“Tiện nhân Ngu Tâm Nhi kia thắt cổ rồi!” Đây là tin vừa được truyền tới khi vừa mới qua Đầu Thất* của Tả Hương Lan.
*Bảy ngày sau khi chết ấy
Tần Dĩ Mạt nhẹ nhàng đẩy nôi, vươn tay sờ gương mặt mềm mại của đệ đệ, đầu cũng không ngẩng lên, nhàn nhạt nói: “Thế nào? Nàng ta lại bắt đầu diễn tuồng sao?”
Trên mặt Thanh Bình có sự giễu cợt không kìm được, xem thường nói: “Quay về với chính nghĩa không được liền diễn trò đền mạng, nô tỳ dùng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ ra” .
“Bình nhi tỷ tỷ —— tỷ thật thông minh nha! Thanh Nhi, không phải! Thanh Thảo không thể nhận ra được” .
Từ sau khi Tả Hương Lan qua đời, Tần Dĩ Mạt liền đem tứ đại nha hoàn Thanh Bình, Thanh Mai, Thanh Chi, Thanh Hiệp ở phòng của mẫu thân lúc sinh tiền, cùng với Chúc ma ma một đoàn, đến phòng mình.
Ngay đến tiểu nha hoàn Thanh Nhi lúc trước luôn hầu hạ bên cạnh mình, Tần Dĩ Mạt cũng trực tiếp đổi luôn thành Thanh Thảo.
“Hừ . . . . . Cái người giả tiên kia nếu không phải nhờ vào như vậy, nếu thực sự muốn chết thì đã không chọn lúc lão gia ở gần đó, chỉ là làm cho người ta xem mà thôi!” Thanh Bình oán hận nói.
Tần Dĩ Mạt khép mắt lại, đối với lời nói của Thanh Bình không có ý kiến, nàng nhẹ nhàng hỏi: “Thanh Bình ngươi ra ngoài xem Chúc ma ma đã trở lại chưa?”
“Vâng, tiểu thư!” Thanh Bình cúi người nhận lệnh, liền xoay người rời đi, ra bên ngoài tìm hiểu.
Nhưng chỉ một khắc đồng hồ, liền thấy nàng cùng Chúc ma ma tiến vào.
“Tiểu thư” – Trên gương mặt khô gầy lợi hại của Chúc ma ma khó có được tia tiếu ý, chỉ nghe bà nói: “Cậu bên ngoại bọn họ đã xuống xe ngựa, hiện tại đang đến thư phòng bên kia.!”
Tần Dĩ Mạt gật gật đầu, nhẹ nhàng phân phó : “Thanh Bình, Thanh Mai hai người các ngươi ở lại chỗ này chăm sóc Dương nhi một tấc không rời, Chúc ma ma ngươi cùng ta đi qua bái kiến bên cậu.” .
“Bạch Hi ta nói cho ngươi biết —— Lan nhi chết như thế nào, lão tử đều biết rõ ràng! Ngươi hôm nay nếu còn muốn bao che hung thủ hại chết muội muội ta, Tả Hướng Thiên ta cho dù có liều cái mạng này cũng không bỏ qua cho ngươi!”
Tần Dĩ Mạt vừa tới gần cửa thư phòng, liền nghe được âm thanh gào đến kinh thiên động địa từ trong phòng, cùng tiếng đồ vật rơi.
“Đại ca có chuyện gì từ từ nói, có chuyện gì từ từ nói” Một âm thanh khác như của một nam nhân giảo hoạt vang lên : “Trước hết nghe thử xem tỷ phu nói hết đã! Không được nổi giận, không được nổi giận đâu!”
“Phóng ngươi, mẹ nó thí! Còn cái gì để mà nói, lão tử hôm nay nhất định phải giết chết cái tiện nhân kia, báo thù cho muội muội !”
Tần Dĩ Mạt hơi nghiêng đầu, nghe âm thanh cãi vã tranh chấp cùng âm thanh rơi rớt loạn thành một đoàn ở bên trong.
“Thanh Thảo. . . . . .” Nửa khắc trôi qua, nàng chậm rãi nói: “Vào trong chuyển lời cho cha ta, ta muốn bái kiến cậu.” .
“Vâng!” Thanh Thảo lên tiếng trả lời.
“Nữ nhi gặp qua cha” – Tần Dĩ Mạt cúi người chào, đại khái là vì nàng đến làm giảm bớt tình cảnh quẫn bách của Bạch Hi, hắn liên thanh nói: “Hà nhi mau đứng lên đi!”
Liếc qua cái mặt bầm tím, khóe miệng rách một mảnh của cặn bã cha, trong lòng nàng sảng khoái kêu lên một tiếng: “Đáng!”
“Con là nữ nhi của Hương Lan sao!” Chỉ thấy một người khôi ngô, sắc mặt ngăm đen, nhìn qua cực giống Lý Quỳ đại hán, mắt hổ rưng rưng hét to.
Tần Dĩ Mạt tâm tư biến đổi, lập tức liền hiểu ra vị đại hán này chỉ e cũng là ca ca của Tả Hương Lan, là cậu ruột của nàng.
“Cậu. . . . . .” Đôi mắt to của Tần Dĩ Mạt trong khoảnh khắc liền có một tầng nước mắt, chỉ thấy nàng quỳ xuống nói: “Cậu rốt cuộc cũng tới rồi!”
Tả Hướng Thiên nhìn cháu gái một thân đồ tang thêm một màu đơn bạc, nhớ tới muội muội hắn thương yêu nuông chiều từ nhỏ lại chết thảm, hắn không khỏi ôm lấy Tần Dĩ Mạt dưới đất, nước mắt cuồn cuộn nói: “Hảo hài tử, hảo hài tử. . . . . . Cậu tới rồi! Cậu tới rồi! Cậu nhất định sẽ không cho nương con cứ như vậy mà đi, nhất định phải để hồ ly kia nợ máu trả bằng máu”
“Ô ô. . . . . . Ô ô ô. . . . . . Cậu. . . . . .” .
Nhìn nữ nhi đang ôm đầu khóc rống cùng với đại cửu tử, trên mặt Bạch Hi trên mặt không khỏi hiện lên một tầng xấu hổ , không tự chủ vuốt vuốt hai tay, dùng ánh mắt cầu cứu nhìn nam tử còn lại trong phòng.
“Ngươi chính là nữ nhi Hà nhi của Hương Lan muội muội đi! Ta là nhị cữu cữu của ngươi . . . . .” Nam tử tay cầm quạt, vẻ mặt ngả ngớn nói .
Nhưng mà, Tần Dĩ Mạt cũng không để ý đến hắn, vẫn như cũ ôm lấy Tả Hướng Thiên khóc đến tê tâm phế liệt.
Đợi một lát qua đi, tiểu cô nương đang đau lòng mẫu thân cùng đại hán đau lòng muội muội cuối cùng cũng khóc xong, Tần Dĩ Mạt mới ngước ánh mắt sưng đỏ như hạch đào lên, nghẹn ngào nói: “Cha….cha…xin lỗi, Hà nhi thất thố rồi!”
Nhìn nữ nhi đáng thương như vậy, Bạch Hi rốt cuộc cũng không đành lòng nói gì, chỉ thấy hắn quay qua đại hán kia, nói: “Đại ca, Hương Lan là thê tử của Bạch mỗ, mất đi nàng, ta đau lòng không kém gì các ngươi, thế nhưng —— chuyện này tuyệt đối là có ẩn tình !”
“Bạch Hi ngươi cái đồ súc sinh này, chuyện tới mức này còn muốn nói láo !” Tả Hướng Thiên giơ lên nắm tay, chỉ vài bước đi đến bên cạnh Bạch Hi, rống lên.
“Đại ca, đại ca. . . . . Huynh trước hết nghe tỷ phu nói xong đã!” Này nhìn qua nam nhân một bộ công tử đang ôm lấy lưng của Tả Hướng Thiên, nói to.
“Cậu!” Lúc này âm thanh yếu ớt nhẹ nhàng vang lên, chỉ thấy Tần Dĩ Mạt buồn bã nhìn Bạch Hi, nhẹ giọng nói : “Người không ngại trước thử nghe cha nói xem, rồi kết luận cũng không muộn mà!”
Bạch Hi nhìn nữ nhi “hiểu chuyện”, không khỏi lộ ra một vẻ cảm kích, Tần Dĩ Mạt sắc mặt khó lường lặng lẽ cúi đầu.
Tả Hướng Thiên nghe đến ngoại sinh nữ cũng nói như vậy, liền ngừng lại hừ lạnh một tiếng, rất có phong phạm ta nhìn ngươi xem ngươi có thể làm trò gì cho ta xem.
Chỉ thấy lúc này Bạch Hi bỗng nhiên lấy tra một phong thư trong tay áo, cung kính đưa cho Tả Hướng Thiên.
Hừ một tiếng, Tả Hướng Thiên mở thư bình tĩnh đọc, chỉ chốc lát lại giận tím mặt quát: “Muội muội ta là bị cái tiện nô này hại chết sao?”
Bạch Hi đau lòng trầm thống gật đầu.
Tần Dĩ Mạt cúi người nhặt bức thư Tả Hướng Thiên bởi vì kích động đã làm rơi dưới đất, nàng nhanh chóng xem lướt qua, nhưng mà càng xem càng thấy hoang đường.
Thư này chính là từ một nô tài họ Triệu từng hầu hạ Tả Hương Lan viết, trong thư kể lại bởi vì Tả Hương Lan từng trách tội ả, liền quyết định lợi dụng Ngu Liên Nhi trẻ người non dạ, lừa nàng bỏ hồng hoa vào thuốc bổ của Tả Hương Lan, muốn giết chết Tả Hương Lan mới xóa được nỗi hận trong lòng.
“Cái tiện nô đó đâu? Lão tử muốn lột da nàng ta!” Tả Hướng Thiên mắt hổ trừng to, gầm lên tiếng rung trời.
“Nô tỳ kia bởi vì sợ chúng ta tra ra chân tướng, ngày hôm qua đã nuốt bạc tự sát rồi!” Bạch Hi trầm giọng nói.
“Nguyên lai là như vậy. . . . . .” Nam tử trẻ tuổi lộ ra một vẻ bừng tỉnh hiểu ra, lập tức giọng căm hận nói: “Thực sự là một nô tài chết tiệt. . . . . . Nhị tỷ đáng thương của ta! Đột nhiên lại bị tiện nhân này hại chết!”
Tần Dĩ Mạt ngẩng đầu nhìn cái vị “Ngả ngớn nam nhân” xướng lên câu nói ấy, lại nhìn cái cặn bả cha “vẻ mặt đau lòng”, cuối cùng lại nhìn đến hàm răng của Tả Hướng Thiên đang nghiến lại, không khỏi thở dài một hơi, nghĩ thầm: Xem ra chuyện này lại có biến số đây!
“Đây là thực tình cái chết của Hương Lan. . . . . .” Bạch Hi khàn giọng nói: “Liên Nhi đứa trẻ này tuy đúng là phạm vào lỗi lớn bậc ấy nhưng con bé dù sao cũng vì ngây thơ nhỏ tuổi không hiêu chuyện, đều là bị người khác dụ dỗ mới có thể…có thể…” .
“Mới có thể hại chết lão bà ngươi!” Tần Dĩ Mạt trong lòng lạnh lùng nói.
Lời nói của nam nhân này, nàng một chữ đều không tin được.
Cái chân tướng đầy lỗ hổng, hoang đường buồn cười này chắc chỉ có hai người ngốc nhất thiên hạ kế bên mới tin được.
“Để ta đi vào, để ta đi vào. . . . . .” Ngay tại lúc này, Ngu Tâm Nhi mặt đầy nước mắt đột nhiên đẩy cửa chạy vào.
Chỉ nghe nàng ta như khóc như kể lể: “Vô luận thế nào, cái chết của Hương Lan tỷ tỷ cùng với Liên Nhi đều thoát không khỏi liên quan, ta thân là nương của nó lại không dạy dỗ tốt nó, ta không thoát khỏi tội ! . . . . . . Bạch đại ca. . . . . . Ta thế này liền thay huynh cho ca ca Tả gia cái công đạo!”
Nói xong những lời này, chỉ thấy Ngu Tâm Nhi nâng váy, trong khoảnh khắc liền muốn chạy đến, ***ng vào cây cột đỏ trong phòng.
“Tâm Nhi!” Chỉ thấy Bạch Hi sắc mặt đau đớn, thét lên một tiếng.
Trong lòng Tần Dĩ Mạt cũng kinh động, không nghĩ tới nữ nhân này cũng sẽ “dũng mãnh” tới mức độ này.
Mắt thấy Ngu Tâm Nhi đang cách cảnh máu chảy tung tóe vài bước chân, không nghĩ tới nam tử trẻ tuổi ấy cư nhiên lại cướp trước một bước đứng trước cái cột đỏ, thân thể Ngu Tâm Nhi liền nằm trong lòng hắn.
“Tâm Nhi. . . . . . Tâm Nhi. . . . . . Nàng làm sao thế?” – Bạch Hi đang đứng cách bọn họ rất xa, vội vàng chạy tới, đoạt lại Ngu Tâm Nhi trong lòng nam tử kia, gấp giọng hỏi.
“Ô ô. . . . . . Bạch đại ca. . . . . . Bạch đại ca. . . . . . Ô ô ô. . . . . . . . . . . .” Ngu Tâm Nhi sà vào người của Bạch Hi, khóc không ngừng nghỉ.
Nhìn thấy người trong lòng thần sắc thống khổ như thế, trong mắt Bạch Hi không tự chủ được xuất hiện một chút thương tiếc đau lòng.
Chỉ thấy hắn đột ngột ôm lấy Ngu Tâm Nhi, đứng dậy quay sang Tả Hướng Thiên đang xem xét, thần sắc kiên định nói: “Chân tướng sự việc Bạch mỗ đã nói hết với đại ca rồi, việc này không liên quan tới mẹ con Tâm Nhi, vậy nên dừng lại đi!”
“Ngươi ————!” Tả Hướng Thiên trừng mắt muốn lên tiếng chửi mắng.
“Cậu!” Lúc này Tần Dĩ Mạt đột nhiên kéo tay hắn, nhìn hắn lắc đầu.
Bạch Hi cũng không quan tâm ý nghĩ của mọi người trong phòng, ôm lấy Ngu Tâm Nhi đang khóc lóc sụt sùi, đi ra ngoài.
“Đẹp! Thật quá đẹp!” Ánh mắt nam tử trẻ tuổi kia si mê nhìn về phía thân ảnh của bọn họ, phảng phất dư vị quấn quýt, thì thầm tự nói: “Không ngờ trên đời này lại có mỹ nhân tuyệt sắc đến như vậy!”
Tần Dĩ Mạt nghiêng nghiêng đầu, ánh mắt yếu ớt nhìn nam tử này, bỗng nhiên khóe miệng nâng lên, lộ ra một nụ cười lạnh lùng.