Chương 8: Phượng Hoàng dữ phi bội

“Ái chà! Dương nhi của chúng ta thật là mạnh mẽ!” Bàn tay to của Tả Hướng Thiên kéo kéo thân thể nhỏ bé của hài tử, một bộ dạng thích đến không chịu nổi. Nhưng chắc là hắn ôm tiểu hài tử quá thô lỗ, bạn nhỏ Bạch Dương một chút cũng không cho cửu cửu của nó một chút mặt mũi nào, lập tức khóc rống lên.

“Này, này, thế nào lại khóc rồi? Ta cũng không có dùng sức mà!” Tả Hướng Thiên chân tay luống cuống nói to.

Tần Dĩ Mạt môi hồng nhếch lên, tiến lên vài bước, ôm lấy tiểu hài tử trong lòng hắn, thành thạo vừa đưa đẩy vừa dỗ dành: “Dương nhi không khóc, Dương nhi không khóc nha! Tỷ tỷ ở đây mà!”

Có thể là cảm giác được mùi vị và âm thanh quen thuộc, bạn nhỏ Bạch Dương mím mím đôi môi mềm mại, do gào khóc mà biến thành thút tha thút thít.

“Chúc ma ma, chắc là Dương nhi đói bụng rồi! Ngươi đem hắn đi xuống uống sữa đi!” Tần Dĩ Mạt trìu mến xoa xoa gương mặt đầy nước mắt của bé, khẽ cười nói.

“Vâng! Tiểu thư”.

Nhìn cháu gái hành vi lời nói làm việc, Tả Hướng Thiên không khỏi than thở: “Ai. . . . . . Nương con vừa đi, thật là khổ cho con rồi!”

Tần Dĩ Mạt mỉm cười, lấy tay rót một chén trà nóng đưa cho Tả Hướng Thiên, nhẹ nhàng nói: “Hà nhi không khổ, nương mặc dù mất, nhưng cháu còn có cậu mà! Dù ai có muốn cũng không khi dễ được cháu” .

Tả Hướng Thiên được cháu gái không nặng không nhẹ vỗ mông ngựa đến thoải mái cực điểm, chỉ thấy hắn gật đầu mạnh một cái, lên tiếng: “Rất đúng, rất đúng, cậu chắc chắn sẽ bảo hộ tốt cho con và Dương nhi, tuyệt không để kẻ nào khi dễ đến hai tỷ đệ ” .

Tần Dĩ Mạt nhìn Tả Hướng Thiên vỗ ngực đến vang âm, không khỏi lặng lẽ thở dài một hơi, cửu cửu tiện nghi này tuy là trong lòng có tỷ đệ bọn họ nhưng nhìn cách hành sự của hắn, thực sự không thể nói là một người có tâm nhãn được. Chẳng trách Tả Hương Lan lại dùng”Mãn hán” để hình dung ca ca ruột của nàng !

“Cậu. . . . . .” Tần Dĩ Mạt nhẹ nhàng nói: “Cực nhọc người một đường bôn ba rồi, nên chắc rất là khổ cực! Không biết ngoại tổ phụ thân thể khỏe chứ?”

Tả Hướng Thiên thở dài một tiếng, noi: “Từ sau khi nhận được tin nương ngươi qua đời, ngoại tổ phụ liền ngã bệnh, ta cũng bởi vì lo cho thân thể lão nhân gia, mới chậm chạp không có xuất phát, đợi bệnh tình của hắn ổn định mới vội vàng chạy tới, ai. . . . . . . . . . . . Không nghĩ tới liên lụy Lan nhi đầu thất cách thức đều không được a!”

Tần Dĩ Mạt trong lòng lặng lẽ khẽ động, nàng từng nghe Tả Hương Lan đề cập qua chuyện nhà. Không giống như thời đại kinh thương của Bạch gia, Tả Hương Lan cũng bước ra từ dòng dõi thư hương, phụ thân Tả Lâm Dật là một người học thức uyên bác đọc đủ thứ sách, lại mở ra một”Lộc Minh thư viện” được xưng là thư viện tốt nhất ở Chiết-Châu, danh tiếng vang vọng thiên hạ.

“Vậy. . . . . . Ngoại tổ phụ ông ấy hiện tại không lo lắng chứ?” Tần Dĩ Mạt khẩn trương đhỏi.

“Hà nhi yên tâm đi! Ngoại tổ phụ con chỉ là vì quá mức bi thương, một thời gian không tiếp thu được sự thật cho nên mới lâm bệnh, hiện tại đã đỡ rất nhiều, bên người ông lại có cô mẫu chiếu cố, chỉ cần tịnh dưỡng tốt, hoà hoãn tâm tình là được.”

Theo như lời nói của Tả Hướng Thiên, cô mẫu chính là muội muội ruột của Tả Lâm Dật, năm ấy cha mẹ nàng cưng chiều nàng, sợ nàng gả ra ngoài bị gia đình chồng khi dễ liền tìm một người con rể ở rể. Vì vậy vị cô nãi nãi cho dù đã thành hôn nhiều năm như vậy rồi , cho dù cha mẹ chồng đễ đã tạ thế, cũng vẫn như cũ sống với ca ca. Thậm chí sinh ra hài tử đề lấy họ Tả. Mà cái vị công tử ca phong lưu vừa nãy tự xưng là nhị cữu cữu của Tần Dĩ Mạt, đó là con trai của nàng ta.

Sau khi hiểu rõ quan hệ trong đó, Tần Dĩ Mạt vỗ nhẹ nhàng vỗ ngực, lộ ra biểu tình thả lỏng: “Ngoại tổ phụ không có việc gì , vậy thật sự quá tốt! Nếu không, nương ở dưới cửu tuyền sẽ không an tâm!”

Tả Hướng Thiên nghe ngoại sinh nữ lại nhắc tới muội muội số khổ của hắn, trên mặt không khỏi có một tầng bi thương, hắn than thở nói: “Ta lần này tới, một là muốn cúng tế nương ngươi, hai là muốn để người hại chết nàng đền mạng, nhưng không nghỉ tới sự tình lại đột nhiên phát sinh thành như vậy, người hại chết mẹ ngươi cư nhiên đã tự sát, ai————” . Tuy nói đồng lõa hại chết muội muội còn có một người, nhưng dù sao chỉ là một nha đầu mới năm sáu tuổi, chẳng lẽ một nam nhân cao bảy thước như hắn lại thực sự đi làm khó mội hài tử?

“Aizzz! ! ! !”

Nhìn vẻ mặt rạng rỡ của cậu, con ngươi đen láy của Tần Dĩ Mạt khẽ chớp một cái, trong vô thức lặng lẽ nói một câu, sẽ không đơn giản như vậy, trong lòng nàng khẽ nói: “Cũng sẽ có một ngày. . . . . . . . . . . . . . . . . .” .

Nhóm Tả Hướng Thiên hai người ở lại Bạch phủ nhiều tháng liền mới khởi hành về nhà, bên bờ sông, Tần Dĩ Mạt chậm rài thu hồi ánh nhìn từ xa xa, xoay về bên cạnh nhìn gương mặt như trút được gánh nặng, nói rằng: “Cha……Hà nhi đã lâu không có ra phố rồi, muốn ra ngoài mua sắm, có được không?”

Bạch Hi cười gật đầu, nói : “Đi tiêu sầu cũng tốt, Bạch Phúc, ngươi phái vài người đi bảo vệ tốt tiểu thư.!”

“Dạ!” Đại tổng quản Bạch gia, Bạch Phúc cúi người đáp.

Ngồi trong kiệu, tâm tư Tần Dĩ Mạt nhanh chóng chuyển động, Tả Hương Lan đã chết, như vậy theo kịch tình Ngu Tâm Nhi cái đóa hoa thánh mẫu kia”lừa dối cha” trong tiểu thuyết nên leo cao mà trở thành Bạch Hi thê tử, mà nữ nhi của nàng Ngu Liên Nhi sẽ trở thành Bạch Liên Nhi, trở thành Bạch phủ Nhị tiểu như, là muội muội của Bạch Hà nàng.

Tần Dĩ Mạt sau khi nghĩ tới đầy, liền thấy trong ngực từng trận bức bách, cái loại cảm giác nghẹn ức biết rõ sẽ bị cái đóa sen trắng đem mình ra làm vật hi sinh, nhưng chỉ có thể trói tay chịu chết, quả thực thật khiến người phát điên.

“Tiểu thư. . . . . .” Bên ngoài kiệu, Thanh Thảo thì thầm ríu rít nói : “Nghe nói Ngọc Túy Hiên vừa mới nhập trang sức tốt nhất, nếu không chúng ta qua xem thử đi?”

Tần Dĩ Mạt lần này đề xuất muốn đi dạo phố, đơn giản cũng để tận mất xem hương vị “Cổ đại thế giới”, đối với việc muốn đi đâu xem cũng không để ý, chỉ nghe nàng nói: “Đi, chúng ta liền đi qua đó!

“Ôi . . . . . Bạch tiểu thư, cô đã tới!” Một nam tử trung niên dáng người mập mạp, vẻ mặt nịnh nọt cười nói : “Thực sự là khách quý tới, khách quý tới nha!”

Tần Dĩ Mạt nhàn nhạt gật đầu, Thanh Thảo ở một bên cất giọng cao hăng hái nói: “Vương chưởng quỹ, tất cả mặt hàng tốt nhất của các ngươi lên đây” .

Bạch gia ở Tấn Châu ai mà không biết chứ? Đó nhưng là kẻ có rất nhiều tiền nha! Gương mặt đầy thịt của Vương chưởng quỷ cười tươi như đóa hoa, chỉ nghe hắn liên tục đạp ứng, chỉ chốc lát lấy ra một hộp tử đàn tinh chế không gì sánh được.

“Đây là bạc mạ kim khảm châu bảo điền vĩ, kim điểm thúy khảm đông châu nhĩ hoàn, Kim tương châu thúy biên bức nhĩ hoàn, tử châu mã não hạng liên, . . . . . . . . . . . . Mỗi thứ đều là bản điếm đem cất kĩ, đeo lên người Bạch tiểu thư thật sự rất hợp nha!”

Tần Dĩ Mạt nghe chưởng quỹ liên tục thổi phồng, không khỏi cảm thấy có chút buồn cười, nghĩ thầm: mình chỉ mới là tiểu nhi mấy tuổi, căn bản là không thích hợp đeo mấy vật kinh diễm này, tên béo này cũng thật là trợn mắt mà nói dối.

Nhìn Tần Dĩ Mạt hưng trí như vậy , Vương chưởng quỹ kia không khỏi có chút nóng nẩy, hắn chớp chớp mắt, bỗng nhiên nói cái gì với hỏa kế đứng bên cạnh, hỏa kế kia gật đầu lập tức chạy tới nội đường.

“Bạch đại tiểu thư. . . . . .” Vương chưởng quỹ cười hì hì đích nói : “Tiểu thư cônếu là quý nhân là từ núi vàng núi bạc đi ra, mấy thứ này này có thể là đã từng nhìn thấy qua, cũng không cảm thấy hiếm lạ. Nhưng là vừa hay nha! Bản điếm khoảng thời gian trước nhập vào một kiện trân bảo tinh chế, tiểu nhân liền lấy cho cô cầm xem nha. . . . . .” .

Lông mày Tần Dĩ Mạt khẽ hất lên, dường như là có chút hiếu kỳ.

“Đây là ngọc bội?” Nàng nhẹ nhàng cầm lấy ngọc bội kim ti tú trù xa hoa lộng lẫy , có chút nghi hoặc hỏi.

“Đúng vậy! Ngọc bội này tên là Phượng hoàng vu phi, chính là dùng dương chi ngọc tốt nhất thế gian điêu khắc mà thành, cô xem hình dáng của nó và thử chạm vào đi. . . . . . Tuyệt đối là trân phẩm ngọc thạch đó”

Thực rất đẹp, Tần Dĩ Mạt yêu thích vuốt ve cái ngọc bội trong tay không rời, nàng hỏi: “Cái này bao nhiêu tiền?”

“Ha hả. . . . . . nếu là Bạch tiểu thư muốn mua, kia tiểu nhân liền cho ngài giá của hàng nhập, cái số này——” Vương chưởng quỹ mặt đầy tươi cười đưa lên năm ngón tay, nói: “Năm nghìn lượng” .

Năm nghìn lượng? Ngươi cái tên mập mạp chết tiền này đang mổ dê béo sao! Tần Dĩ Mạt trong lòng liên tiếp co rút, nhất thời ngày cái thứ trong tay này quá nặng rồi. Ngay lúc nàng đang muốn lặng lẽ để nó lại chỗ cũ thì, âm thanh của cái bản điện tử , đột nhiên vang lên bên tai ————

“Người xuyên không số 7474974, thành công thu được đạo cụ của câu chuyện —— Phượng Hoàng dữ phi bội, thưởng khuyến khích 5 điểm sinh tồn, khai mở đầu mối câu chuyện ——《Mối tình đầu của Nam Cung Phong Hoa 》 nếu thành công hoàn thành nhiệm vụ đầu mối, hệ thống sẽ thưởng khuyến khích 50 điểm sinh tồn, nếu nhiệm vụ thất bại, sẽ trừ đi 100 điểm sinh tồn —— nhắc nhở, nhắc nhở, nếu điểm sinh tồn của người xuyên không biến thành số âm, như vậy hệ thống sẽ tự động xóa bỏ lượt chơi của người xuyên không, xin ngài hãy nhớ kĩ” .

“Tiểu thư, cô, cô làm sao vậy?” Thanh Thảo nhìn tiểu thư nhà mình nhất cử nhất động đột nhiên biến đổi, không khỏi lo lắng lay lay tay của nàng.

“Vương chưởng quỹ” Tần Dĩ Mạt đột nhiên ngẩng đầu lên, hai mắt nhìn thẳng, cả người run run từng chữ từng chữ nói: “Vô luận là bao nhiêu tiền ta cũng mua! ! !”

“Được rồi. . . . . .” – Gương mặt đầy thịt của Vương chưởng quỷ lập tức biến thành đóa hoa cúc lớn, hắn cao giọng nói.

“Chưởng quỹ . . . . . .” Đợi đám người Tần Dĩ Mạt rời đi rồi, liền có một hỏa kế lanh lợi bưng lên một cốc trà, tràn đầy kính trọng nói: “Cũng là ngài cao tay nha”

Vương chưởng quỷ kia cười ha ha, mặt đầy vẻ đắc ý nói : “Đó là, đó là. . . . . .” .

“Thế nhưng chưởng quỹ, Nam Cung thế gia sẽ không phát hiện chúng khấu trừ nguyên liệu làm ngọc thạch kia chứ?”

“Ngươi biết cái gì, chúng ta chỉ dùng một chút còn thừa lại làm ra cái món phục bội kia, ngươi không nói ta không nói ai có thể biết?”

“Đúng đúng đúng, nếu không phải nhờ thủ đoạn cao minh của chưởng quỹ ngài, này sẽ không vô cớ liền có được năm nghìn lượng bạc đâu. . . . . .” .

“Được rồi, đừng ở chỗ này nịnh hót nữa!” Vương chưởng quỹ cười to, nói: “Đi, đi lấy khối Cửu Thiên Đằng ngọc bội Nam Cung thế gia cần ra đây — ngày hôm nay chính là ngày bọn họ hẹn lấy, a ha ha ha——” .