Chương 12: Bạn trai

Mặt Diệp Mi tái đi. Bàn tay đang gắp sủi cảo cũng dừng khựng lại. Thôi xong cô rồi. Hắn - Quan Dục Nam, người đàn ông chiếm hữu cô đang bước vào cửa quán, nở một nụ cười thân thiện với người phụ nữ của hắn.

Bác Khương tưởng khách, vui vẻ ra đón tiếp.

"Cậu ngồi bàn kia đi. Ăn sủi cảo gì tôi làm cho."

Hắn ta nở nụ cười đổ gục bao cô gái và trong đó có cả Như Ngọc.

"Không cháu không ăn ạ, cháu đến đây để đón Mi ạ."

Như Ngọc và bác Khương há hốc mồm nhìn tôi.

"Bạn trai cháu à, Diệp Mi?"

"Tảng băng di động đó à, Diệp Mi?"

Hai người cũng nói một lúc khiến Diệp Mi như con rùa thụt đầu vào mai. Trời ạ, sao hắn lại đến lúc này.

"Dạ..."

Hắn tà ác nhìn cô.

"...cháu là bạn trai cô ấy. Tên cháu là Quan Dục Nam. Rất vui được biết mọi người.

"Diệp Mi!!! Cậu không hề nói cho tớ hắn lại đẹp trai như vậy. Số cậu đúng là số hưởng mà."

Như Ngọc như gào lên trong phẫn nộ với cô bạn thân. Nhanh chóng lấy lại hình tượng của mình, cô chìa tay ra với Dục Nam tỏ ý làm quen.

"Như Ngọc, Thẩm Như Ngọc, rất vui được biết anh."

Hắn lịch sự bắt tay lại mày hơi nhíu lại tò mò.

"Thẩm tiểu thư của Thẩm Đại thị phải không?"

Như Ngọc vui mừng ra mặt không ngờ hắn cũng có biết đến cô.

"Không ngờ Quan tổng cũng biết đến tôi, thật là một vinh hạnh."

Hai người nói mấy lồi khách khí với đối phương. Diệp Mi nhìn rất rõ Như Ngọc đang tán tỉnh Dục Nam bằng mấy cú lắc hông, đưa ngực điệu nghệ. Nhưng có vẻ Dục Nam lại không để ý lắm. Kế hoạch đập chậu cướp hoa của Như Ngọc coi như không thành.

Diệp Mi ngồi cười tủm tỉm vì cô bạn. Dục Nam bỗng hướng ánh mắt về phía cô đang ngồi cười vui vẻ.

"Bảo bối à, em ăn xong chưa, chúng ta đi về."

Cô ngỡ ngành chỉ vào mình. Hắn...đang gọi cô là BẢO BỐI sao!!! Chúa ơi, xin người hãy buông tha con. Hắn đang tính toán mưu kế gì hành hạ con đây.

"Em...sắp ăn...xong rồi, a..n.h chờ...em..tí thôi."

Cô nói lít nha lít nhít, từ ngữ như trôi tuột khỏi bộ não cô. Khỉ thật, hắn đang tính làm gì đây. Phải mau nghĩ kế chuồn thôi.

"À, anh à..ừm...tối nay cho em ngủ nhà Như Ngọc nhé, lâu rồi tụi em không gặp nhau."

Diệp Mi nhìn rõ tia cảm xúc mà cô không thể đoán được xẹt qua mặt hắn. Như Ngọc đứng cạnh hơi cả kinh. Diệp Mi có bạn trai đẹp thế này mà không muốn về với hắn, quả là điên rồi mà.

"Diệp Mi à, tối nay nhà mình có khách từ quê lên, không có phòng thừa, thôi để khi khác nha."

Như Ngọc nở nụ cười khích lệ làm Diệp Mi tức sôi. Dục Nam nhìn hai người con gái đang đấu võ bằng mặt kia mà thở dài.

Bác Khương từ nãy giờ im lặng bỗng cất tiếng.

"Thôi Diệp nhi, nhà Như Ngọc có người rồi, ở lại không tiện, con cứ về nhà đi rồi mấy hôm nữa sang cũng được."

Bác Khương trìu mến nhìn hai đứa. Bà thấy rất hài lòng về Dục Nam. Lễ phép, đẹp trai, nhìn biết ngay là giàu có và bà còn nhìn thấy cả sự yêu thương, cưng chiều trong ánh mắt của hắn dành cho Diệp nhi của bà.

Diệp Nhi tức giận hằm hằm bỏ ra ngoài quán.

"Để cháu trả tiền."

Hắn nhẹ nhàng nói, không lo ngại trước sự tức giận của Diệp Mi. Bà Khương hơi nhăn mặt, hắn không quan tâm tới sự thất thường của con bé sao. Nhỡ nó tức giận mà vào bar làm mấy chén rượu thì...

Bà còn chưa kịp nghĩ đến kết quả sau thì thân hình bốc ra lửa giận đó đã đứng cạnh hắn. Dục Nam hài lòng hôn lên trán cô bé của hắn.

Khương Thái Khê và Như Ngọc cả kinh. Đứa con gái này từ khi nào lại ngoan ngoãn vậy.

Trả tiền xong xuôi, ba người chào bác Khương rồi nhanh chóng bước ra chỗ hai con xe thể thao.

Như Ngọc bỏ về trước, cười khanh khách khi nhìn cái mặt vì giận mà sưng vù lên của Diệp Mi. Còn lại hai người, Diệp Mi chẳng nói chẳng rằng leo lên ghế cạnh tài xế. Không khí im lặng bao trùm xe. Diệp Mi đang nhìn ngoài cửa sổ mưa tầm tã thì bỗng quay sang hắn đang lái xe bên cạnh.

"Sao anh lại là bạn trai tôi?"

Vote, vote, vote!