Nhưng vào lúc này, điện thoại của Chu Vân bỗng nhiên reo lên.
Chu Vân nhấn nút trực tiếp nghe, trong điện thoại truyền đến âm thanh hoảng sợ của bạn cô ấy: “Chu Vân, cậu đang ở chỗ nào? Mau cứu tôi, có quái vật… có quái vật muốn giết tôi!”
“Đáng chết, tôi làm sao lại xui xẻo như vậy chứ.” Lâm Nhất không khỏi oán trách.
Chu Nhất nghĩ mãi mà không rõ, những quái vật này bình thường đều giấu rất kỹ, vì sao lại bỗng nhiên lộ ra hình dáng thật như vậy.
Chẳng lẽ, bạn của Chu Vân vừa hay nhìn thấy quái vật đang ăn thịt người hay sao?
Nhưng mà, cô ấy lái xe đạp đi trên đường đến đây, chắc sẽ không thấy được loại chuyện này mới đúng.
“Không kịp rồi.” Chu Khải ngừng lại, nhanh chóng từ trong ba lô móc ra một thanh đao.
“Là sao?” Lâm Nhất hỏi.
Vừa dứt lời, cách đó không xa truyền đến âm thanh của xe điện.
Ngay sau đó, một cô gái đang lái xe điện xông vào tầm mắt của bọn họ.
“Tiểu Khả!” Chu Vân nhận ra cô gái kia.
“Chu Vân! Chu Vân, có quái vật! Có quái vật đang đuổi theo tôi!”
Lâm Nhất mơ hồ nghe thấy âm thanh thở dốc nặng nề, toàn thân con quái vật được bao trùm bởi lớp vỏ cứng cáp, đen nhánh hiện ra trước mặt bọn họ.
Đây là lần đầu tiên Lâm Nhất nhìn thấy hình dáng hoàn chỉnh của quái vật.
Quái vật kia mọc ra sáu cái chân trùng thật dài, nguyên bản là hai cánh tay giờ đây chúng đã biến thành hai liên đao.
Bụng của nó chứa mấy cái xúc tu mọc đầy gai ngược, theo quái vật chạy đong đưa không ngừng.
Một đôi mắt kép to lớn, còn có hàm răng sắc nhọn, hình dáng dở dở ương ương của nó làm cho người ta kiếp sợ.
“Anh…” Chu Vân bị hình dạng của quái vật doạ sợ.
“Đừng sợ, có anh ở đây.” Sắc mặt của Chu Khải nghiêm túc, bảo vệ Chu Vân ở đằng sau.
“Chu Khải, dáng vẻ của quái vật này… hình như có chút không đúng.”
Mặc dù đây là lần đầu tiên Lâm Nhất nhìn thấy hình dạng hoàn chỉnh của quái vật nhưng mà, hắn cũng bị quái vật giết chết qua mấy lần, đối với những quái vật này có ít nhiều hiểu biết một chút.
Cho dù những quái vật này đã gỡ xuống nguỵ trang nhưng vẫn có thể mở miệng nói tiếng người.
Thế nhưng mà, con quái vật trước mặt này chỉ gật gù đắc ý, trong miệng cũng không ngừng chảy ra thứ dịch nhờn buồn nôn.
Không chỉ có thế, ở trên thân con quái vật này Lâm Nhất còn có thể ngửi thấy mùi rượu nồng đậm.
“Con quái vật này không phải bởi vì uống say, cho nên mới không cẩn thận lộ ra hình dạng thật phải không?” Lâm Nhất cảm thấy có chút buồn cười.
Nhưng mà, vừa nghĩ đến con quái vật nguỵ trang thành ba của mình bình thường cũng biết uống rượu, cũng không thấy kì quái.
“Không hoàn toàn như vậy.” Chu Khải nắm chặt đao trong tay, mắt không chớp nhìn chằm chằm vào con quái vật kia, “Tần suất nhịp tim của con quái vật này so với những con quái vật khác thì có chậm một chút, có thể là đã lớn tuổi, đồng thời cùng là quái vật bị bệnh.”
“A?” Lâm Nhất có chút giật mình, “Quái vật… cũng sẽ nhiễm bệnh sao?”
“Tôi làm sao biết được, đây là tôi đoán thôi.” Chu Khải nói, “Nhưng mà, hiện tại là thời điểm thảo luận mấy vấn đề này sao?”
“Chu Vân, thật xin lỗi.” Cô ta một mặt hoảng sợ, nhưng mà khi đi qua người Lâm Nhất cũng không có dừng lại, trực tiếp lái xe rời đi, “Đây cũng là cậu nợ tôi, nếu không phải cậu hẹn tôi đi mua đồ thì tôi cũng không phải gặp thứ đáng sợ này!”
Nhìn bóng lưng cô ta lái xe rời đi, Chu Vân cũng nghĩ đến cái gì đó, mắt cũng trợn tròn lên.
Bạn học của Chu Vân đem quái vật dẫn đến nơi này, vừa vặn gặp Chu Vân.
Kết quả bạn học của cô ấy lái xe chạy mất, để lại Chu Vân một người kéo chân quái vật.
“Cô ta liền như vậy chạy mất?” Lâm Nhất cảm thấy rất khó tin.
“Cô ta trốn không thoát.” Chu Khải thở dài, “Thấy được hình dáng thật của quái vật thì sớm muộn gì cô ta cũng bị quái vật khác giết chết.”
“Tiểu Vân, em đi tìm nơi nào trốn đi.” Chu Khải có chút cúi người, đã chuẩn bị xong cùng quái vật chiến đấu.
“Chu Khải, cậu sẽ không cùng quái vật này đánh nhau đi?” Lâm Nhất liếc nhìn quái vật đang đi đến gần.
“Không phải tôi.” Chu Khải nói, “Là chúng ta.”
“…” Lâm Nhất trầm mặc.