Màn đêm buông xuống, Thanh Dương choàng tay sang Thìn, chép chép cái miệng ngủ ngon lành. Thìn thì thao thức, nghĩ tới Nhất Sắc, Thảo và cả Tứ Sắc nữa. Anh càng lúc càng cảm giác mình thích thú cái ý tưởng có nhiều người phụ nữ quanh mình, tất nhiên với anh, Thanh Dương vẫn là quan trọng và được anh yêu thương nhất. Cảm giác tội lỗi nhanh chóng không còn tý vụn nào trong anh, nói gì anh cũng là đàn ông, lại là con thú mạnh nhất đàn, việc mong muốn và thích thú sở hữu nhiều con cái tất nhiên sẽ đến. Chỉ là trước giờ anh thiếu kinh nghiệm trong tình dục cũng như ái ngại mà thôi.
Càng có ý nghĩ sẽ có nhiều người phụ nữ của riêng mình, Thìn càng nghĩ nhiều hơn tới thực lực bản thân. Phải nhanh chóng tăng cường thực lực lên. Trước mắt, nhờ tên đại tá Nguyễn Viết Dũng, anh đã có mảnh Long Đồ Chí nối tiếp: 221, Trong bản bang đã có sẵn từ 222 tới 227 của bí pháp Nhập Khí Tọa Đả khai. Tương ứng Thìn có thể nâng cấp năng lực từ tầng 20 lên tầng 27, cũng nghĩa là rất có thể anh sẽ mạnh lên gấp khoảng vài lần.
Mỗi lần luyện món công pháp này đều cần rất nhiều thời gian, lên thêm một tầng lại khó gấp đôi, lại còn nguy hiểm nữa, chỉ cần phân tích sai một chút sẽ có nguy cơ tan vỡ kinh mạch, nội khí tiêu tan. Nhưng vì để bảo vệ những người mình yêu thương, vì lý tưởng một thế giới công bằng và vì mục tiêu trở thành kẻ mạnh nhất thế giới. Nhất định phải sớm quay lại tập luyện, dù khó khăn đến đâu cũng phải luyện. Háo hức, mong chờ, Thìn cố gắng ngủ để cho ngày mai bắt đầu chuẩn bị hành trình đột phá sức mạnh những tầng tiếp theo.
…
Nắng đã tắt phía cuối con đường.
Đã xa rồi ánh mắt người thương.
Nơi đất trời không còn cách trở.
Có còn không hỡi những vấn vương?
Một thanh niên tay vừa quay đều con dao bấm vô cùng sắc lẹm trên tay, vừa lẩm nhẩm đọc bài thơ trên tập giấy từ tay bên cạnh. Hai chân gác lên bàn phía trước, sau lưng anh ta là logo công ty thể hiện những con sóng nước và cái tên Bạch Thủy.
– Tam Sắc đại nhân! Trước đây bang chủ lãng mạn thế sao? Tập thơ của bang chủ cũng dày tới cả trăm trang.
– Hà hà! Người trung niên hút một hơi thuốc dài, thả khói nghi ngút, cũng thò một chân đặt thẳng lên cái bàn trước mặt, chạm vào chiếc biển tên chức danh “Giám Đốc – Trần Đình Tuệ”.
– Các ngươi không biết đó thôi, bang chủ hồi đó là người lãng mạn nhất ta từng gặp, đuổi mây, ngắm hoa, làm thơ, nói chuyện với động vật. Là một con người hiền lành chất phác ai cũng phải quý mến.
– Vậy sao sau này bang chủ của chúng ta lại lạnh lùng như vậy, mỗi khi ra chỉ thị gì đều là cương quyết. Đã ra tay thì đều là tận diệt, đôi khi chỉ vì ý thích thôi.
– Chuyện dài lắm, các ngươi cũng không cần biết. Chỉ cần biết bang chủ có tấm lòng rộng rãi, thực lực phi thường, trí tuệ thì đỉnh cao. Thưởng phạt rất phân minh, chỉ cần trung thành, cho dù có ra sao cũng sẽ không để các ngươi hay người nhà thiệt thòi.
– Điều này thì tôi biết, có điều tôi chưa từng được diện kiến bang chủ, hầu hết anh em gia nhập sau cũng vậy. Nếu được gặp một lần thì thật tốt. Bang chủ có to cao lực lưỡng không? Có điển trai không đại nhân?
– Vậy hôm nay ta sẽ cho ngươi gặp bang chủ nhé!
– Ngài nói thật chứ? – Người thanh niên tên Bân thu chân lại đứng lên ngay. Tam Sắc đại nhân có mấy khi nói đùa!
– Phải, ta đang đợi một gói hàng, ngươi nhận rồi đem tới công viên XX này. Tại góc xa nhất, vắng nhất bang chủ sẽ gặp ngươi để nhận.
– Dạ! Vinh dự quá, cảm ơn đại nhân!
Nguyễn Bân hoan hỉ sung sướng trong ánh mắt ghen tị của vài huynh đệ khác đang ngồi thiết kế… nội thất hoặc đang xem vật liệu cho khách hàng.
Hai mươi phút sau, chàng thanh niên trẻ Nguyễn Bân, tâm trạng sảng khoái bước ra khỏi tòa nhà 5 tầng có biển tên rất lớn phía trên “CÔNG TY TNHH THIẾT KẾ KIẾN TRÚC BẠCH THỦY”. Anh nhận hộp đồ từ một huynh đệ vừa mang tới, cất cẩn thận hộp đồ vào cốp xe rồi phóng đi. Vừa vui sướng, vừa lo lắng, chỉ là một hộp rất nhỏ, nhưng đã chuyển cho bang chủ thì chắc chắn không hề bình thường. Cẩn tắc vô ưu, đấy là tôn chỉ số 1 của bản giáo bây giờ. Anh chọn con đường nhanh nhất và dễ quan sát trước sau nhất, cẩn thận luôn để ý hai bên, phía sau để tránh có biến cố. Vũ khí cất trong người cũng luôn sẵn sàng sử dụng, là một thành viên đội ngũ kỳ binh đi theo Tam Sắc tất nhiên không tầm thường.
7h sáng, công viên XX ngay gần nhà Thìn không còn quá nhiều người như lúc sáng sớm. Anh lững thững quanh những hàng cây, ngắm mặt hồ liu riu, từng con sóng trải khắp mặt hồ rồi đập vào những mảng rác dồn lại sát quanh mép hồ. “Khi mình trở thành kẻ mạnh nhất, nhất định kẻ nào vứt rác bừa bãi, nhẹ thì phạt tiền nặng, vứt nhiều thì cho vào tù, có mạnh tay như vậy thì môi trường mới sạch đẹp được”. Thìn mỉm cười nghĩ tới cảnh mình trở thành một tên bạo chúa vô cùng khó tính.
Nguyễn Bân gửi xe gần cổng, cầm gói hàng, cẩn thận quan sát từ xa quanh hết hồ rồi bắt đầu đi một vòng. Tiến về phía đối diện cổng bên kia hồ, nơi vắng người qua lại nhất, anh dừng lại nhìn xung quanh, vài bà lão vẫn đang tập thể dục, vài thanh niên đang tụ tập ngồi nói chuyện phiếm, vài người khác ngồi trên ghế đá, trẻ có, già có, thật khó có thể biết đâu là bang chủ cần tìm.
Anh cứ nghĩ bang chủ là người bề ngoài vô cùng đặc biệt hơn người, nhìn cái sẽ nhận ra ngay nên không hỏi Tam Sắc đại nhân xem nhận diện thế nào. Nhưng hiện tại sự thật trái ngược, anh không có khả năng phán đoán, dù ai là bang chủ anh thầm ngưỡng mộ và thần tượng thì hiện tại cũng không tỏa ra dù là 1 chút khí tức, cảm giác của người luyện bí pháp hay sát khí.
Nguyễn Bân quay ngoắt người, anh có cảm giác ai đó vừa nhìn mình. Đưa tay vào cầm chuôi kiếm, kiếm của biệt đội anh là Kỳ Kiếm, lưỡi kiếm mỏng và dẻo như lá lúa, có thể quấn một vòng quanh người như chiếc thắt lưng. Dù là ai thì đây cũng là cao thủ, nhìn trộm anh mà anh chỉ có cảm giác ngờ ngợ, cẩn thận di chuyển nhanh tới một góc hẹp dễ bề phòng thủ, anh tập trung nghe ngóng và quan sát mọi động thái xung quanh.
Cứ đứng mãi cả gần tiếng đồng hồ, lúc này chỉ còn lại một người thanh niên chừng 30 tuổi, khuôn mặt khá trẻ, không quá cao, không lực lưỡng. Nhưng từ khuôn mặt anh ta toát ra cái gì đó rất tự tin và thông thái, làn da có hơi sạm đen màu mưa nắng. Nguyễn Bân chần chừ, nếu là bang chủ hẳn phải nhận ra anh từ đầu sao vẫn chưa có tín hiệu gì? Hay bang chủ có việc nên lỡ hẹn, hoặc là địa điểm này bị lộ lên bang chủ rời đi? Còn kẻ kia rất có thể là người của tổ chức khác định lừa để gặp người tới gặp bang chủ?
Tay anh hơi ra mồ hôi, nắm chặt lấy chuôi kiếm giấu sau chiếc áo sơ mi khoác ngoài đã cởi hết cúc để ngụy trang. Chàng thanh niên tiến tới gần, anh bắt đầu rời đi, đi bộ một cách chậm rãi về phía cửa ra hồ.
– Ngươi có hẹn người ở đây?
– Không có, tôi đi dạo hồ! – Nguyễn Bân trả lời giả như không có gì, cố gắng hết sức tỏ ra bình thường.
– Ngươi là người của Bạch Long Cửu Diện giáo?
– Bạch gì? Long gì? Chả hiểu anh nói gì cả! Đồ điên. – Nguyễn Bân bước nhanh hơn.
– Đừng hòng thoát!
Nguyễn Bân bứt tốc, bất chợt phi ngang về phía những hàng cây bên phải, mục tiêu là lao tới hàng rào bên phải hồ, bật qua lớp sắt dựng chắn cao hơn 3m và hòa vào dòng người tấp nập buổi sáng thứ 2 để trốn thoát. Nhưng chưa di chuyển được bao xa, bóng áo phông xanh đã chặn trước mặt anh, tung một cú đá chính xác nhanh như điện giữa ngực, anh né người sang một bên, ngã dúi dụi vào đám cỏ.
Lập tức bật dậy tiếp tục chạy trốn, đồng thời đưa tay lên ngực, định ấn nút báo nguy về trụ sở công ty, nơi Tam Sắc đại nhân luôn túc trực. Nhưng không kịp nữa, thân hình kia thình lình xuất hiện lần nữa trước mặt anh, tóm chặt bàn tay định ấn nút cứu viện của anh, bằng một động tác nhỏ đã bẻ ngoặt nó ra phía sau cùng sự di chuyển của mình. Tay còn lại định rút kiếm chưa kịp kéo kiếm ra cũng chung số phận.
– Ngươi chính là người của Bạch Long Cửu Diện giáo, đồ ngươi mang theo ban nãy đâu?
– Đồ nào?
– Chiếc hộp trên tay ngươi khi đi vào đây?
– Cái gì mà hộp, gói xôi ta mang vào đây để đi dạo ăn sáng, ngươi bị điên sao?
– Không nói ra ngươi giấu ở đâu ta sẽ tra tấn ngươi đến chết.
– Khỏi cần người giúp, ta tự.
Nói rồi Nguyễn Bân vận công, định giằng hết sức ra khỏi người phía sau, như vậy hai cánh tay anh sẽ gãy, ý định tiếp theo sẽ là nhanh chóng lao đầu vào ghế đá gần nhất tự sát.
– Tốt, rất tốt. Rất dũng cảm.
Người thanh niên nhanh chóng lật người Nguyễn Bân lại, đẩy mạnh vào lồng ngực khiến mọi ý định của anh trong thoáng chốc bị chậm lại do ngã nhào xuống bãi cỏ.
– Đừng tự sát, ta là Vô Sắc bang chủ.
– Ngươi nói láo, bang chủ sao lại ra tay với ta?
– Ha ha! Ta có ý kiểm tra xem Tam Sắc huynh huấn luyện kỳ binh đội đi theo thế nào. Ngươi là Nguyễn Bân phải không? Mới gia nhập giáo hơn 5 năm trước, thăng tiến võ công nhanh, tuy nhiên vẫn chưa đủ nhanh đâu.
– Ngươi… thực sự là bang chủ?
Thìn rút trong túi quần ra một thẻ bạch kim trắng có hình con rồng 9 đầu như thể anh đã rút khi giải cứu Linh khỏi đám cảnh sát giao thông. Tuy nhiên thẻ này có điểm khác là một nửa thẻ có màu vàng, một nửa màu trắng, độ dày cũng nhiều hơn so với thẻ khác. Vừa rồi anh có ý trêu đùa tên Bân một chút vì đợi quá lâu muốn vận động, cũng tiện là kiểm tra khả năng của kỳ binh đi theo Tam Sắc. Khi cảm giác anh chàng này muốn dùng hết sức tự bẻ hai tay của mình để thoát ra thì Thìn đã hiểu ý định do vậy anh không đùa nữa.
Đứng dậy tới gần, nhìn kỹ chiếc thẻ trong tay Thìn. Nguyễn Bân A lên một tiếng nhỏ rồi lùi lại, chắp 2 hai vào nhau:
– Kỳ binh Nguyễn Bân kính chào bang chủ! Vừa rồi đã mạo phạm mong người tha thứ!
– Không sao, là ta có ý đùa nghịch ngươi trước. Quả là Tam Sắc huynh huấn luyện các ngươi rất tốt. Ngay cả ta cũng khó đoán được ngươi đã dấu đồ vật kia đi lúc nào và ở đâu. Mà cho dù có thấy được thì đó là đồ giả đúng không?
– Bang chủ thông tuệ! Đệ tử vô cùng khâm phục. Khi nãy tưởng đụng độ cường nhân muốn cướp đồ vật. Ngay từ đầu đệ tử xác định sẽ không thắng được lên giả phi thân về phía hàng rào. Thực ra là đợi cường nhân, à không bang chủ ra đòn đã giả né té ngã, tiện ném hộp đồ vật kia qua bên đường, trên nóc quán café 2 tầng đối diện kia.
Thìn ngước nhìn sang bên kia đường, quả anh có đoán thời điểm ném hộp đi chỉ có lúc té ngã khi né đòn. Nhưng không ngờ anh chàng này lại tính toán tới vậy, đã sẵn sàng chết để không khai ra bất cứ điều gì về bản giáo. Có những đệ tử như thế này, làm sao mà bản giáo không mạnh hơn mỗi ngày, làm sao anh 6 năm qua lại có thể bỏ bê hầu hết việc trong bang mà hưởng cuộc sống an nhàn. Khi từng đệ tử của bản bang sẵn sàng chết vì lý tưởng, vì một bang chủ không bao giờ xuất hiện?
– Vất vả cho ngươi rồi, ngươi giấu đồ vật ở đâu. Đi, vừa đi vừa nói, mà bỏ từ đệ tử đi, xưng tôi được rồi cho tiện.
Nguyễn Bân đi gần song song với Thìn, có ý đi đằng sau một chút. Hai người đi ngược vòng hồ anh đã tới. Đi qua một đoạn nhiều cây khuất tầm nhìn, anh rẽ vào. Cầm viên sỏi trên tay, ném mạnh về phía cao, bộp một tiếng, chiếc hộp tại một chạc ba rơi xuống.
Cầm hộp trong tay mở ra kiểm tra. Phía trong hộp giấy là một hộp kim loại có mã số, cùng là loại đã cất giữ Bạch Long kiếm nhưng bé hơn. Anh gật đầu:
– Rất thông minh, không vì việc gặp ta mà sao nhãng việc cẩn thận. Ta tin ngươi cũng đã đánh dấu ký hiệu ẩn, nếu ngươi có chuyện gì Tam Sắc huynh sẽ tìm ra được vật này?
– Bang chủ anh minh! Chuyện gì cũng không qua được mắt ngài.
– Ngươi làm rất tốt, có ước nguyện gì cần ta giúp không?
– Có ạ!
– Nói!
– Mong bang chủ mãi khỏe mạnh, sớm chỉ đạo bổn bang phát dương quang đại. Và tôi được mãi mãi là thành viên của Bạch Long Cửu Diện giáo.
– Ngươi không có ước nguyện cá nhân sao?
Nguyễn Bân lắc đầu:
– Kính thưa bang chủ! Khi được ngài phê duyệt từ xa cho phép tôi ra nhập bổn giáo, bản thân tôi chỉ là một thằng xe ôm, không có lấy bằng cấp 3. Ngặt vì mẹ tôi bị chứng bệnh thận rất nặng, tiền chạy thận không thể nào đủ. Do vậy từ năm 17, tôi bỏ học, đi làm đủ nghề để kiếm tiền phụ cha giúp mẹ chữa bệnh. Tới khi Tam Sắc bang chủ gặp tôi là vào gần 5 năm trước, mẹ tôi cũng đã qua 2 năm từ hồi lâm bệnh nặng và rơi vào hoàn cảnh khốn cùng, bao nhiêu ruộng, nhà đất đã bán cả mà cũng không đủ khả năng kéo dài quá 6 tháng nữa, trong khi vì thiếu tiền, chạy thận không đều, mẹ tôi đã đang ở giai đoạn 4 gần sang 5. Nhiều lúc nghe mẹ khuyên hai cha con bỏ cuộc đi, hãy sống cho cuộc đời mình và cho tương lai của tôi mà tôi không thể không khóc. Tôi và cha tôi đều quyết tâm, còn một ngày sẽ cố một ngày, còn mạng sẽ cố một mạng, miễn không làm điều gian trá, dẫu đi ăn xin cũng phải cứu mẹ tôi.
– Lúc đó ngài Tam Sắc xuất hiện, đại nhân nói đã cho người theo dõi tôi hơn 1 năm vì đánh giá những cử chỉ hành động của tôi qua cách thức làm việc là rất có tố chất. Hỏi tôi có muốn gia nhập một bang phái. Nếu đồng ý không những mẹ tôi có tiền chữa bệnh, mà ông sẽ cử người tới chữa bệnh bằng phương pháp riêng thêm cho mẹ tôi, nhất định sẽ khỏi hoặc ít ra giảm hết mức độ nặng của bà trong khả năng có thể.
– Và ngươi đồng ý gia nhập? – Thìn nhẹ nhàng hỏi.
– Không hề!
– Tại sao?
– Từ bé, cha mẹ tôi đã dạy tôi phải làm một người chính trực. Chết cũng phải chết sạch sẽ, khi mẹ tôi bệnh, không ít lần tôi tiếp xúc với xã hội đen, có cơ hội làm những việc xấu xa để kiếm nhiều tiền. Nhưng tôi tâm niệm, nếu vì chữ hiếu, vì cứu mẹ mà tôi làm điều sai trái, làm hại người khác. Vậy chính là tôi bất hiếu, dù có tiền cứu chữa cho mẹ, cha mẹ tôi cũng vô cùng đau lòng vì có một đứa con hư hỏng như tôi. Việc cứu mẹ chỉ là bào chữa cho hành động xấu xa của mình mà thôi. Khi tôi tâm sự chuyện này, cha mẹ tôi rất tự hào. Mẹ tôi nói nếu được cứu bằng những đồng tiền dơ bẩn, làm hại người vô tội khác thì bà chết còn cảm thấy mãn nguyện hơn…
– Vậy sau đó?
– Sau đó Tam Sắc đại nhân thắc mắc vì sao. Tôi cũng có giải thích như vừa rồi. Ngài cười ha hả, bảo tôi đã vượt qua bài kiểm tra cuối cùng về tư cách. Trước mắt cầm tiền ngài đưa lo sắp xếp lại cuộc sống, chỗ ở của gia đình ngay lập tức, đừng đưa mẹ đi chạy hay hỏi về việc thay thận gì cả. 3 ngày sau, ngài quay lại cùng một người trẻ tuổi mà sau này tôi biết chính là Cửu Sắc đại nhân. Cha và tôi quyết định liều một phen vì cảm thấy hai người rất chân thành, đáng tin. Cửu Sắc đại nhân đóng cửa ở trong phòng mẹ tôi hơn 1 đêm, dùng hết 1 đống những lọ thuốc lạ. Sau đó đưa thêm cho tôi một số tiền lớn và rời đi dặn dò chúng tôi tuyệt đối không được nói với ai, cũng như không được đưa mẹ tôi tới những nơi cũ đã khám mà tới một viện khác, nếu không chúng tôi từ nay sẽ không yên ổn mà sống.
– Ngay chiều hôm đó, tôi và cha đưa mẹ tới một viện khác chưa từng đến, thật lạ là bác sĩ bảo rằng, thật may phát hiện sớm vì mẹ tôi mới chớm ở giai đoạn 1, chỉ cần điều trị cẩn thận và đúng cách sẽ khỏi hoàn toàn. Đến đây tôi đã hiểu tại sao phải tìm một nơi chưa từng khám, nếu không sẽ là đối tượng nghiên cứu, ầm ĩ báo chí hay có thể ai đó khác nghi ngờ mà tìm đến.
Nói tới đây, Nguyễn Bân bật khóc, không rõ vì nhớ lại chuyện ngày xưa hay nhớ cha mẹ. Anh xấu hổ dụi nước mắt:
– Xin lỗi bang chủ, tôi chợt nhớ lại năm xưa, thật xấu hổ, là một kỳ binh mạnh mẽ lần đầu ra mắt bang chủ lại khóc thế này.
– Sau đó ngươi gia nhập bang?
– Vâng, sau đó ngài Tam Sắc không nhắc tôi về chuyện gia nhập, chỉ để lại một số điện thoại. Tôi vô cùng tò mò nên tự liên lạc. Sau đó, được giải thích về lý tưởng, về bang giáo và thế giới ẩn giáo ngầm tồn tại. Cũng được gặp gỡ nhiều anh em ở nhiều hoàn cảnh khác nhau kể chuyện, có người từng ở trong giáo lâu, có người cũng chỉ mới gia nhập vài tháng. Tôi dần từ hơi tin thành tin tưởng và xin gia nhập. Còn ngài Tam Sắc tạo ra một thông tin giả với bố mẹ tôi đi xuất khẩu lao động, mỗi năm chỉ về nhà 1 lần. Sau khi vào giáo, càng về sau tôi càng tin tưởng tuyệt đối vào lý tưởng của chúng ta. Càng thần tượng bang chủ, vì mọi người nói, bổn bang có thể có cuộc sống tốt đẹp, thu thập những người tốt nhất, tử tế nhất gia nhập, cứu giúp nhiều người tất cả nhờ công đức của ngài. Nếu không thì mẹ tôi cũng chẳng bao giờ có cơ hội được cứu. Vì vậy, bang chủ hãy tin chắc một điều là, không chỉ tôi mà bất cứ giáo chúng nào hiện nay của bản giáo đều như tôi, sẵn sàng hy sinh vì bổn bang không cần phải suy nghĩ lấy 1 giây.
Nguyễn Bân cố gắng kiềm dòng nước mắt lại lần nữa rưng rưng. Bao năm qua, anh vẫn coi ân nhân gián tiếp cứu sống mẹ anh, giúp giờ đây không chỉ cha mẹ mà nhiều người thân của anh có cuộc sống tốt đẹp hơn là Vô Sắc bang chủ. Tam Sắc đại nhân có kể rất nhiều tuy không chi tiết, rằng chỉ tới thời bang chủ sau hơn 1400 năm, lý tưởng của bang mới rõ ràng đến thế và thực sự là một chính phái đi tìm sự công bằng cho tất cả mọi người. Nhưng cũng không bao giờ nhẹ tay với những kẻ ác.
…
Thìn cầm hộp đồ, chia tay Nguyễn Bân ra về, lòng anh lại đầy tâm tư. Bây giờ anh đã hiểu, 6 năm qua chín người phía sau anh đã nỗ lực thế nào, đã tuân thủ nghiêm ngặt sự chỉ đạo của anh trước khi ra đi thế nào. Không những làm đúng, họ còn làm tốt hơn những gì anh đưa ra, từng thành viên bây giờ đều được lựa chọn vô cùng cẩn thận. Không chỉ cần tài, mà trước hết cần đức, không phải đạo đức giả, hay những tiêu chuẩn đạo đức bình thường mà xã hội vẫn dạy dỗ trong nhà trường, cha mẹ dạy con cái. Mà là lý tưởng đạo đức cao đẹp, hướng tới không phải là cái thiện, không phải là cái ác mà là sự công bằng.
Không có điều gì là quá lớn hay quá nhỏ, điều ác đối với người này có thể là điều thiện với người khác, đúng trong hoàn cảnh này có thể sai ở hoàn cảnh khác, “không có cái đúng tuyệt đối, chỉ có cái đúng xuất phát từ cái sai”. Với Nguyễn Bân, việc Bạch Tý ra tay chữa bệnh cùng cho gia đình anh ta số tiền để cuộc sống tốt hơn là việc lớn nhất, ý nghĩa nhất trong đời. Nhưng với bản giáo lại là việc rất nhỏ, tiện tay cũng có thể làm. Nhưng Bạch Long Cửu Diện giáo không phải là thần tiên, cũng chưa phải mạnh nhất, muốn cứu giúp hàng triệu, hàng tỷ người còn khốn khổ trên thế gian này là không thể. Chỉ khi nó trở thành bá chủ mạnh nhất, quyền lực nhất đại địa này mới có cơ may thực hiện lý tưởng đó.
Và người có thể đem tới cơ may đó tới chính là những thành viên của bản giáo và nhất là anh – Vô Sắc bang chủ