Chương 68: Tình huống bất ngờ (2)

Vệ Bình Sinh đứng bên cạnh lại khuyên nhủ: “Tiêm đi, tiêm thêm một mũi cũng có lợi, sẽ nâng cao tố chất cơ thể thêm chút, quy định này đã có từ lâu rồi, thuốc biến đổi gen là phần thưởng cho nhân viên Sở Ti Diệu, chứ không phải cho người khác.”

Nhậm Kiệt bất lực, mũi tiêm này chỉ có thể tiêm cho mình, không tiêm thì phí.

Còn về phần của Đào Yêu Yêu thì tìm cách khác vậy, nếu Sở Trấn Ma có thể cho cậu thuốc ức chế, vậy thì số tiền trong tay cậu có thể mua một mũi thuốc biến đổi gen rồi.

Một mũi tiêm vào cơ thể, cảm giác mát lạnh lan khắp toàn thân, Nhậm Kiệt có thể cảm nhận được, dường như các tế bào trong cơ thể đều đang hân hoan nhảy múa.

Tuy nhiên, cậu đang nghỉ ngơi bên cạnh lại cảm thấy thế giới trước mắt bị che phủ bởi một lớp sương mỏng, cậu dụi mắt.

Triệu chứng không thuyên giảm, ngược lại còn trở nên nghiêm trọng hơn.

Cảm giác giống như bị cận thị nặng, thậm chí cậu còn không nhìn rõ mặt người.

Nhậm Kiệt nuốt nước bọt, không ngừng dụi mắt.

Vãi!

Chuyện gì vậy? Chẳng lẽ Thuốc Khải Linh Cơ này là sản phẩm kém chất lượng hả?

Còn có tác dụng phụ nữa à?

Cậu sẽ không mù luôn đó chứ?

Xác suất nhỏ như vậy mà cậu lại gặp phải?

“Này, bác sĩ? Mắt tôi...”

Không đợi Nhậm Kiệt nói hết câu, đột nhiên tiếng còi báo động chói tai vang lên tại trụ sở chính của đại đội số 7 Sở Ti Diệu.

Tiếng còi báo động xé toạc bầu trời, kéo dài không dứt...

Cả sân huấn luyện im lặng như tờ, có thể nghe thấy tiếng kim rơi, chỉ có tiếng còi báo động vang lên.

Đột nhiên khuôn mặt mọi người bị bao trùm bởi một lớp u ám, họ quá quen thuộc với tiếng còi báo động này.

Thậm chí Nhậm Kiệt có thể cảm nhận rõ ràng, có một lượng lớn sương mù cảm xúc đang được thu thập vào không gian hồ kính.

Mọi người... đang sợ hãi...

Đội trưởng đại đội số 7 cúp điện thoại: “Khu 49 xảy ra ma tai nghiêm trọng, cấp độ ma tai chưa rõ, phạm vi ảnh hưởng cực kỳ rộng!”

“Tất cả mọi người, lên xe, lính cũ hướng dẫn lính mới, cứu được bao nhiêu người thì cứu!”

“Còn nhớ lời tuyên thệ khi nhập đội, đứng dưới lá cờ không?”

Lúc này, tất cả nhân viên Sở Ti Diệu có mặt đồng thanh hô lớn: “Sở Ti Diệu dấy lửa, bảo vệ ánh sáng mọi nhà!”

Tiếng hô vang dội, vang vọng tận mây xanh!

Đội trưởng lớn tiếng nói: “Hãy luôn nhớ rằng, đây không chỉ là một câu nói, mà là trách nhiệm!”

“Đại đội số 7! Xuất phát!”

Các nhân viên Sở Ti Diệu trang bị đầy đủ, lần lượt lên xe bọc thép, từng chiếc xe bọc thép nhấp nháy đèn màu cam, lao về phía hiện trường ma tai.

Cũng may nhờ Nhậm Kiệt đã báo cáo một loạt xe đỗ trái phép từ trước, giải phóng đường thông thoáng, nếu không trì hoãn dù chỉ nửa phút, không biết sẽ có bao nhiêu sinh mạng bị mất đi.

Nhậm Kiệt và nhóm nhân viên Sở Ti Diệu mới được chuyển chính thức cũng nằm trong danh sách ra quân.

Nhậm Kiệt trang bị đầy đủ, lao thẳng về phía cửa xe bọc thép, nhưng lại đâm sầm vào cửa xe, “choang” một tiếng, đập đầu một cục u to...

Vệ Bình Sinh có chút lo lắng: “Tiểu Kiệt? Sao vậy? Cửa to như vậy mà cậu không nhìn thấy hả? Không khỏe à? Hay là lần này cậu đừng đi...”

Vừa tiêm thuốc biến đổi gen xong, cơ thể sẽ có một quá trình thích ứng.

Nhậm Kiệt vội vàng bò dậy, dụi mắt rồi lên xe: “Không sao không sao cả, nhanh chóng xuất phát, đừng làm lỡ việc kiếm tiền của tôi!”

Mặt mày Vệ Bình Sinh tối sầm, cậu nhóc này đúng là bị tiền làm mờ mắt rồi.

Ngay cả khi trên xe, Nhậm Kiệt vẫn không ngừng chớp mắt, tầm nhìn lúc rõ lúc mờ, thậm chí thế giới trước mắt còn trở nên chậm lại vô cùng kỳ lạ.

Cậu thật sự cảm thấy mình sắp mù rồi, chưa từng nghe nói thuốc biến đổi gen còn có tác dụng phụ như thế này.

Cũng không phải Nhậm Kiệt cố chấp, nhất định phải đến hiện trường ma tai, muốn lấy tiền thưởng cứu người là một mặt, chủ yếu là ở hiện trường ma tai, chắc chắn cảm xúc của người dân sẽ dao động dữ dội.

Rất thích hợp để thu thập sương mù cảm xúc.

Là ma khế giả, Nhậm Kiệt muốn mạnh hơn, sương mù cảm xúc là thứ không thể thiếu được.

Nhiều hơn cũng không chê.

Cậu sinh ra đã phù hợp để đến những nơi như thế này.

Thấy đại đội số 7 toàn bộ ra quân, Mặc Kỷ cũng sốt ruột: “Còn đứng ngây ra đó làm gì? Đi theo đi chứ? Chuyện này còn có tác dụng tuyên truyền Sở Ti Diệu hơn cả phỏng vấn!”

“Đi gọi điện cho giám đốc đài, điều hai chiếc trực thăng cho tôi!”

Người quay phim sững sờ: “Hả? Trực thăng?”

...

Lúc này, Khương Cửu Lê nhìn những chiếc xe bọc thép đi xa cũng nhíu mày!

Cô xách kiếm định đuổi theo, nhưng bị Mặc Uyển Nhu kéo lại.

“Cô làm gì vậy?”

“Đuổi theo xem thử có thể giúp gì được không, trận thế lớn như vậy, chắc quy mô ma tai lần này không nhỏ...”

Mặc Uyển Nhu giữ chặt tay cô không buông: “Đừng đi, người của Sở Trấn Ma sẽ xử lý, chúng ta chỉ là học viên, năng lực còn chưa đủ, tự ý tham gia, có thể giúp được hay không còn chưa biết, nói không chừng còn phản tác dụng...”