Chương 12: Đừng Chạy, Ở Đây Khắp Nơi Đều Là Quái Vật

“Gần đây thành phố của chúng ta xuất hiện tội phạm làm bị thương nhiều người, cảnh sát đã phát hiện người có hiềm nghi liên quan đến vụ việc. Hiện tại người hiềm nghi trước mắt vẫn còn đang lẫn trốn, mọi người dân phải đề cao cảnh giác, nếu như phát hiện ra manh mối, mời lập tức liên hệ…”

Đài phát thanh trên xe bỗng nhiên truyền đến một tin tức, nhưng không đợi tin tức được phát xong, bà ta đã mở đến kênh âm nhạc.

“Thật đáng sợ” Giọng điệu của bà ta có chút lo lắng, “Đã lâu như vậy, tên tội phạm này sao còn chưa có bắt được.”

“Lâm Nhất, gần đây bên ngoài không an toàn, nếu không thì những ngày gần đây con liền ở trong nhà đi.”

Lâm Nhất cảm thấy rất buồn cười.

Bên ngoài không an toàn, trong nhà nhất định sẽ an toàn sao?

Dù sao cái địa phương quỷ quái này khắp nơi đều là quái vật, ở nơi nào có khác nhau sao?

Vấn đề là bị ai ăn mà thôi.

“Nhưng mà, con đã hẹn với các bạn sẽ liên hoan vào ngày mai rồi.”

Thời gian trôi qua, Lâm Nhất dần có thể thích ứng mà nói chuyện với những quái vật này, “Nếu như con có một mình con không đi thì không tốt lắm đâu.”

Có thể sợ bà ta sẽ ngăn cản hắn ra ngoài, Lâm Nhất tiếp tục nói: “Thật ra con cũng không muốn ra ngoài, dù sao lần này con thi không được tốt, làm gì cũng không có tâm trạng.”

“Nhưng mà cũng đã hẹn với các bạn. Nếu không thì, con ăn liên hoan với các bạn xong liền trở về, sau đó ở nhà nghỉ ngơi mấy ngày, cũng không đi đâu hết, điều chỉnh lại tâm trạng cho tốt.”

“Được rồi.” Cuối cùng bà ta cũng đồng ý.

Vào lúc chờ thang máy của cư xá, Lâm Nhất gặp dì Lưu sống ở lầu trên.

“Dì Lưu, dì đem cháu trai lên nuôi rồi sao.” Bà ta nhìn thoáng qua em bé được dì Lưu ôm trong ngực.

“Đúng vậy.” Dì Lưu gật nhẹ đầu, vừa cười vừa nói, “Cháu cũng biết, bạn già của dì rất thích đứa nhỏ này. Mấy tuần không gặp, liền nhớ không chịu được.”

“Vậy nên hôm nay dì liền mang tiểu gia hoả này về nhà ở hai ngày.”

Lâm Nhất quy lưng về phía bọn họ, hiện tại hắn không biết phải dùng tâm tình gì đối mặt với đứa bé được dì Lưu ôm trong ngực.

Lâm Nhất nhớ rất rõ, vào năm ngoái dì Lưu ôm là một đứa bé gái khoảng 5 tuổi.

Mà bây giờ, đứa bé mà dì Lưu ôm là một đứa bé trai.

Đứa trẻ này không phải cháu trai của dì Lưu mà là đồ ăn của bọn họ.

‘Thật xin lỗi…’ Trong lòng Lâm Nhất không ngừng mặc niệm.

Lúc này đây, ngay cả sự an toàn của bản thân mình thì Lâm Nhất cũng không chắc chắn, chứ nói đến cứu đứa bé đáng thương này.

“Đúng rồi, dì nhớ được mấy ngày nữa thì Lâm Nhất nhà các ngươi đầy 18 tuổi nhỉ.” Lời nói của dì Lưu làm cho da đầu Lâm Nhất tê dại.

“Đúng vậy.” Bà ta gật đầu cười.

“Các ngươi đợi lâu như vậy thì Lâm Nhất cuối cùng cũng trưởng thành.” Dì Lưu cũng cười theo, “Các ngươi chắc cũng rất chờ mong ngày đó đến nhỉ.”

Lâm Nhất cắn răng, những hình ảnh ám ảnh vào ngày 10 tháng 6 đó không ngừng hiện ra trong đầu.

‘Tôi nhất định sẽ không bị các ngươi giết nữa.’ Lâm Nhất âm thầm thề, ‘Lần này tôi nhất định phải sống sót!’

Sau khi về nhà, Lâm Nhất nói cho bà ta mình mệt muốn ngủ.

Hắn nhanh chóng vào phòng, rồi tự hỏi tiếp theo mình nên làm gì.

Trong lúc Lâm Nhất ngủ, bà ta cũng đi vào mấy lần.

Lâm Nhất nhắm mắt làm bộ ngủ thiếp đi, nhưng hắn có thể cảm giác được bà ta đứng gần giường nhìn chằm chằm vào hắn.

Lúc chạng vạng tối, tiếng chuông cửa đột nhiên vang lên.

Bên ngoài phòng truyền đến tiếng bước chân, Lâm Nhất cho rằng lão ta đã về, trong lòng càng lúc càng lo lắng.

Cửa phong được mở ra, có người đi đến cạnh Lâm Nhất.

“Lâm Nhất, là tôi.” Bên tai truyền đến âm thanh quen thuộc.

“Chu Khải.” Lâm Nhất mở mắt nhìn thấy người xuất hiện trước mặt mình là Chu Khải, sau đó nhẹ nhàng thở ra.

“Lâm Nhất, đã có chuyện xảy ra.” Sắc mặt Chu Khải cực kỳ khó coi.

Hai mắt đỏ hoe, dường như vừa mới khóc xong.

“Đã xảy ra chuyện gì?” Lâm Nhất cũng khẩn trương, “Chúng ta đã bị bại lộ?”

Chu Khải lắc đầu: “Lâm Nhất, thật xin lỗi.”

Cơn đau nhói truyền từ dưới bụng, cúi đầu nhìn lại, Chu Khải nắm trong tay là một con dao.

Mà lưỡi dao đã đâm vào cơ thể của Lâm Nhất.

“Cậu…vì cái gì…”

“Thật xin lỗi, nhưng nhất định tôi phải làm như vậy, bởi vì… chỉ có như thế này…”