Chương 91: Không thể không hòa nhập

Dạ Nguyệt thấy thế thì cười thầm.

Trước khi Nhậm Kiệt đến, sở trưởng đã dặn dò phải tươi cười thân thiện, cho cậu cảm giác như đang ở nhà.

Nhưng Nhậm Kiệt lại cảm thấy hơi khó chịu, bọn họ cứ cười với cậu làm gì?

Cười mình mặc nhiều, bo đì xấu nên không dám cởi à?

Nhậm Kiệt lập tức dừng lại, Dạ Nguyệt khó hiểu: “Sao thế?”

Cậu hít một hơi thật sâu, cứ thế đứng giữa đại sảnh, cởi phăng cái áo trên người ra!

Dạ Nguyệt: ???

Không đợi cô phản ứng, Nhậm Kiệt đã mò đến khuy quần, cởi luôn!

Cái quần đùi hoa màu hồng nhạt lập tức lòi ra!!!

Sau đó Nhậm Kiệt cởi hẳn quần ngoài, ném sang một bên rồi chống tay lên hông cười toe toét, đảo mắt nhìn quanh toàn trường!

Lúc này mọi người trong đại sảnh đều tập chung vào Nhậm Kiệt, sau đó phát ra những tiếng kêu kinh ngạc. Ánh mắt bọn họ cũng trở nên kỳ lạ hơn, sau đó lại dồn dập dời đi, cố ép bản thân đừng nhìn nữa.

Nhậm Kiệt nhếch mép cười. Khửa khửa, tự ti hết rồi chứ gì?

Xem còn khứa nào dám cười bo đì cậu không đẹp nữa không?

Dạ Nguyệt há hốc miệng, sợ hãi nhìn Nhậm Kiệt: ** “Cậu cậu… cậu làm cái quái gì thế?”

Nhậm Kiệt nhún vai:

“Có gì đâu? Mặc quần áo đứng trong Sở Trấn Ma, tôi cứ cảm thấy bản thân lạc lõng, không cách nào hòa nhập với mọi người được.

Từ nhỏ mẹ tôi đã dạy: làm người không thể không hòa đồng! Sao thế? Có vấn đề gì hả?”

Dạ Nguyệt sững sờ, chuyện quỷ gì vậy trời? Cậu hòa nhập theo cách này hả? Cũng thẳng thắn quá rồi đấy?

“Không... không sao, chỉ cần cậu thích là được!” ** Nói xong cô vội vàng quay đi, khuôn mặt đỏ bừng.

Sau đó Dạ Nguyệt dẫn Nhậm Kiệt chỉ mặc mỗi cái quần đùi… tiếp tục đi qua đại sảnh!

A a a, xấu hổ chết mất thôi ~

Mỗi người nhìn thấy Nhậm Kiệt đều có vẻ mặt giống như gặp quỷ, ánh mắt vội vàng né trán. Có vài cô gái còn đỏ hết cả mặt mũi.

Nhậm Kiệt thì vô cùng đắc ý.

Hừ hừ ~

Mấy người cứ tự ti đi.

Vân Tiêu, Diệp Hoài, Ngô Vân Thanh đã đợi sẵn ở cửa hành lang. Thấy Dạ Nguyệt dẫn người đến, vừa định chào hỏi thì cả ba đều cứng đờ, trợn ngược mắt.

Khóe miệng Vân Tiêu giật giật (¬﹏¬? ): ** “À này... xin mạo muội hỏi một câu, cậu... cậu không lạnh à?”

Nhậm Kiệt nhíu mày, nhìn Vân Tiêu chỉ mặc một chiếc áo màu vàng có in hình bông hướng dương vui vẻ: “Lạnh gì chứ? Mọi người đều không lạnh, sao tôi có thể lạnh được?”

Vân Tiêu còn muốn nói gì đó nhưng lại bị Dạ Nguyệt liếc cho một cái muốn rách mắt.

Cô đã tốn bao nhiêu công sức mới mời được Nhậm Kiệt đến, cậu ta có ở chuồng trong Sở Trấn Ma thì mấy người cũng không được ý kiến ý cò gì.

Vân Tiêu rụt cổ: “Cậu... cậu vui là được.”

Nhậm Kiệt nhíu mày, cảm thất thật kỳ lạ...

Cứ thế, cậu được Dạ Nguyệt dẫn đến văn phòng sở trưởng.

Nhìn bóng lưng Nhậm Kiệt rời đi, Vân Tiêu không khỏi cảm thán: ** “Người này oách* thật đấy.”

Khóe miệng Diệp Hoài giật giật: “Đấy không phải ừ đệm mà là tính từ mô tả, đúng không?” (ý bạn Diệp Hoài: oách ko phải khen phong cách mà là mô tả chỗ ấy ấy của Nhậm Kiệt)

(ý bạn Diệp Hoài: oách ko phải khen phong cách mà là mô tả chỗ ấy ấy của Nhậm Kiệt)

Vân Tiêu: ???

Văn phòng sở trưởng, Dạ Nguyệt mở cửa dẫn Nhậm Kiệt vào.

Thẩm Từ đang nghĩ xem nên nói năng thế nào thì giây tiếp theo, ông ta đã ngớ hết cả người...

“Cậu ta... tại sao cậu ta chỉ mặc mỗi một cái quần đùi đến đây?”

Các cô các cậu xét người cậu ta à? Lúc trước tôi đã dặn dò thế nào hả?

Lúc này Nhậm Kiệt nhìn thấy Thẩm Từ mặc quần đùi đỏ, phía trước có cả túi kéo phéc-mơ-tuya, ngồi vắt chân chữ ngũ trên ghế làm việc thì nhíu mày: “Ngài còn có mặt mũi nói tôi á?”

Dạ Nguyệt che mặt. Này này, sao cậu lại nói chuyện với sở trưởng như thế hả: “Là cậu ta tự cởi, nói không cởi thì không hòa nhập ạ. Cái này đâu thể trách tôi, đúng không ạ?

Thẩm Từ bị sặc nước bọt, sau lại chợt nhớ tới lời dặn của tổng sở trưởng: không thể để cậu ta có ấn tượng xấu về Sở Trấn Ma.

“A ha ~ a ha ha ~ Đến đây, đến đây! Ngồi đi, đúng là do tôi thất lễ. Thời đại này tự do ăn mặc, muốn mặc gì thì mặc. Sở Trấn Ma chúng tôi cũng không có lắm quy định như thế.

Dạ Nguyệt, cô ra ngoài một lát, tôi có chuyện cần nói với Nhậm Kiệt...”

Tuy Dạ Nguyệt rất tò mò nhưng cũng đành phải lui ra ngoài. Nhậm Kiệt thì không khách sáo, ngồi xuống chiếc ghế đối diện.

Thẩm Từ bỗng đứng dậy, làm động tác cởi quần áo rồi khoác lên cái ghế mình vừa ngồi.

“Tôi vốn chẳng muốn gặp mặt theo cách này đâu, đáng lẽ phải đích thân đến tìm cậu mới đúng. Có điều mặt mũi tôi lại bị nhiều người biết, làm vậy thì gây chú ý quá.

Những điều cần chú ý, Dạ Nguyệt đã nói với cậu hết rồi đúng không?”

Ông ta vừa nói vừa đi đến bên cạnh, lấy ra một chiếc hộp...

Lúc này người ngơ ngác lại đổi thành Nhậm Kiệt lại ngơ ngác.

Ông chú Thẩm Từ này đang làm gì cái quỷ gì thế?

Rõ ràng ông ta đang cởi trần, sao tự nhiên lại làm ra động tác lột đồ? Ông ta lấy có mặc áo đếch đâu?

Trên ghế văn phòng căn bản là chẳng có gì…