Chương 16: M.SÁU

Trần Đình Tuệ bước về phía con suối, từ đằng xa, 2 người mặc trang phục trắng toát đang phi thân len lỏi qua những hàng cây, nhẹ nhàng nhảy qua những phiến đá gồ ghề lao về phía ông.

– Báo cáo Tam Sắc đại nhân, việc sắp xếp cảnh giới xung quanh địa điểm chỉ định đã xong, hoàn toàn không có vấn đề gì.

– Nhắc tất cả vẫn phải rất chú ý! Cửu Sắc đệ đến chưa?

– Dạ thưa ngài, Cửu Sắc đại nhân đã đến, hiện đang được 2 người khác hộ tống lên địa điểm chỉ định, vì đi chậm lên xuất phát trước sợ trễ hẹn.

– Tốt, các ngươi ra sau giúp đỡ huynh đệ xóa dấu vết rồi cùng ta lên núi.

– Vâng, đại nhân!

Sau khi dọn dẹp bãi đất trống, đưa cây cỏ vào ngụy trang nhìn không còn chút gì bất tự nhiên, Tam Sắc cùng gần chục giáo chúng phi thân như chớp tiến về phía ngọn núi xa xa.

Địa điểm giáo chủ Cửu Long Bạch Diện giáo chọn lựa gặp mặt nằm cách chùa Tây Thiên khoảng 2km nối thẳng với thị trấn Tam Đảo cách hơn 3km theo đường chim bay. Nhưng không hề có đường có thể đi thẳng giữa hai điểm, đây là nơi chẳng bao giờ người bình thường bước chân tới. Nó nằm cheo leo giữa rừng với những vách đá xấu xí, trơn trượt và rất khó để leo chèo, cũng lại không hấp dẫn chút xíu nào với người leo núi, không có thực động vật quý hiếm hay cảnh quan hùng vĩ nên có thể nói đây là địa điểm khá an toàn. Dù vậy Tam Sắc vẫn bố trí gần 20 người cảnh giới trong ngoài cũng như 1 số thiết bị drone giám sát chuyển động siêu nhỏ do Cửu Sắc chế tạo.

Cùng lúc này, 8 người còn lại trong Cửu Sắc cũng cấp tập tiến về địa điểm đã hẹn, được diện kiến bang chủ sau gần 6 năm xa vắng, cả 8 người đều vô cùng hứng khởi. Dù biết chắc chắn có chuyện gì rất quan trọng liên quan tới định hướng đi của bổn bang mới triệu tập tất cả thế này, nhưng nào quan trọng, với trí tuệ tuyệt đỉnh của bang chủ cùng Tam Sắc, Cửu Sắc, chẳng có nhiệm vụ nào làm mọi người sợ hãi cả.

Trong 9 người, riêng Cửu Sắc lại cần hai giáo chúng thuộc hàng xuất sắc nhất hỗ trợ di chuyển (gần như là xách hai bên kéo đi). Không phải vì anh ta bị liệt hay có bệnh mà vì anh ta… không biết võ công. Thật lạ là một trong cửu sắc khét tiếng lại không có võ công, chính xác ra thì có nhưng chỉ ở mức hơn người bình thường. Nhưng điều này không hề làm giảm mức độ quan trọng của anh chàng này, thậm chí trong Cửu Sắc anh ta thuộc dạng quan trọng top đầu, vì khả năng khác của mình.

Được đưa về từ một trại mồ côi từ lúc mới vài tháng tuổi, rất có thể vì tên anh ta khi được người cha hay người mẹ của mình bỏ lại đặt cho cái tên trên mảnh giấy trong nôi: “Bạch Tý” đã khiến Sư Gia Bạch Vô Nguyệt động lòng. Mặc dù cũng được huấn luyện và dạy dỗ cẩn thận như những người khác, chả hiểu sao Bạch Tý càng luyện càng dở, luyện trước quên sau nên chẳng học được chút võ công nào ra hồn chứ đừng nói bí pháp. Sau này Sư Gia mới hiểu rằng, không phải vì anh ta quá kém cỏi mà đầu óc anh ta chỉ quan tâm tới những đồ công nghệ, những thiết kế trong những mảnh Long Chí Đồ không chứa võ công, khi luyện võ anh ta đầu óc như trên mây, nghĩ về những lý thuyết công nghệ đọc được từ sách hay Long Đồ Chí.

Mặc dù vậy, anh ta vẫn là 1 đệ tử chính tông của bản giáo, nên cũng không ai bắt ép quá mức, sau cùng anh ta thành chân chạy vặt là chính, thời gian rảnh thì cho tự do nghiên cứu những đồ chơi của mình. Khi Thìn được Sư Gia Bạch Vô Nguyệt cứu và giáo chủ Bạch Vô Nhật cho phép gia nhập, rồi được phong là Vô Sắc Chi Chủ – chức danh danh dự ngoài Thập Sắc Chi Chủ thời trước, năm đó anh ta mới 12 tuổi. Gặp được cạ cứng, anh ta nhận ngay Thìn làm huynh đệ, từng kết bái ăn thề.

Cả hai đều đam mê nghiên cứu công nghệ, nhưng ở phương diện này thì Thìn lại chạy sau anh ta cả vạn dặm. Tuy nhiên, có được một người huynh đệ luôn sẵn sàng lắng nghe anh ta trình bày các ý tưởng, lý thuyết của mình hàng mấy tiếng đồng hồ, cũng là người đưa ra tư vấn ứng dụng cho lý thuyết đó chế tác thành công cụ, vũ khí đã là giấc mơ tưởng không bao giờ có của Bạch Tý. Sau này, khi cuộc nội loạn xảy ra kết thúc, anh ta đã có một tri thức khổng lồ, có nhiều ý tưởng về công nghệ vượt qua nhân loại, nên được Thìn sắc phong là Cửu Sắc, chuyên phụ trách nghiên cứu phát triển sản phẩm, y tế, vũ khí hỗ trợ cho bản giáo.

Bạch Tý được hai tên giáo chúng đưa tới gần địa điểm hẹn vài trăm m rồi chúng dừng lại đó làm công tác cảnh giới. Mặc dù vậy, anh ta mất thêm khá nhiều thời gian để len qua đá và cây cho tới khi nhìn thấy bóng dáng của cả 8 người huynh đệ.

– Cửu Sắc – vất vả cho đệ rồi – Tam Sắc lên tiếng.

– Sao ngươi không dùng Phản Sáo mà đi cho nhanh hả thằng ngốc kia! Hành hai tên đệ tử kéo bộ xương khô ngươi tới tận đây.

– Ngũ Sắc huynh chỉ giỏi ăn hiếp Cửu Sắc ca ca mà thôi! Hứ! Dùng Phản Sáo của Cửu Sắc huynh chả phải dân tình quanh đây được phen khiếp vía rồi lộ hết hay sao?

– Một cô bé trẻ măng đoán chừng 13, 14 tuổi với hai bím tóc hai bên rất xinh xắn lè lưỡi trêu anh chàng lực lưỡng cao tới gần 2m vừa quát Cửu Sắc.

– Con nhóc kia, đừng tưởng có danh Bát Sắc nghĩ rằng cùng vai phải lứa với ông chú ta nhé, lúc ta thành tài người còn chưa có đẻ, có khi tý nữa bang chủ đến lại phế truất chức danh nhà ngươi cho coi.

– Thôi nào, 2 huynh đệ nhà ngươi lúc nào cũng ồn ào. Bang chủ sắp tới chưa nhỉ?

– Nhất Sắc muội hẳn là “mong” gặp bang chủ hơn ai hết nhỉ – Một anh chàng với cái mặt tức cười hơi giống chú tễu, 2 má phính ra phệ hẳn xuống nhăn nhở trêu ghẹo cô gái xinh đẹp nhất vừa nói.

Chưa kịp đáp trả cú “đòn” của sư huynh mình, cả Nhất Sắc và 8 người hướng mắt về phía xa xa khi ai đó chỉ trỏ. Giữa thung lũng nơi cách chỗ mọi người đứng chừng 500 trăm mét, một bóng người ẩn hiện đang lướt trên những ngọn cây, luồn xuống dưới rồi lại bật lên trên nhanh như chớp giật. Hơn nửa phút sau, cái bóng đó trở lên rõ ràng dần lao thẳng tới chỗ 9 người. Thìn dậm chân một cú cuối cùng, nhảy lên tảng đá cao chừng 2m mà mọi người đang vây quanh. Đợi Thìn an vị, lần lượt 9 người chấp tay trước ngực nói lớn:

– Nhất Sắc Bạch Long: Tử Liên kính chào bang chủ!

– Nhị Sắc Bạch Long: Đằng Vô Hối kính chào bang chủ!

– Tam Sắc Bạch Long: Trần Đình Tuệ kính chào bang chủ!

– Tứ Sắc Bạch Long: Nguyễn Ngọc Hoa kính chào bang chủ!

– Ngũ Sắc Bạch Long: Hoàng Vân Sơn kính chào bang chủ!

– Lục Sắc Bạch Long: Hoàng Vân Phong kính chào bang chủ!

– Thất Sắc Bạch Long: Hổ Tiếu kính chào bang chủ!

– Bát Sắc Bạch Long: Bất Ái ra mắt bang chủ!

– Cửu Sắc Bạch Long: Bạch Tý kính chào bang chủ!

Lần lượt nhìn 9 người đang rạng rỡ chào mình, trừ Nhị Sắc Bạch Long: Đằng Vô Hối từ trước tới nay luôn che kín mặt không ai thấy thì Thìn đều nhận thấy sự vui mừng của tất cả khi thấy mình. Anh gật đầu:

– Tốt, mọi người bình an!

– Bang chủ bình an! Bạch Long thần hiện.

Thìn trầm ngâm nhìn ngắm thêm từng người, cả 9 người đều vậy – nhìn ngắm lại anh, có lẽ là trừ Tam Sắc. Ông là người duy nhất thường xuyên được gặp mặt tất cả mọi người, nhất là bang chủ, ít ra cũng 1 vài lần 1 năm. Khác hẳn với 9 người còn lại, chỉ nghe truyền đạt từ Tam Sắc các chỉ đạo của bang chủ trong suốt 6 năm qua. Thìn lướt qua khuôn mặt diễm lệ, mắt long lanh như có ngấn nước của Nhất Sắc, ánh mắt quyết tâm và sẵn sàng hy sinh tất cả của Nhị Sắc, vẻ phụ nữ trưởng thành rất đàn bà và thương cảm của Tứ Sắc, cơ thể lực lưỡng nhưng tính cách bộc trực của Ngũ Sắc, vẻ phong trần điển trai của Lục Sắc. Cây hài của bản bang Thất Sắc với cái mặt thôi cũng đủ gây cười, cô bé Bất Ái nhí nhảnh được anh đồng ý tấn phong Bát Sắc 2 năm trước khi mới 12 tuổi.

Ngay cả Bất Ái năm đó mới 8 tuổi và Bạch Tý không giỏi võ công, cầm mấy phát minh súng ống của mình năm đó đã cùng anh xông pha, quay lại bản bang đánh một trận không màng sống chết. Đòi lại công lý và bản bang, lại cùng chung sức phát triển bản bang cho tới tận ngày nay. 6 năm qua, Bạch Long Cửu Diện giáo đã thay đổi hoàn toàn bộ mặt và cách thức, không đơn giản chỉ còn là 1 bang giáo suốt ngày phải nghe lệnh chính phủ, sợ hãi và âm thầm, đi làm những việc nhiều khi là bất nghĩa bất lý nữa. Ngày nay cái tên này được ít nhiều người khắp Đại Việt biết tới, sợ hãi khi nghe thấy nó, tự chủ tự quyết con đường của mình.

Thìn ôn tồn nói sau một hồi tĩnh lặng mà quý giá:

– Ta muốn gửi lời xin lỗi tới tất cả mọi người. Trong 6 năm qua, vừa là chạy trốn quá khứ của mình, vừa muốn tránh xa thế giới ẩn dật tách ra khỏi thời đại, ta đã rời xa mọi người và bản giáo, tìm cách sống một cuộc sống bình thường như hầu hết mọi người trên thế giới này. Tuy đôi lúc có tham gia vào quyết định những việc quan trọng. Xong tất cả bản giáo giờ đây đã phát triển vô cùng mạnh mẽ, thông qua báo cáo của Tam Sắc huynh đệ. Ta thấy được sự nỗ lực hết mình của mọi người, thành quả hôm nay của bản giáo chính là công sức của mọi người chứ không phải ta.

– Bang chủ nói sai rồi, nếu không phải cách nghĩ thông tuệ, chỉ đạo những định hướng anh minh làm sao chúng tôi có thể hết lòng phát huy năng lực mà xây dựng bản giáo như ngày nay? – Hoàng Vân Sơn nói lớn, tình cách bộc trực, hay cắt lời người khác nhưng rất thẳng thắn và trung thành.

– Đúng! Đúng, công đầu vẫn là bang chủ… Nhiều tiếng phụ họa phát ra.

Thìn đưa hai tay về phía trước ra hiệu yên lặng:

– Mọi người quý mến ta, thật lòng ta vô cùng vui mừng. Từ vô tình thành cố tình, ta đã trở thành thành viên của bản giáo, rồi trong sinh biến lại có sự tình, được Khổng Tước bang chủ truyền cho ý chỉ lãnh đạo mọi người vượt qua cơn giông tố của bản bang. Ta thật không thể không nhận lời, lại càng không thể phụ sự tin tưởng của Sư Gia cùng Bạch lão bang chủ năm đó. Do vậy chức danh này không muốn làm cũng phải làm. May mắn thay, nhờ mọi người cùng chung sức, coi nhau như huynh đệ, ta đây cũng chưa từng coi mình là bang chủ, chỉ là 1 trong 10 huynh đệ chúng ta. Cùng với nhau, ta tin Bạch Long Cửu Diện giáo mỗi ngày sẽ càng mạnh mẽ hơn, đạt được những lý tưởng và mục tiêu lớn lao hơn.

– Bang chủ vạn tuế! – Tất cả đồng thanh giơ cú đấm lên cao hô to.

– Tốt! Mọi người đều rõ, lịch sử trước giờ của bản bang đều lấy mục tiêu đi tìm Thiên Ma Thần Cốc trong truyền thuyết làm mục tiêu, muốn kiến tạo lại thế giới, xây dựng một xã hội công bằng, không có cá lớn nuốt cá bé, kẻ mạnh chèn kẻ yếu. Đây là lý tưởng vô cùng tuyệt vời, như ánh sáng dẫn đường cho mọi giáo chúng của bản bang.

Hít một hơi lấy sức, Thìn cao giọng:

– Dẫu lý tưởng đúng đắn, nhưng cách thức thực hiện lại không chính xác, dẫn tới cả ngàn năm mà kết quả thu được là quá chậm chạp, mặc dù có thể tự tin, chúng ta có số lượng mảnh Long Đồ Chí lớn nhất, nhiều nhất so với bất kỳ bang giáo nào khác. Nhưng bàng quang thế sự, chịu sự chi phối và làm tay sai như một tổ chức sát thủ của Đại Việt thì thật sai lầm. Thêm vào đó, việc phân cấp, cho người này, cấm người kia luyện các công pháp trên Long Đồ Chí là cách thức chậm tiến, tự lấy dây buộc chân, làm bản giáo ngoài cứng trong mềm, thực lực chung yếu kém. Nhìn lại, nếu là năm đó, ngay Đại Nghĩa Đường, nếu muốn tiêu diệt, tin rằng chúng ta cũng phải thiệt hại 5 phần nhân lực chứ không thuận tiện như cuộc tấn công gần 2 năm trước.

– Từ khi ta ngồi lên ghế bang chủ, đã cải cách trong ngoài, trong cho phép tự do chọn lựa luyện tập công pháp, chẳng phải 1000 mảnh Long Đồ Chí của cổ nhân để lại để bất cứ ai tìm thấy đều có thể luyện tập hay sao, sao phải phân trên dưới. Mặt ngoài, ta thoát khỏi ách nghe lệnh của chính phủ, chuyển thành hợp tác. Tự tung, tự quyết, trên dưới một lòng, ta nhận thấy sau hơn 6 năm xây dựng, chúng ta đã mạnh mẽ hơn rất nhiều mặt, số lượng có giảm nhưng chất lượng tăng gấp hàng chục lần.

– Thay vì chỉ tập trung, cài người khắp nơi tìm kiếm tung tích của Long Đồ Chí trong bí mật, ta lấy căn cơ vào việc xây dựng mạng lưới thông tin, tình báo, phát triển công nghệ. Thúc đẩy luyện tập kết hợp giữa công pháp và sức mạnh công nghệ, tích lũy tài chính. Đây là bước dưỡng quân, chuẩn bị cho bất cứ điều gì có thể xảy tới.

– Lại nói tới bản thân, ta nhận ra rằng việc trốn tránh tìm kiếm cuộc sống bình thường là vô kế khả thi. Không phải vì thân ta đã nhúng trong ẩn giáo, mà vì ta không tham kẻ khác sẽ tham, ta không ác kẻ khác sẽ ác. Nếu tổ chức hay quốc gia nào trên thế giới này tập hợp được quá nửa Long Đồ Chí cũng đã đủ để xưng bá chủ, khi đó không chỉ ta – các ngươi mà bất cứ ai trên thế gian này cũng không còn có một cuộc sống an bình được nữa.

– Và sau 1 tháng vừa qua, làm việc với Tam Sắc, nhận các báo cáo chi tiết của các huynh đệ đây, nghiên cứu thông tin thu thập được, ta khẳng định cả thế giới đang âm thầm đổ xô truy tìm Long Đồ Chí, trước sau gì cũng sẽ tìm tới chúng ta. Mặt khác ta nhận định, Bạch Long Cửu Diện giáo hôm nay đã đủ lông cánh, bất cứ thế lực nào muốn đối đầu với chúng ta cũng phải xem xét kỹ lưỡng. Thực lực đã tương đối ổn thỏa. Vậy thì bản thân ta cần tiến thêm một bước, đi trước chúng một lần, từ bỏ cuộc sống an nhàn này, quay về cùng bản bang tiếp tục kiên trì mục tiêu cũ. Cách thức và thủ đoạn không cần hạn chế, miễn đạt được mục đích nhưng phải lấy ngắn nuôi dài, đi chậm để chạy nhanh, đồng thời vẫn duy trì luật lệ nghiêm túc, không lợi dụng công việc mà làm điều bất công. Ta tuyên bố, bắt đầu từ hôm nay, trên dưới bản bang tập trung mục tiêu: Truy tìm Long Đồ Chí, mục tiêu trước mắt chính là: Tiêu diệt, thống nhất Lam Sơn Cốc và Hắc Thủy Giáo chiếm đoạt toàn bộ các mảnh Long Đồ Chí của hai bang phái này!

Những tiền Ồ Ồ ngạc nhiên vang lên. Đầu tiên là sự mừng vui khi bang chủ quyết định không còn tránh xa bản giáo nữa, thêm vào là định hướng và ý chí tiếp theo của bang chủ. Đây là quyết định vô cùng trọng đại, nói tiêu diệt Lam Sơn Cốc và Hắc Thủy Giáo chẳng phải là bước đầu tiên của việc thống nhất ẩn giáo Đại Việt, trở thành bá chủ ở đất này hay sao?

Chẳng lẽ Sói Đêm lại để yên, bản thân Sói Đêm chẳng phải sinh ra chính là để phòng ngừa và nếu được sẽ tìm cách tiêu diệt Bạch Long Cửu Diện Giáo là gì? Khiêu chiến Sói Đêm là đối đầu với chính phủ thì phải làm sao? Bước tiếp theo chẳng lẽ lại là khiêu chiến Thiên Địa Hội, cuối cùng là nắm toàn bộ quyền lực chi phối Đại Việt trong tay? Thật hơi quá mơ mộng. Như hiểu được ý mọi người, Thìn tiếp tục:

– Riêng về Sói Đêm, cho tới nay vẫn còn nhiều bí ẩn, ngoài dự đoán của ta và Tam Sắc vài năm trước, Sói Đêm ngoài mặt thì có liên quan nhiều tới chính phủ. Thực chất lại là một tổ chức được nhiều nguồn đầu tư không rõ từ đâu và đứng đằng sau không rõ là ai. 1 năm gần đây, Sói Đêm có vẻ rất quan tâm tới thông tin của Long Đồ Chí, cử người đi nhiều nước điều tra, việc này cũng khá bất thường. Do vậy không thể chủ quan, ta sẽ có hướng giải quyết việc này, còn về mục tiêu tiêu diệt Lam Sơn Cốc và Hắc Thủy Giáo, không phải là đem quân tấn công như với Đại Nghĩa Đường, thực lực hai bang này rất mạnh, hơn nữa lại có tình huynh đệ. Do vậy đối đầu trực tiếp, thua thì không sợ nhưng e là không có phần thắng dành cho chúng ta. Tiếp tục nuôi quân, tăng cường thực lực. Bát Sắc tập trung truy tìm nhặt nhạnh tất cả thông tin về hoạt động hàng ngày của 2 bang này, còn lại ta sẽ lo liệu, khi thời cơ đến sẽ tiến công sau.

– Cửu Sắc và Lục Sắc lập thành 1 tổ đội, chuyên tâm nghiên cứu cho ta về các thông tin liên quan tới Long Đồ Chí, vị trí, số lượng, người nắm giữ các mảnh, mở rộng phạm vi tìm kiếm trên toàn thế giới.

– Tứ Sắc và Thất Sắc hãy vào khu vực phía nam, tìm cách liên hệ với người Thiên Địa Hội, sắp xếp để ta gặp giáo chủ Trần Lý Huỳnh một phen. Còn Nhị Sắc ta sẽ giao công tác riêng.

– Gặp Trần Lý Huỳnh ư? Làm sao hắn chịu gặp bang chủ? – Tứ Sắc thắc mắc.

– À! Nghe nói Trần Lý Huỳnh có 1 cô con gái khó gả chồng, xem ra là bang chủ phải lấy vợ hai rồi – Thất Sắc hả hê.

Tam Sắc chen ngang:

– Mọi người đều thấy Trần Lý Huỳnh rất nhiều lần tỏ thái độ ân tình với chúng ta, không truy cứu những cuộc đụng chạm giữa hai bên. Điều này là do 6 năm trước, bang chủ đã suy đoán, Thiên Địa Hội chắc chắn cần chúng ta ở điểm nào đó nên không nhân dịp biến cố mà nuốt trọn. Mặt khác âm thầm tác động thêm vào chính phủ lên thỏa thuận của bang chủ mới vạn phần thuận lợi. Việc đụng độ giữa 2 bên cũng là ta nghe lệnh giáo chủ mà cố tình tạo ra ở mức độ vừa phải. Do vậy kết luận việc Trần Lý Huỳnh muốn gặp bang chủ là có căn cứ, tuy không quá cao nhưng không phải không có khả năng.

– Vậy tại sao hắn không chủ động cho người liên hệ? – Tứ sắc thắc mắc tiếp.

– Là vì hai nguyên do, thứ nhất, vì người hắn muốn gặp chính xác phải là Vô Sắc bang chủ đây, trước giờ 2 bang không hề có qua lại, nếu đụng độ là chiến tới ta sống ngươi chết, nhưng từ khi Vô Sắc trở thành bang chủ lại bắt đầu có sự tác động và nhún nhường. Trong khi đó bang chủ ẩn danh, hắn không còn rõ bang chủ còn tại vị hay không, cũng không có thông tin gì, bản thân trên dưới giáo chúng ta ngoài ta ra không ai trên đời này biết bang chủ ở đâu.

– Thứ hai: Bản thân là cường giáo mạnh nhất Đại Việt mà lại cử người tới liên hệ để gặp bang chủ một bang có ý đối địch với chính phủ chắc chắn các bang khác và cả chính phủ sẽ để ý. Đây rõ ràng là điều hắn không mong muốn, và nếu việc hắn muốn gặp riêng bang chủ là đúng thì cũng có thể dưới trướng hắn không có ai thực sự hắn tin tưởng hoàn toàn. Từ đây suy ra ta cần liên hệ tới hắn 1 cách bí mật. Cũng có thể đây là 1 phép thử của hắn với trí tuệ – khả năng nhìn nhận của Vô Sắc bang chủ.

Mọi người gật đầu khá đồng tình với những quan điểm của Tam Sắc mà thực ra là của Thìn.

– Được, vậy tôi và Thất Sắc huynh sẽ sớm lên đường. Âm thầm tìm cách đưa tin tới Trần Lý Huỳnh.

– Vậy còn ta? Bang chủ? Ta làm gì, ai cũng có việc kể cả nhóc con 2 bím kia? Nhất Sắc thì khỏi đi, đi theo bang chủ mà phục vụ bang chủ chứ loanh quanh bổn bang, sáng ngắm hoa, chiều thờ thẫn làm gì cho mọi người ngứa mắt – Hoàng Vân Sơn tỏ ồm ồm bày tỏ ý kiến, không quên đá đểu Nhất Sắc.

– Huynh…

– Ngũ Sắc huynh sẽ giúp quản lý an toàn và giám sát trên dưới thực hiện đúng nội quy bổn bang cũng như giúp đỡ Nhất Sắc muội, còn Nhất Sắc sẽ phụ trách huấn luyện cũng như quản lý chung bổn bang như trước. Có điều cần tăng cường thực lực nhanh hơn và nhiều hơn nữa. Tất cả nắm rõ việc của mình chưa?

– Rõ! Bang chủ!

– Được, đợi ta lấy Bạch Long kiếm, mặc niệm ghi nhớ tiền nhân rồi tất cả trở về thực hiện công việc được giao. Báo cáo thường xuyên với Tam Sắc.

UNG HO MINH BANG CACH LIKE + TANG TLT NHE MN