Chương 90: Thật sự vượt quá tưởng tượng

Chẳng lẽ sau đó còn cần cậu hấp thụ đoạn gen vỡ gì đó mới có được kỹ năng ư?

Nằm trên giường, Nhậm Kiệt vẫn luôn suy nghĩ, ý thức u ám, dần dần thiếp đi.

Lúc này, chồn trộm bảo chui từ trong chăn ra, đứng trên bệ cửa sổ, vươn vai thật mạnh, duỗi 2 chân trước, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ hừng hực ý chí chiến đấu!

Ánh sáng trắng lóe lên, thân hình biến mất.

...

Sáng sớm hôm sau, chuông báo thức vang lên, Nhậm Kiệt bật nhảy ra khỏi giường như con cá muối.

Việc đầu tiên cậu làm là xem xét không gian hồ kính, sợ sương mù cảm xúc tiêu hao hết khiến bản thân kích hoạt hình thức điên cuồng rồi làm những việc hạ thấp sự nho nhã lịch sự của mình.

Nhưng vừa xem thì mắt cậu đã trợn tròn.

Vãi, nguyên cái hồ sương mù cảm xúc luôn? Cậu ngủ một đêm thôi mà! Đâu ra mà thu thập được nhiều như vậy?

Ánh mắt cậu lập tức nhìn sang chồn trộm bảo:

“Tối qua mi không đi làm chuyện gì đồi phong bại tục đâu ha, có ngoan ngoãn làm theo lời ta nói không đấy?”

Chồn trộm bảo kiệt sức nên nằm bên cạnh gối đầu của Đào Yêu Yêu làm động tác ok, Nhậm Kiệt mới thở phào nhẹ nhõm.

Nhậm Kiệt sửa soạn một chút, chuẩn bị đi ra ngoài thì bắt gặp An Bình đang mất hồn mất vía đứng sau quầy, không biết đang nghĩ gì.

“Dì An Bình? Con ra ngoài đây, tối nay về muộn chút nhé~”

Nếu kịp thời gian thì Nhậm Kiệt định chạy một chuyến đến chợ đen kiếm 2 liều thuốc biến đổi gen cho Yêu Yêu.

Nhưng khi An Bình thấy Nhậm Kiệt xuống lầu, vội vàng kéo cánh tay cậu lại, nghiêm túc nói:

“Tiểu Kiệt~ Dì đã liên lạc với bạn cùng lớp của dì, con gái của cô ấy rất dễ thương, đang học tại đại học Thần Võ. Hay là cuối tuần này 2 đứa gặp nhau xem mắt thử?

Nếu ưng ý thì...”

Nhậm Kiệt ngơ ra: “Sao đột nhiên dì lại nói chuyện này? Không đi đâu, con còn có việc bận, con đi trước đây”

Nói xong, cậu vội vã chạy ra ngoài, An Bình kêu vọng theo:

“Nè nè nè! Con thật không cân nhắc chút à? Nếu cứ như vậy thì sớm muộn gì con cũng sẽ bị trừng trị theo pháp luật đấy?”

Nhậm Kiệt: ???

Vừa bước chân ra cửa, cậu liền ngơ ngác, mới sáng sớm mà đã có 7-8 nhân viên trị an tụ tập rồi.

Một nhóm hán tử mang xẻng và băng ghế đi tìm kiếm manh mối.

Các bà cụ, bác gái, nàng dâu trẻ tụ lại ríu rít nói liên hồi, còn có mấy cô bé trông như học sinh đang khóc thút thít.

Nhậm Kiệt chợt cảm thấy không ổn, giả bộ đi ngang qua lắng tai nghe ngóng sự tình.

“Đêm qua! Tên trộm đồ lót lại tới ư? Hắn trả lại hết tất cả những cái quần lót đã trộm về chỗ cũ mà không ai hay biết luôn à.”

“Ngay cả camera giám sát mà nhà tôi mới lắp cũng không quay được bóng dáng của hắn, đúng là gặp quỷ mà...”

“Thế đã là gì, những đồ lót kia đều nhăn nhúm, trên đó còn có mùi khai nữa kìa. Tóm lại là tên trộm đồ lót đã làm chuyện biến thái gì với mấy cái đồ lót vậy ta? Chỉ tưởng tượng thôi cũng đủ khiến tôi phát điên rồi!”

“Ây dô ~ chuyện của cô vẫn chưa đủ chấn động đâu! Đêm qua, tôi đang ngủ trên giường, đến sáng sớm thì phát hiện số lượng đồ lót và quần đùi tôi đang mặc đã tăng từ 2 cái lên 2 cái, chúng đều là những bộ mà tôi đã đánh mất vào ngày hôm trước.

Thật đúng là lắm trò, 2 ngày liên tiếp, không biết hắn đã làm những việc không bằng cầm thú, táng tận lương tâm gì trong lúc tôi ngủ nữa? Ôi mẹ ơi~”

Nghe đến đó, mặt Nhậm Kiệt trắng bệch, suýt chút nữa miệng thổ huyết.

Chẳng trách sao cậu lại thu thập được quá trời sương mù cảm xúc như vậy.

Chồn trộm bảo, mi đúng là giỏi nhỉ?

Đúng thật là trộm sao thì trả vậy!

Hôm trước lột đồ trên thân người ta ra, hôm sau mặc lại cho họ, thế mà mi cũng làm được luôn?

Có cần phải thành thật như thế không hả?

“Tiểu Kiệt? Sao vậy? Có chuyện gì à?”

Nhậm Kiệt toát mồ hôi lạnh đầu trán, chột dạ nói:

“Không có gì ạ? Yêu Yêu đang gào khóc trong nhà, đúng là ghê tởm, ngay cả bệnh nhân mà hắn cũng không buông tha. Tốt nhất đừng để tôi bắt được hắn!”

Bên cạnh, một đại ca tức giận: “Đúng, đừng để ông đây bắt được mày, nếu không tao thiến... của mày rồi phơi khô làm thành dược liệu!”

Mặt mũi Nhậm Kiệt trắng bệch:

“A ha~ A haha~ còn có thể làm dược liệu à? Lần đầu tôi biết đấy, nếu mọi người tìm được hắn, có tin tức gì thì nhất định phải nói cho tôi biết đấy~”

Cậu vừa nói vừa tranh thủ chuồn lẹ, nếu không số dược liệu đó sẽ nặng tới 1kg mất.

...

Lần này, cậu không có việc làm thêm đột xuất nào mà đi thẳng một mạch đến địa chỉ Dạ Nguyệt đã đưa để đến tổng bộ Sở Trấn Ma.

Nhưng vừa tới nơi, Nhậm Kiệt liền ngơ ngẩn.

Trước mắt cậu là một con hẻm nhỏ chật hẹp, nhìn không thấy điểm cuối, ngoài ra còn bày biện thùng rác, ruồi nhặng bay loạn xạ.

“Dạ Nguyệt gạt mình à? Đây mà là tổng bộ Sở Trấn Ma ư?”

Vừa nói, cậu vừa mở to mắt liếc ngang liếc dọc.

Bỗng nhiên, một giọng nói truyền đến từ trong góc rẽ của con hẻm nhỏ: “Đâu ra cái kiểu nhân lúc người ta không có mặt mà nói xấu sau lưng vậy! Nhưng mà cậu cũng đúng giờ đấy chứ nhỉ?”