“Chỉ cần một lần sơ suất, chính là mạng người...”
Khương Cửu Lê cắn chặt răng, sự không cam lòng tràn ngập trong mắt, lại nhớ đến trận chiến với Dung Nham Cự Ma, chính vì sai lầm của cô mà Nhậm Kiệt mới...
Lần này cậu ấy lại đi, không biết lần này... cậu ấy có thể trở về an toàn hay không.
Nhìn những chiếc xe bọc thép đang rời đi, sự kính trọng hiện lên trong mắt Khương Cửu Lê: “Nhân viên Sở Ti Diệu, là một nhóm người đánh cược mạng sống với thần chết, thắng thì cứu sống người khác, thua thì mất mạng mình...”
“Mỗi lần ra quân, đều là một cuộc đấu giữa sống và chết, họ cũng chỉ là người thường, những võ sư chưa thức tỉnh được năng lực...”
“Cần có dũng khí như thế nào, mới xứng đáng với ba chữ nhân viên Sở Ti Diệu?”
Vẻ mặt Mặc Uyển Nhu nghiêm nghị, thân phàm nhân, đối mặt với ma tai, chính là nói đến nhân viên Sở Ti Diệu rồi.
Lúc này, đột nhiên cô hiểu được ý nghĩa của câu “Sở Ti Diệu dấy lửa”...
...
Trên xe bọc thép, thông tin về hiện trường ma tai liên tục được truyền đến.
Lần ma tai này đã được xác định là cấp Canh, thậm chí có xu hướng phát triển lên cấp Kỷ.
Cấp độ ma tai được sắp xếp theo thứ tự mười thiên can, lần lượt là Giáp, Ất, Bính, Đinh, Mậu, Kỷ, Canh, Tân, Nhâm, Quý! Càng gần Giáp, mức độ nguy hiểm của ma tai càng cao.
Ma tai đã hủy diệt toàn bộ Tấn thành chính là ma tai cấp Giáp, mức độ nguy hiểm có thể tưởng tượng được.
Khi nhìn thấy thông tin về ác ma, sắc mặt Vệ Bình Sinh hoàn toàn trở nên khó coi.
“Ác ma cấp 4 chó bất tử? Chậc ~ Lần này phiền phức lớn rồi...”
Điền Vũ nhíu mày: “chó bất tử? Là ác ma rất lợi hại à?”
Sắc mặt Vệ Bình Sinh nghiêm trọng: “Rất phiền phức, như mọi người đã biết, hầu như tất cả ác ma đều có khả năng tái sinh, cực kỳ khó bị tiêu diệt, con chó bất tử này không chỉ đơn giản là tái sinh!”
“Nó có thể phân chia, phần thịt bị chặt đứt sẽ phát triển thành những con chó bất tử mới, càng chém càng nhiều, ngay cả khi không chém nó, chỉ cần giam cầm, bản thể của nó cũng sẽ không ngừng phân chia...”
“Hơn nữa nó còn có ba đầu, mỗi đầu đều có năng lực khác nhau, rất khó kiểm soát tình hình...”
Vệ Bình Sinh đã từng tham gia giải cứu ma tai do chó bất tử gây ra một lần, lần đó thật sự là một cơn ác mộng.
Rất nhiều người đã chết, bao gồm cả nhân viên Sở Ti Diệu.
Lúc này, mặt tất cả các thành viên trong xe đều tái mét, đậu má, ác ma đều biến thái như vậy hả?
Chỉ thấy Vệ Bình Sinh nghiêm nghị nói: “Tất cả mọi người nhớ kỹ cho tôi, một khi gặp phải chó bất tử phân chia ra, đừng quan tâm gì cả, cứ chạy!”
“Không được đến gần ác ma trong vòng một nghìn mét, dù có vô số người đang chờ các cậu cứu, cũng không được vào phạm vi này, tất cả ưu tiên bảo vệ an toàn của bản thân trước!”
Nhưng một thành viên trẻ tuổi nuốt nước bọt: “Hả? Nhưng... Nhưng đội trưởng vừa mới nói, Sở Ti Diệu dấy lửa, bảo vệ ánh sáng mọi nhà cơ mà?”
“Thấy chết không cứu, chỉ lo bảo vệ mình, có phải quá hèn nhát không? Có thật sự xứng đáng với ba chữ nhân viên Sở Ti Diệu không? Họ còn đang chờ chúng ta đi cứu...”
Sau đó mắt máy của Vệ Bình Sinh đỏ lên, đột nhiên hắn đứng dậy, túm lấy cổ áo của thành viên đó, ấn anh ta vào tường.
“Khẩu hiệu kiểu này, nghe cho vui thôi, cậu nghĩ tỷ lệ hy sinh hàng năm của nhân viên Sở Ti Diệu là bao nhiêu?”
“Cậu thấy hèn nhát hả? Những kẻ liều lĩnh đều đã chết hết rồi, tôi nhập ngũ năm 18 tuổi, làm nhân viên Sở Ti Diệu 30 năm, trong số những người cùng thời với tôi, chỉ còn một người sống sót, nằm liệt giường 17 năm rồi!”
“Không muốn biến thành thức ăn cho chó, không muốn cha mẹ khóc đến mù mắt, thì nghe lời tôi, tôi chỉ muốn các cậu sống lâu hơn một chút, các cậu còn trẻ, hiểu chưa?”
“Mạng sống của bất cứ ai, cũng không quý bằng mạng sống của chính các cậu!”
Thành viên trẻ tuổi mặt mày tái mét, ánh mắt lảng tránh, yếu ớt nói: “Vâng... Vệ... đội trưởng Vệ.”
Trong xe yên lặng, Vệ Bình Sinh nghiêng đầu nhìn Nhậm Kiệt đang dụi mắt: “Nghe thấy không? Nói cậu đấy, lại bị đè chết, sẽ không may mắn như vậy nữa đâu!”
Nhậm Kiệt cười toe toét: “Yên tâm đi, chú Vệ, cháu...”
Chưa kịp nói hết câu, chỉ nghe thấy một tiếng “ầm”, mọi người trong xe như những viên xúc xắc trong cốc, bị hất tung khắp nơi, trời đất quay cuồng.
Phía bên trái xe bọc thép bị va chạm mạnh, một khối bê tông khổng lồ bay từ xa đến, đập mạnh vào xe của Nhậm Kiệt.
Xe bị lật, lăn nhiều vòng trên đường, mãi đến khi đâm vào cột đèn bên đường mới dừng lại.
Đã đến... hiện trường ma tai!
Trong xe bọc thép xóc nảy, chợt cửa xe biến thành màu đỏ rực, theo đó nổ “đùng” rồi bay ra ngoài.
Nhậm Kiệt, với ngọn lửa đang lượn lờ trên nắm đấm là người đầu tiên xông ra ngoài, trên thái dương chảy máu tươi, trong mắt đầy vẻ xúi quẩy.