Chương 13: Đừng Chạy, Ở Đây Khắp Nơi Đều Là Quái Vật

“Bây giờ còn cách thời gian kết thúc bài thi còn 15 phút, các em chú ý nắm chắc thời gian làm bài.”

Âm thanh quen thuộc làm Lâm Nhất tỉnh lại.

Mở mắt ra, Lâm Nhất lại thấy bài thi trước mặt.

Hắn nhớ kỹ bài thi này, đây là bài thi vào buổi sáng mùng 8 tháng 6.

“A…” Trong lòng Lâm Nhất tràn đầy tức giận.

Đã quyết định lần này nhất định phải sống sót, kết quả vẫn phải chết.

Không những có thế, lần này Lâm Nhất không bị quái vật giết, mà là cùng hắn là con người Chu Khải giết chết.

“Bạn thí sinh này, trong phòng thi cấm to tiếng làm ồn.”

Thầy giáo giám thị đi tới, những học sinh trong phòng thi cũng nhao nhao nhìn về phía Lâm Nhất.

“Tránh đi!” Lâm Nhất hét lớn, bỗng nhiên từ trên ghế đứng dậy.

Quay đầu nhìn lại toàn thể phòng thi, Lâm Nhất thấy được thân ảnh quen thuộc.

“Chu…Khải…” Lâm Nhất lập tức đi tới, một phát cầm cổ áo Chu Khải kéo hắn đứng dậy.

“Cậu làm gì thế?” Vẻ mặt Chu Khải vô cùng ngờ vực.

“Bạn thí sinh này, mời em lập tức dừng tay.”

Thầy giáo giám thị muốn ngăn cản Lâm Nhất: “Nếu như em cứ tiếp tục như vậy, thầy sẽ huỷ bỏ tư cách tham gia kỳ thi của em.”

“Tôi nộp bài thi!” Lâm Nhất trừng mắt nhìn thầy giáo giám thị.

Cho dù Lâm Nhất biết ông ta là quái vật, lúc này Lâm Nhất cũng không sợ.

Chỉ cần không cần bại lộ mình biết được hình dạng thật của bọn chúng thì bọn chúng cũng sẽ không tuỳ tiện công kích.

Ít nhất thì trước ngày 10 tháng 6 sẽ không như vậy.

“Cậu ta cũng nộp bài thi!” Lâm Nhất nắm cổ áo của Chu Khải đi ra khỏi phòng thi.

“Cậu thả ra!” Chu Khải tranh khỏi tay Lâm Nhất, “Cậu bị bệnh hả?”

Lâm Nhất cắn răng đến gần Chu Khải nhỏ giọng nói: “Nếu như cậu muốn cứu em gái của cậu thì đi theo tôi đi.”

Nghe đến đó, sắc mặt Chu Khải trầm xuống.

Lâm Nhất không có dừng lại, quả quyết xoay đi ra khỏi phòng thi.

“Bạn học này, em có phải gặp phiền phức không?” Thầy giáo giám thị hỏi, “Có cần thầy giúp một tay không?”

Chu Khải lắc đầu nói: “Không cần đâu thầy, em cũng nộp bài thi.”

Dứt lời, Chu Khải cũng nhanh chóng đuổi theo Lâm Nhất.

Trên sân thượng, Lâm Nhất không chớp mắt nhìn chỗ cầu thang.

Nhìn thấy Chu Khải đi đến, Lâm Nhất không chút do dự, giơ tay đấm một cái.

Chỉ tiếc là một đấm này cũng không có đánh trúng Chu Khải.

Thân thủ của Chu Khải so với tưởng tượng của Lâm Nhất còn linh hoạt hơn, chỉ là nghiêng người một chút liền có thể tránh né như trở bàn tay.

“Cậu dừng có trốn!” Lâm Nhất ổn định cơ thể nói, “Đứng im chịu một đấm của tôi, đây là do cậu thiếu của tôi.”

“Cậu gọi tôi đến để nói cái gì?” Sắc mặt Chu Khải có chút ngưng trọng, “Em gái tôi có chuyện gì?”

“Chờ tôi đấm cậu một cái sau đó lại nói chuyện!” Lâm Nhất không để ý Chu Khải nói cái gì, một lần nữa lao tới.

Nắm đấm vung lên liền bị Chu Khải bắt lấy, chỉ thấy chân Chu Khải quét một cái, trong nháy mắt đem Lâm Nhất đè trên mặt đất.

“Chu Khải! Con mẹ cậu!” Lâm Nhất mắng.

Lâm Nhất muốn đứng lên nhưng lại phát hiện mình căn bản không động đậy được, “Mạng của em gái cậu là mạng, vậy mạng của tôi không phải là mạng sao?”

“Vì cứu em gái của cậu, cậu liền không chút do dự giết chết tôi sao?”

“Dựa vào cái gì? Tôi thật sự vất vả lấy dũng khí muốn sống sót từ trong tay quái vật, không nghĩ đến cuối cùng sẽ chết trong tay cảu cậu.”

“Cậu nói cái gì?” Mặt Chu Khải sầm lại, truy hỏi: “Cậu đến cùng biết được cái gì?”

Lâm Nhất cắn răng đem nội dung mà bọn họ đã nói chuyện nói ra.

“Có gì thì cậu nói không được sao? Thình lình đâm tôi một dao, cậu có biết bị dao đâm đau như thế nào không? Cậu thử đâm một dao đi!” Lâm Nhất không ngừng oán trách, uỷ khuất vô cùng.