể con người rất đặc biệt, nó còn nhiều hơn là sự liên kết chính xác giữa vô số nguyên tử, phân tử. Trí tuệ của chúng ta lại càng đặc biệt, sự sắp xếp chính xác chỉ tạo cho chúng ta một thân xác. Ví dụ như một ngày nào đó, con người ta có thể tạo ra những thân thể giống hệt con người, cấu tạo và chi tiết nhưng lại không có được thứ người ta hay gọi là linh hồn. Còn trong ẩn giáo chúng ta khoa học hơn thế, chúng ta biết đó là dòng chảy năng lượng.

– Dòng chảy năng lượng là gì, là trong từng tế bào của con, của ta luôn phát ra năng lượng và chảy trong cơ thể dưới sự điều khiển vô hình của não bộ mà bình thường ta không hề có cảm giác. Dòng năng lượng này chứa cả sức mạnh và thông tin để truyền đạt tới từng bộ phận, hoặc ra lệnh cho các bộ phận sử dụng dòng năng lượng của mình thúc đẩy tất cả các tế bào của bộ phận đó liên kết với nhau cố định và hoạt động.

– Nói cách khác, từng tế bào đều có sự phát ra năng lượng, chỉ chờ thông tin thích hợp sẽ thống nhất và sử dụng dòng năng lượng đó một cách đồng nhất và có mục đích.

– Bản chất của nội khí chính là học cách điều khiển dòng năng lượng đó có chủ đích nhiều hơn vô số lần so với chỉ dừng lại ở việc suy nghĩ, hoạt động bình thường. Chúng ta học cách làm sao cho từng tế bào truyền ra nhiều năng lượng hơn hoặc tích trữ nhiều hơn để khi cần thiết sử dụng. Ví dụ ta sẽ học cách ra lệnh cho các tế bào ở chân tỏa ra năng lượng đủ nhiều để bao bọc lớp tế bào ngoài cùng tiếp xúc với than nóng. Khi đã đủ thì có thể coi chân ta hay là các tế bào tại đó được bao bọc trong lớp bảo vệ của năng lượng và không bị than nóng phá hủy, đốt cháy, chuyển hóa thành vật chất bình thường như là một mảnh da chết.

Thìn ngẫm nghĩ thật lâu, khá là mơ hồ nhưng cũng bắt đầu hiểu. Anh đã học qua cấp 3, và học rất giỏi, nên anh đủ biết ngay trong một nguyên tử, phân tử đã chứa một sức mạnh vô cùng khổng lồ. Nếu sử dụng được nó thì một nguyên tử thôi cũng có sức mạnh vô cùng khủng khiếp, tập hợp nhiều nguyên tử mới thành 1 tế bào trong cơ thể con người. Nếu bắt tất cả các nguyên tử của tế bào đó phát ra được một phần sức mạnh nó cất giữ chẳng phải tế bào đó sẽ vô cùng mạnh hay sao?

– Vậy làm thế nào để khai thác được sức mạnh của tế bào thưa sư gia?

– Bây giờ, con thử nhắm mắt lại, tĩnh tâm rồi cố gắng cảm nhận rằng có một dòng chảy ở cánh tay con, sau đó con điều khiển dòng chảy đó hướng về phía nắm đấm của mình xem.

Thìn nhắm mắt, tĩnh tâm, trong mơ hồ anh bắt đầu cảm nhận, quả thật có một dòng chảy nào đó, không quá mạnh mẽ, không có hình dáng, không có cấu tạo từ vật chất đang tồn tại, anh cũng có cảm giác một chút mình có thể điều khiển nó chảy về một hướng. Thêm một lúc, anh cảm nhận có thể điều khiển dòng năng lượng đó thôi thúc phát ra bên ngoài thông qua nắm đấm của mình, khiến cho nó mạnh hơn bình thường.

– Con cảm nhận được rồi chứ?

– Dạ có một chút nhưng không nhiều.

– Ai cũng có thể cảm nhận điều này, dù là người bình thường nhất, miễn trí tuệ không quá tệ hại.

– Vậy làm thế nào để điều khiển nó tốt hơn và làm tế bào phát ra nhiều năng lượng hơn thưa sư gia?

– Câu hỏi chính xác rồi đấy. Việc luyện nội khí chính là luyện tập điều con vừa nói, quá trình luyện tập là sự cảm nhận cơ thể mình, bắt đầu từ từng bộ phận, dòng năng lượng sau đó dần dần là từng khu vực tế bào. Cảm nhận được càng sâu, con càng hiểu rõ mình hơn, sau đó có thể từ từ không còn truyền đạt thông tin tới cả 1 bộ phận mà xuống từng tế bào, ra lệnh cho nó tỏa ra nhiều năng lượng hơn khi cần thiết. Tiếp đó, điều khiển dòng năng lượng đó vào mục đích mình mong muốn. Đây là một quá trình rất khó khăn, không phải là gian khổ trong tập luyện mà chính là khó khăn cần sự tĩnh tâm cao nhất, cảm nhận sâu bên trong mình nhất. Đến giai đoạn sau còn khó hơn, đó là tốc độ điều khiển. Cùng một lúc con vừa phải điều khiển các tế bào phát ra vô số năng lượng, điều khiển dòng chảy năng lượng này và phát ra dòng năng lượng thông qua các tế bào bên ngoài. Và việc đó chỉ diễn ra trong tích tắc, thậm chí chỉ là phần ngàn, phần triệu của 1 giây. Cao hơn nữa là tích lũy dòng năng lượng này sau khi phát ra ngoài vẫn có thể thông qua sự thống nhất với cơ thể mà điều khiển nó. Như phát xạ ra khối năng lượng có sức công phá lớn bay xa vài trăm m.

– Vậy chẳng phải vô cùng khó hay sao sư gia?

– Chính vì rất khó nên ta cần những bí pháp, ở mỗi bí pháp đều có phần hướng dẫn luyện nội khí nhưng sẽ khác nhau. Tùy vào vũ khí và cách thức tấn công phòng thủ bí pháp đó sử dụng. Ví dụ, nếu là dùng ám khí con sẽ cần luyện chủ yếu ở hai tay nhiều hơn rất nhiều so với các bộ phận khác. Nếu là dùng quyền cước con sẽ luyện ở cả 4 chi… Thông qua từng bước hướng dẫn của bí pháp về vận động kết hợp với tĩnh tâm cảm nhận sẽ đạt được thành tựu. Nên nói bí pháp dành cho bất cứ ai cũng đúng, mặt khác điều kiện là phải có trí tuệ và sự cảm nhận về cơ thể mình rất tốt.

– Vậy tại sao khi con trả lời những câu hỏi và được bang chủ chọn, cho phép học bí pháp lại được chấp nhận và vượt qua mọi luật lệ thông thường của bản giáo?

– Chính vì cách nghĩ khác biệt của con. Như ta giải thích, mỗi bí pháp sẽ chuyên về một lĩnh vực hay một vũ khí nhất định. Nếu không sử dụng vũ khí hay lĩnh vực đó thì không phát huy được, nhưng điều con chọn lại là: Làm sao phát huy được mọi lĩnh vực và vũ khí bất kỳ. Nói cách khác con muốn học một bí pháp là tổng hợp của tất cả các bí pháp khác. Đây vốn là điều bất khả thi, nhưng ở bản môn ta lại có một bí pháp như vậy. Nó có tên: Nhập Khí Tọa Đả Khai. Có điều trước nay chưa ai luyện thành. Nên cho phép con luyện bí pháp đó, nếu thành thì là một kỳ tích, nếu không thành thì cũng như chưa từng vi phạm luật lệ của bản môn vì con đâu có học được bí pháp nào.

– Vâng, con hiểu rồi, con sẽ cố gắng không phụ lòng người thưa sư gia!

– Tốt, đây là 3 bản đầu tiên của bí pháp này, con hãy cầm và trở về luyện tập. Sau một tuần báo cáo cho ta.

Nghĩ lại những ngày đầu tập luyện về nội khí, suốt 2 tháng trời không có tiến triển, Thìn bất giác mỉm cười. Trên tay một cuốn sổ, anh vừa đọc những mảnh Long Đồ Chí, vừa ghi ghi chép chép và vẽ những sơ đồ rất phức tạp chỉ mình anh hiểu. Mặc kệ thời gian đang trôi bên ngoài, anh cứ cắm cúi vào những mảnh địa đồ đó cho tới tận khi Thanh Dương trở về.

Trong lúc đó, tại một vùng núi xa xôi địa đầu Đại Việt, nơi cao nguyên đá trùng điệp trải dài hàng trăm km. Một chiếc xe màu đen vượt lên trên con đường đầy đá và sỏi tiến vào giữa trung tâm rừng đá. Quanh khu vực này chẳng có một ai sinh sống, vì thứ duy nhất tồn tại ở đây là đá, khó khăn lắm mới có những bụi cỏ dại loáng thoáng xuất hiện. Trên tay lái, một người thanh niên ngoài ba mươi tuổi, khuôn mặt chằng chịt những vết cắt dọc ngang nom vô cùng đáng sợ. Anh chính là Nhị Sắc đã tháo bỏ lớp mặt lạ của mình suốt bao năm nay.

Con đường đá sỏi gập ghềnh xuyên qua trùng điệp núi đá đã dừng lại trước một cửa hầm, Cửa hầm đủ để một chiếc xe tải cỡ lớn đi qua, trước mặt là một trạm gác rất bất thường. Bộ đồng phục của lính canh nhìn như của bộ đội đặc chủng nhưng hầm hố hơn, trên vai là một biểu tượng một chiếc đầu sói bằng kim loại. Có khoảng 6 người trong hai đầu trạm gác cao cỡ hai tầng nhà, cùng gần chục người khác đi lại từng đợt quanh cửa hầm. Thanh chắn ngang rất lớn, là một khối sắt vững chắc có bề ngang tầm 50 cm. Bên dưới là những trụ sắt lớn đường kính tương tự khóa kín cửa vào hầm.

Đằng Vô Hối bước xuống xe, tất cả trạm gác trở lên cảnh giác cao độ. Một người chuyên trách nút báo động đã để sẵn tay lên nút bấm, chăm chú nhìn diễn biến phía dưới.

– Anh là ai? Tại sao tìm được tới đây? Có giấy tờ gì không.

– Tôi là Mộ Liên, tới xin gặp lang chủ xin gia nhập Sói Đêm.

Tất cả đưa súng lên hướng về phía người đàn ông tự xưng Mộ Liên, sẵn sàng bóp cò.

– Tất cả xin bình tĩnh, ta đem tới hậu lễ không chỉ lang chủ mà tất cả Sói Đêm khao khát. Hãy dẫn ta tới gặp ngài.

– Không có chuyện đó, có gì để ra đây bọn ta sẽ kiểm tra và báo cáo lên cấp trên.

– Vậy thôi, ta sẽ tìm gặp lang chủ lúc khác. Khi đó các ngươi tự đi giải thích tại sao lại làm mất cơ hội tiếp nhận 3 mảnh Thiên Mã Thần Công nhé 167.

Mộ Liên nhìn con số trên ngực tên lính đang nói chuyện với anh đoán và gọi số. Ở Sói Đêm không có tên, chỉ có những con số trên ngực mỗi người. Tên chỉ được gọi với nhân vật cao cấp.

– Thiên Mã Thần Công? – Cả bọn lính xung quanh thốt lên.

– Ngươi từ từ, đợi chút!

Tên lính chạy nhanh về phía trạm gác, chui vào trong bấm số máy gọi tổng doanh. Sau một hồi chờ đợi và nói chuyện, hắn chạy ngược về phía Mộ Liên:

– Ngươi chờ ở đây, Lang Tà lãnh đạo sẽ ra gặp ngươi!

– Được, ta chờ.

Mộ Liên đi loanh quanh gần cửa ra vào trong con mắt soi xét và lăm lăm mũi súng của những tên lính gác. Khoảng hơn 20 phút sau, từ trong cửa hầm tối om, ánh sáng từ hai chiếc đèn xuất hiện, rõ ràng dần rồi phóng ra. Chiếc xe phanh lại một cách gấp gáp, trên xe bước xuống là Lang Tà – đệ tử hàng đầu cũng là kẻ lãnh đạo cao cấp nhất khi lang chủ vắng mặt.

Lang Tà bước tới, thận trọng nhìn xét Mộ Liên, khi nãy bộ phận thông tin báo tìm được một khuôn mặt có sự tương đồng hơn 70%, có điều không có những vết sẹo chằng chịt trên mặt như ảnh từ camera trạm gác gửi về. Nếu đúng là người tìm được thì anh ta tên thật là Đằng Vô Hối, 37 tuổi, trước đây làm nghề đánh cá cùng gia đình tại Quảng Nam. Có điều 20 năm trước anh ta biến mất trong một chuyến đi biển cùng bố và vài người nữa. Bố anh ta đã tìm thấy xác, còn anh ta thì không, mẹ anh ta thì vốn mất từ sớm năm anh ta chưa lên 7. Không có người thân nào gần gũi.

– Ngươi là Mộ Liên?

– Phải!

– Nói láo, tên người chính là Đằng Vô Hối, quê tại Quảng Nam.

– Đúng!

– Tại sao ngươi khai láo họ tên, trong khi đã xin tới đây gia nhập?

– Tại vì ta thích cái tên đó. Ta cũng đâu nói Mộ Liên là tên thật của ta!

– Ngươi… Vậy ngươi nói ngươi có Thiên Mã Thần Công là như thế nào? Làm sao có được?

– 20 Năm trước ta đã bị mất tích trong một lần đi biển vì gặp bão, cha ta cũng đã mất trong chuyến đi đó!

– Phải bọn ta đã điều tra được thông tin đó, nhưng ngươi thì chưa và hôm nay xuất hiện lại sau 20 năm rồi tìm tới đây. Ngươi nghĩ bọn ta tin được sao?

– Tin hay không, không phải do ta muốn mà được. Sự thật, 20 năm trước, sau khi vỡ thuyền và ngã xuống biển, ta chỉ có thể bám thật chặt vào một mảng gỗ. Ta cũng không biết bao lâu, chỉ biết khi tỉnh dậy thấy mình ở một hòn đảo hoang. Sau đó ta tìm cách tồn tại ở đó rất lâu, khám phá hòn đảo và tìm được 3 mảnh Thiên Mã Thần Công. Có điều ta lại không tìm được cách thoát khỏi hòn đảo đó vì nó không nằm trên đường di chuyển của bất cứ tàu bè nào. Cho tới 2 năm trước, ta vô tình được một máy bay trực thăng quân sự của Hoa Hạ tìm thấy khi đốt lửa sưởi ấm ban đêm. Rồi qua một hành trình dài, ta về được Đại Việt, cũng thông qua một số thông tin nghe trộm được ở Hoa Hạ biết tới Sói Đêm. Sau rất nhiều phân tích suy luận ta chắc chắn nó phải ở khu vực này. Tìm hết mấy tháng mới tới được đây.

– Ta sẽ xác nhận những điều ngươi nói sau. Vậy về Thiên Mã Thần Công? Cứ cho vô tình ngươi tìm được nó làm sao có thể giải mã? Ngươi lúc đó chỉ là 1 thằng đánh cá?

– Đúng và sai, vì có lẽ đã có người ở đó trước ta, cách giải mã người đó để lại cạnh 3 mảnh Thiên Mã Thần Công nên dựa vào đó ta có thể tự học cách giải mã dù mất thời gian. Dù sao suốt 18 năm ở hoang đảo cũng đâu nhiều việc để làm.

– Vậy 3 mảnh đó ở đâu?

– Ở đây!

Mộ Liên rút trong người ra, ném về phía Lang Tà một bọc nhỏ buộc chỉ dù. Lang Tà vội vã mở ra, quả là 3 mảnh Thiên Mã Thần Công không sai đi đầu được, quyền pháp hạ – trung, cước pháp trung. Mắt Lang Tà sáng rực, đây là kho báu trên trời rơi xuống tay hắn ta và cả tổ chức.

– Ngươi không sợ ta lấy rồi giết ngươi sao?

– Thứ nhất là ngươi và tất cả bọn lính ở đây chưa chắc giết được ta. Thứ hai người cần hỏi nhiều hơn về 3 mảnh Thiên Mã Thần Công này biết đâu ta còn nữa. Thứ 3 là nếu ta thực tâm gia nhập chẳng phải Sói Đêm lại có thể một cường thủ hay sao.

– Ha ha! Rất thẳng thắn và thông minh. Được, việc ngươi thẳng thắn đưa ra 3 mảnh Long Đồ Chí này cũng chứng minh được một chút cảm tình. Ta sẽ cho ngươi vào tổng doanh. Chờ Lang Chủ về định đoạt. Nhưng ta nói trước, chắn chắn ngươi sẽ phải cùng ta và lang chủ quay trở lại hòn đảo đó chứng thực.

– Ta hoàn toàn biết, thậm chí ta còn mong muốn quay lại nhưng tự thân không thể làm nổi. Ta đoán trên đó vẫn còn vài mảnh nữa của Thiên Mã Thần công nhưng ta không lấy được vì có thú dữ bảo vệ.

– Được, vừa đi vừa nói!

Lang Tà lờ mờ hiểu ý định tên này có thể vì quá ham bộ công pháp này lên cũng muốn nhờ Sói Đêm mà lấy thêm những mảnh Long Đồ Chí để luyện tập. Mọi thông tin về hắn sẽ có cách xác nhận đúng sai. Dù sao vào hang sói hắn cũng không thể gây chuyện được. Rất nhanh, xe của Mộ Liên do người khác cầm lái, còn bản thân anh ngồi cùng xe Lang Tà biến mất trong cửa hầm tối tăm dẫn vào hang ổ của Sói Đêm