Mọi người đứng tại chỗ đợi Thin, anh quay người ra phía sau, đằng sau anh là một vách núi đá có chút phủ rêu phong nhưng không quá lớn cũng không quá cao, ước chừng vài chục m. Ngoài tảng đá Thìn đang đứng rộng hơn chục m2 thì xung quanh vách đá xếp lổn ngổn không theo thứ tự nào, đặc điểm chung là đều rất lớn, tảng bé đường kính cũng cỡ 1m, tảng to thì vài m. Từ phía dưới, Lục Sắc kêu một tiếng:
– Bang chủ! Xử kiếm.
Lục Sắc ném thanh kiếm cầm trên tay về phía Thìn, không cần quay lại, Thìn đưa tay bắt lấy thanh kiếm mượn được, rút ra khỏi vỏ, ánh nắng phản chiếu lóe trên lưỡi kiếm. Đây là một thanh trường kiếm có độ dài tới 1m4, phần lưỡi kiếm ước chừng 1m, hơi có chút cong nhẹ, lưỡi kiếm mỏng với đầu kiếm cong lên nhọn về một phía. Thanh kiếm này được Lục Sắc tìm trong kho bảo đồ của bản giáo sau cuộc loạn biến, có lẽ nó được rèn từ rất nhiều năm trước, độ sắc của nó qua thời gian không hề giảm đi, tuy mỏng nhưng độ cứng vô cùng, chém đinh chặt sắt không thành vấn đề miễn là đủ sức mạnh. Thanh kiếm này Lục Sắc coi như tính mạng mình, đặt cho nó cái tên: Phong Tử, ý nó như con của mình.
Thìn định thần, lao về phía tảng đá to nhất chắn ngay trước mặt:
– Nhập Khí Tọa Đả Khai – thập kiếm thức!
Cú chém chéo từ góc dưới bên trái thẳng lên góc trên bên phải cắt ngang tảng đá, nối ngay sau đó là cú chém từ góc trên bên trái xuống góc dưới bên phải tạo thành hình chữ X. Tiếng va chạm vang lên rất nhỏ, nhưng nhìn rõ sẽ thấy tảng đá bị cắt làm 4 mảnh ngọt lịm.
Nhét lại thanh kiếm vào bao da, Thìn ném trả lại Lục Sắc. Sau đó, tụ lực tay phải đấm thẳng vào điểm giao nhau của hai đường kiếm:
– Nhập khí Tọa Đả Khai – nhất quyền.
RẦM! Tiếng động vang lên váng cả khu vực xung quanh, trong lớp bụi mù đang tan dần, tảng đá đã bị đánh vụn thành nhiều mảnh, đổ sang hai bên. Bên trong tảng đá, một lỗ nhỏ xuất hiện, giữa cái lỗ vuông vức rõ ràng được người chế tác là một hộp kim loại trắng hình chữ nhật, trên đầu có một vết cắt nhỏ tạo thành hình vuông.
Thìn tiến tới, nhấc hộp kim loại ra ngoài, trượt phần kim loại hình vuông lên trên, hiện ra một bảng con số từ 0 tới 9. Đây là một hộp có mã điện tử bảo vệ do Cửu Sắc tạo ra, vô cùng vững chắc, dù có đánh bom, cắt lazer hay máy cưa sắt cỡ nào cũng không sứt mẻ được. Sau khi nhập vào một dãy số gần 20 số, chiếc hộp kêu nhẹ, dùng tay trượt phần dưới ra, mở hoàn toàn hộp kim loại.
Bên trong hộp là 1 thanh kiếm khác dài độ 1m1, toàn bộ là màu trắng với cán đúc những đường tròn để dễ cầm có màu như ngọc, phần hộ thủ chạm khắc tinh xảo hướng về lưỡi kiếm. Phần bao kiếm cũng tương tự, nhưng không kín hoàn toàn, trên bao kiếm khắc hình một con rồng trải dài, xung quanh có những lỗ hở dọc theo những đoạn uốn của hình khắc, điểm tiếp giáp giữa bao kiếm và hộ thủ tạo thành 2 nửa viên ngọc, nếu đút kiếm vào trong bao hoàn toàn tạo thành hình con rồng đang đớp hay phun viên ngọc đó. Thông qua những khe hở quanh 2 con rồng 2 bên bao kiếm, có thể thấy ánh lên bên trong màu kim loại vàng của lưỡi kiếm. Thìn cầm thanh kiếm ra, vứt hộp kim loại tới ngay chân của Cửu Sắc để mang về dùng vào việc khác. Không dễ để chế tạo loại hợp kim cứng chắc này.
Nâng thanh kiếm lên trước mặt bằng hai tay nhìn ngắm. Thìn đi ra đầu khối đá anh đứng, rồi bất chợt cắm mạnh cả bao kiếm xuống gần mỏm đá, cắm vào đến hai mươi phân. Nhảy xuống dưới, đứng giữa Cửu Sắc lúc này đã nghiêm trang đưa ánh mắt về phía thanh kiếm, tất cả 10 người quỳ xuống:
– Bang chủ Cửu Long Bạch Diện giáo Vô Sắc xin kính lạy các bậc tổ tông. Cầu chúc cho các bậc tổ tông, Bạch lão bang chủ, Khổng Tước bang chủ và Sư Gia Bạch Vô Nguyệt được an nghỉ nơi suối vàng.
– Cầu các tổ tông an nghỉ! – Tất cả đồng thanh hô.
10 người cúi lạy 3 vái trước thanh kiếm trong chốc lát rồi đứng dậy. Thìn nhảy lên lấy lại kiếm rồi ra lệnh:
– Mọi người ra về, riêng nhị sắc ở lại bàn chút việc.
– Tuân lệnh bang chủ!
Đợi mọi người rời đi, Thìn đưa mắt nhìn xuống Nhị Sắc Đằng Vô Hối với lớp mặt lạ chỉ chừa 2 mắt cười nhẹ:
– Nhị Sắc huynh nghe nói đã luyện thành Tuyệt Vận Ám Khí, không rõ thực lực khủng bố tới đâu rồi?
– Xin bang chủ đánh giá!
Nói xong, Nhị sắc bật lùi ra phía sau, nhanh như cắt giật lấy một đống lá cây gần đó, phi thẳng về phía Thìn đứng. Thìn hô A lên 1 câu, rút kiếm ra khỏi vỏ, tay múa nhanh như chớp, ánh sáng vàng tỏa ra xung quanh:
– Hộ kiếm tự thân.
Lưỡi kiếm dùng tốc độ của Thìn mà tạo thành một lớp bảo hộ trước người Thìn, tiếng va chạm của lá cây được Nhị Sắc phóng ra va đập vào lưới bảo hộ tạo lên những âm thanh khác nhau như những phím bấm của piano, có điều, đây là những âm thanh rất đau tai, giống tiếng mũi kim loại kéo lên miếng kính thì đúng hơn.
Phía sau Thìn, những chiếc lá cắm vào những tảng đá, tạo lên hàng hoạt tiếng nổ, xung quanh điểm từng cái lá cắm vào thủng những lỗ lớn như bát tô, đá xung quanh cũng bị chấn vỡ thành vụn nhỏ rơi lả tả xuống. Trong khi đó những chiếc lá ngoài phần đã cắm sâu vào đá thì còn nguyên vẹn.
– Đã khiến bang chủ chê cười rồi!
– Chúc mừng Nhị Sắc huynh đã luyện thành tầng Càn. Bất cứ thứ gì trên tay đều trở thành ám khí vô cùng lợi hại, có thể trấn áp giang hồ rồi.
Nhị Sắc thở dài:
– Cũng mới đây thôi, tôi vẫn chưa hiểu hết và thành thục hoàn toàn tầng Càn của Tuyệt Vận Ám Khí. Thần công nay thực sự tầng Càn mới là ám khí giả đích thực. Tuy nhiên rất tiếc lại không có tung tích của hai tầng cao nhất: Khôn và Tỏa. Làm sao dám tự đắc gọi cái gì là trấn áp giang hồ.
– Hối huynh đừng vội, nhất định từ từ điều tra sẽ có tung tích.
Tuyệt Vận Ám Khí là võ công độc môn duy nhất chỉ có Nhị Sắc Đằng Vô Hối luyện được, nó đòi hỏi thao tác cực kỳ nhanh và ổn định, bản thân người dùng ám khí vốn không giỏi cận chiến, nhất là khi bị bao vây thì khó thoát thân. Do vậy người luyện bí pháp về ám khí cần làm việc có tính toán trước sau, không để mình rơi vào vị trí hay thế trận bất lợi.
Cũng tránh để bị đối phương thiên về cận chiến áp sát. Ở 2 tầng đầu vẫn phụ thuộc vào số lượng, chất lượng ám khí mang trong người, do vậy chiến đấu trường kỳ rất bị hạn chế. Hơn nữa đem theo số lớn ám khí trên người là rất bất tiện, ngay việc rút loại nào ra sử dụng thật đúng trong từng hoàn cảnh thôi cũng đã gây khó khăn lớn cho người luyện công pháp này rồi.
Theo suy đoán, Long Đồ Chí không phải do một người viết lên, vì không có ai luyện nhiều công pháp lại giỏi cả công nghệ như vậy. Hơn nữa cùng một ngôn ngữ nhưng nét chữ khác nhau. Điều này dẫn tới một hệ quả là: Có những bí pháp luôn có chú thích đi kèm tại mỗi mảnh, người luyện sẽ biết số tầng, số mảnh mình cần tìm luyện để đại công cáo thành. Nhưng có những bí pháp không có chú thích nên không rõ số mảnh cần để luyện hết công pháp.
Ví dụ: Vân Vũ Trấn Ái mà Nhất Sắc Tử Liên luyện chỉ có chú thích cho chính tầng đó, hay khó hơn là Nhập Khí Tọa Đả Khai mà Thìn luyện không hề có bất cứ chú thích nào. Số lượng mảnh của Long Đồ Chí cho mỗi bí pháp cũng khác nhau nên không thể suy luận. Đại Hải Thừa Ân công pháp của Tam Sắc có tới 30 mảnh, hầu hết số khác lại 20 mảnh. Nhập Khí Tọa Đả Khai thì chẳng biết bao nhiêu cho đủ, vì Thìn đã sở hữu từ 201 tới 220,222 tới 227,234,235,240 tới 246. Thêm mảnh của Nguyễn Viết Dũng đưa cho thì đã tới 36 mảnh. Công pháp này lại phải luyện tuần tự từng đoạn, nếu không có mảnh nối tiếp nhau thì không thể luyện nhảy cóc. Do vậy nếu coi mỗi mảnh là 1 tầng thì Thìn đang dừng ở tầng 20.
Tuyệt Vận Ám Khí Nhị Sắc luyện có 5 tầng mỗi tầng 4 mảnh, gồm: Ám – Phi – Càn – Khôn – Tỏa. Tầng 1 là nhập môn, sử dụng các loại ám khí chế sẵn và chủ đạo luyện nội khí, dùng khí phát lực phóng. Tầng 2: Phi, dùng nội khí bao bọc ám khí tăng sát thương, độ xa, tốc độ phát và giảm thiểu sự cản trở hay ảnh hưởng của lực ma sát trong không khí. Tầng 3: Càn: Đây là tầng mà Nhị Sắc mới luyện thành vài tháng, khi nội khí đủ nhiều, chân tay đủ linh hoạt, có thể biến bất cứ thứ gì thành ám khí miễn là cầm được và đủ lực để phóng nó, đồng thời tăng nội khí lên mức cuồn cuộn, do vậy ngoài lực sát thương còn đem theo lực công phá rất lớn. Dùng lá cây mà phá làm thủng vỡ đá tảng cách vài chục m chính là minh chứng.
Rất tiếc, luyện tới đây, Nhị Sắc tiếp theo tạm thời chỉ có thể nâng cao thực lực của tầng Càn, tăng lực sát thương và công phá bằng việc nâng cao nội khí. Vì bản giáo hiện tại chỉ có 12 mảnh Long Đồ Chí ghi đủ 3 tầng đầu. Đối với Nhị Sắc đó cũng đã là may mắn vì nếu thiếu 1 – 2 mảnh thôi thì anh có khả năng không luyện được hoặc luyện được nhưng thực lực yếu hơn nhiều. Tầng 4 của Tuyệt Vận Ám Khí: Khôn, đây là tầng trọng yếu trong việc chiến đấu, ám khí có thể phát ra từ cả chân, miệng, thậm chí 1 bộ phận trên cơ thể có thể chạm vào vật dùng làm ám khí như cùi chỏ, đầu gối cũng có thể phát xạ. Thêm nữa, sử dụng ám khí theo định tính, có thể đưa ám khí bay vòng vèo, luồn lách để đánh vào các yếu điểm mong muốn của đối phương, luyện được tầng này, khi giao đấu, đối phương dù áp sát được mà chỉ cần sơ sẩy sẽ lãnh trọn ám khí từ bất cứ vị trí nào, cũng lại rất khó phòng ngừa vì ám khí có thể bay nhiều đường khác nhau, tấn công 2 bên hay phía sau mình.
Tầng 5: Tỏa, luyện tới tầng này, người sử ám khí phải có một lượng nội khí khổng lồ. Có thể 1 địch vạn quân, điều khiển hàng ngàn vạn ám khí lơ lửng hay tấn công địch, cách không phát xạ theo ý muốn. Theo lý luận, có thể bao bọc mình bằng vô số vật bình thường bất kỳ, vừa là lớp phòng thủ vững chắc trước mọi đòn tấn công, vừa có thể thuận tay phát xạ bất cứ khi nào. Đối mặt với địch đông mà võ công không chạm đỉnh, dễ dàng hất tay tung cùng lúc vạn ám khí tới từng tên địch. Hoặc đối mặt với cao thủ, bất cứ thứ gì nằm ngay xung quanh đối phương đều có thể bất ngờ trở thành ám khí, hay có thể nói, đối mặt với người thành thục tầng 5 như cá đứng trong một cái lưới khổng lồ, bất cứ lúc nào, ở đâu, từ đâu cũng có thể bị tấn công. Người luyện thành tầng 5 này, khẳng định cao thủ có mạnh hơn cũng vô cùng nguy hiểm cho hắn nếu đối mặt.
Khoác vai Nhị Sắc đi dạo trong rừng, Thìn lên tiếng:
– Nhị Sắc huynh, huynh quyết tâm rồi chứ. Sẽ rất nhiều nguy hiểm và chông gai, lại còn…
– Xin Vô Sắc bang chủ đừng lo, tôi đã đặt quyết tâm rồi. Cả tháng nay cũng đã nghĩ kỹ, với từng bước bang chủ đưa ra không thể có sai sót.
– Nhị Sắc huynh phải chịu thiệt thòi lớn quá! Tôi thật áy náy.
– Không có gì đáng nói, vì lý tưởng của bản giáo, vì bang chủ, tôi dù tiếng thối muôn đời, chết nơi đất khách cũng không từ nan.
– Vậy có tâm tư nguyện vọng gì trước khi khởi hành, xin Nhị Sắc huynh phân phó, tôi nhất định sẽ cố gắng.
– Chỉ cần ngài đừng phụ lòng Nhất Sắc, chăm sóc cho cô ấy thật tốt, đối với tôi đã là ân đức rồi.
– Tình cảm huynh dành cho Nhất Sắc muội thật vô cùng cảm động. Tôi không rõ tại sao cô ấy lại từ chối một đại trượng phu như huynh.
– Chuyện tình cảm không nói hay được, không phải kế hoạch mà tính toán được. Là tôi vô phúc, cô ấy đem hết lòng mình cho bang chủ không ai không biết. Thật tình tôi chỉ mong cô ấy hạnh phúc đã có thể cười vui rồi. Mong bang chủ chiếu cố.
– Rất khó, đối với tôi tất cả đều là huynh muội.
– Nam nữ ở bên nhau lâu dần dà sẽ phát sinh tình cảm thôi. Dù 1 phần cũng được, mong bang chủ đừng phụ tấm lòng Nhất Sắc.
– Chỉ biết nói là sẽ cố gắng thôi. Tôi thật cảm thương tấm lòng và tình yêu của Nhị Sắc huynh.
– Không có gì nhiều, tôi cũng chỉ có thể đem thân này liều mình mà đổi lại cơ hội cho cô ấy. Nếu đại công cáo thành, khi đó bang chủ có thể nói cho cô ấy biết. Nếu thất bại, mong bang chủ giấu kín mãi mãi.
– Vậy huynh hãy thành công để về tự mình nói cho cô ấy nghe.
– Mong là như vậy! Bang chủ: Cáo từ.
– Hối huynh! Mã đáo thành công!
Hai người chắp tay chào nhau, Nhị sắc như một cơn gió, biến mất, trong khu rừng chỉ còn lại Thìn đang đứng nhìn theo vệt bóng nơi Nhị Sắc khinh công đi mất. Lòng anh nổi lên sự thương cảm cho con người này. Duy nhất chỉ có anh biết được, Nhị Sắc từ rất lâu đã đem lòng yêu Nhất Sắc muội tha thiết. Thìn cũng là người duy nhất biết khuôn mặt thật của Nhị Sắc.
Rất tiếc, dù có bao năm chung tình, quan tâm, luôn âm thầm gửi cho Nhất Sắc những món quà, tự tay nấu cho Nhất Sắc những món ngon vậy mà Nhất Sắc chẳng động lòng. Khả năng nấu ăn của Thìn cũng một phần học từ Nhị Sắc mà ra. Nay anh thân chinh tới hang hùm miệng cọp, sống chết không rõ chỉ vì kế hoạch của anh. Anh thật tình mong có ngày Nhất Sắc đổi lòng, dành cho Nhị Sắc một chút tình cảm thôi có lẽ đối với Nhị Sắc đã quá là đủ cho cả một đời người rồi.
Thở dài thương cảm, Thìn lững thững cầm Bạch Long kiếm đi dần về hướng thị trấn Tam Đảo, nơi vợ anh và Thảo đang chờ.
– Sao lại nấp ở đây! Muội có điều gì cần nói riêng với huynh sao?
Thìn dừng lại nói bâng quơ 1 câu. Từ phía trước một đoạn, bóng áo trắng thướt tha, lưng thắt một dây roi da bước ra.
– C… hà… o… bang chủ!
– Còn mỗi ta và muội, bang chủ cái gì chứ?
– Huynh… khỏe không?
Nhất Sắc ngượng ngùng bước về phía Thìn, cô dùng tay hất nhẹ mái tóc dài sang một bên vô cùng kiều diễm. Khuôn mặt thanh tú trái xoan ửng đỏ, sống mũi dọc dừa, làn da trắng hồng, đôi mắt xanh biếc, dáng người mảnh mai cùng bầu ngực phập phồng dưới bộ quần áo trắng – đồng phục bản môn đủ làm xiêu lòng tất cả đàn ông trên đời. Hai tay để phía sau mân mê nghịch roi da, cô hơi cúi mặt xuống, hai chân làm vài động tác đá lá cây và sỏi nhỏ khi tới gần Thìn.
– Huynh vẫn khỏe! Muội sao rồi!
– Vẫn ăn đủ, ngủ đủ, luyện tập đủ!
– Thế tốt rồi.
– Huynh thật ác, bỏ muội đi ngần ấy năm…
– Muội biết lý do mà, chẳng phải giờ ta đã quay lại hay sao?
– Biết… muội biết… nhưng rồi huynh thành gia lập thất. Có biết… mà thôi bỏ đi!
– Biết gì?
– Huynh đâu biết có người nghe tin đã khóc hết cả tuần trời tới sưng đỏ cả mắt đâu…
– Huynh xin lỗi…
– Có phải tại Nhị Sắc huynh lên huynh không tiếp nhận muội?
– Không phải, chỉ là tình cảm khó nói, trước giờ ta vẫn coi muội là… muội, thời gian trong bản bang chưa từng nghĩ phát sinh tình cảm khác ngoài tình cảm khác ngoài tình huynh đệ, tỷ muội…
– Vậy giờ thì sao?
– Rất khó nói, ta đã yêu và dành tình cảm cho một cô gái bình thường, vợ ta bây giờ!
– Vậy… nếu muội… Vẫn muốn tranh giành tình cảm của huynh.
– Huynh nghiêm cấm muội có hành động gì làm tổn thương hay để vợ huynh biết về huynh! – Thìn nghiêm giọng.
– Hic… muội nào có ý đó. Ý muội là… Xưa nay đàn ông trăng hoa đâu hiếm, đàn ông nhiều vợ lại càng không hiếm… dù có thiệt thòi một chút… muội vẫn muốn là người đàn bà của huynh…
“Đàn bà” hai từ này thật có nhiều ý nghĩa, Nhất Sắc tất nhiên vẫn còn trinh trắng, chưa từng cho một nam nhân nào động vào người trừ Thìn mà cũng là trong hoàn cảnh bắt buộc. Là đệ nhất mỹ nhân của Bạch Long Cửu Diện giáo, nếu so với Nhất Sắc năm xưa thì còn xinh đẹp hơn nhiều lần, có điều tính cách nàng khá lạnh lùng với tất cả mọi người. 6 năm nay thay bang chủ và Tam Sắc quản lý hầu như mọi chuyện trong giáo, trên dưới không ai không sợ nàng, lạnh lùng và quyết đoán tạo ra một lãnh đạo thường trực có thể nhanh chóng xử lý mọi công việc từ nhỏ tới to. Cô gần như thành một quản gia thứ hai của bản bang, nhưng khuôn mặt bình thường băng giá đó, chỉ cần ở bên Thìn, nhìn thấy anh sẽ tan chảy ngay lập tức. Trở lên bẽn lẽn, rụt rè như lúc này, giờ đây cô nói thẳng nguyện vọng của mình ra, cô sợ, sợ lại phải xa cách, 6 năm nay, không lúc nào cô ngưng nhớ nhung về tình yêu duy nhất của đời mình. 6 năm nay, mỗi ngày khi đêm buông xuống cô đều mong chờ tới ngày lại được gặp Thìn, ở bên Thìn như năm đó.
Dù đã 28 tuổi, nhưng luyện Vân Vũ Trấn ÁI công pháp, cô trẻ như mới 20 tuổi. Thực tế, khi đạt qua 5/10 cấp của Đãng Thừa tầng, lúc đó hầu như bề ngoài đang thế nào sẽ được giữ nguyên. Càng luyện lên trên cao nữa lại càng trẻ ra. Nếu luyện tới tột đỉnh của Đãng Thừa thì có thể nói là trẻ mãi không già, bà già 60, 70 ra đường ai cũng sẽ đoán chỉ mới trên hai mươi tuổi.
Có điều công pháp này lại không quá mạnh, hết tầng Đãng Thừa đã dùng 15 mảnh Long Đồ Chí, lại chưa có gì đặc biệt, có thể chăng là còn rất nhiều mảnh nữa giống bí pháp của Thìn Luyện. Nhưng lý luận của công pháp này khá thiên về việc giữ gìn nhan sắc, sự mềm mại uyển chuyển chứ không nhiều chiêu thức mạnh mẽ về chiến đấu.
– Nếu vì chuyện năm đó thì muội không cần cứ như vậy, ta tuyệt không cho ai biết sự việc đó.
– Không, muội không ngộ nhận. Muội thực sự… yêu huynh!!! Chuyện năm đó chỉ là khiến muội nhận ra tình cảm của mình rõ ràng mà thôi.
– Ta nghĩ có thể chăng vì lời thề của mình mà muội nghĩ, bắt mình như vậy. Theo ta chẳng phải quá thiệt thòi cho cô gái như muội hay sao? Sự việc đó là bất khả kháng, để cứu cả hai mà thôi.
– MUỘI ĐÃ BẢO KHÔNG PHẢI VÌ VIỆC ĐÓ RỒI MÀ! – Tử Liên hét lên, cáu gắt, khuôn mặt hồng hào của cô thêm đỏ, người xinh đẹp đến tức giận cũng có thể đẹp một cách riêng như vậy.
– Được rồi được rồi! Vậy đi theo ta bao nguy hiểm vất vả, sống chết khó rõ, chẳng lẽ muội cam lòng?
– Chỉ cần được là người phụ nữ của huynh, chết ngàn lần muội cũng chịu.
Bỗng Tử Liên nghĩ ra điều gì, cười sung sướng:
– Vậy là huynh chịu rồi? Huynh chấp nhận muội?
– Phải vậy thôi! Không muội sẽ như bóng ma ám huynh mất!
– A! Huynh dám nói xấu muội, không chịu.
Tử Liên làm động tác ngúng nguẩy thân mình kiều diễm của mình, tiến tới, áp đầu vào ngực Thìn, hai tay vòng ra phía sau ôm nhẹ lưng anh. Nước mắt cô rơi xuống.
– Muội chỉ cần được làm vợ lẽ hay dù là tình nhân bí mật của huynh là muội mãn nguyện rồi, cả đời này muội cũng cam lòng. Có chết hay đau khổ thế nào muội cũng không sợ nữa!