Chương 11: Cãi lời

Diệp Mi ngước mắt lên nhìn người đàn ông đằng xa. Là Dục Nam. Cô tức giận trừng mắt nhìn hắn. Quá đáng! Rõ ràng biết bọn họ sàm sỡ cô mà khônh biết đường nói đỡ giúp cô thì thôi, ai lại tàn nhẫn mắng cô. Lần này cô không phục.

Cô chẳng nói chẳng rằng lao đến đấm gã dê xồm vừa này một cái khiến gã không báo trước mà lăn đùng hôn mê dưới đất. Quá lợi hại. Diệp Mi thản nhiên nhìn hắn. Mắt hiện lên tia châm chọc. Sao nào cô không nghe lời hắn đấy. Cô thích thế đấy.

Dục Nam mặt trầm xuống.

"Luật lệ trong bar là không được đánh nhau, em dám vi phạm sao. Cho dù là người của tôi, tôi cũng không kiêng nể mà trừng phạt em đâu."

Cô nở một nụ cười diễm lệ, bước qua cái thân xụi lơ của gã kia, cô tiến đến chỗ hắn. Bờ môi mỏng ghé sát vào tai Dục Nam.

"Tình yêu à, sức cám dỗ của tình dục luôn là điểm yếu."

Nói xong, cô chẳng ngại ngùng đặt tay trượt từ bờ vai chắc khoẻ của hắn xuống eo, ngay cạnh nơi kiêu hãnh của đàn ông. Đúng như mong đợi, người Dục Nam căng cứng lại.

Thấy đêm nay chơi chán rồi, cô ung dung bước ra khỏi cửa để lại những ánh nhìn săm soi đằng sau.

"Đúng là yêu nữ mà. Để xem tôi trừng trị em ra sao."

Hắn nhếch môi cười tà mị.

Cái lạnh về đêm bao trọn lấy cơ thể thiếu vải của Diệp Mi. Cô lấy điện thoại ra khỏi chiếc túi xách nhỏ. Tìm trong địa chỉ danh bạ. Đây rồi. Thẩm Như Ngọc - bạn thân cô. Vào phần tin nhắn cô đánh nhanh mấy chữ.

Rảnh không? Đưa tao đi ăn đêm.

Diệp Mi.

Tiếng "ting" đáp lại nhanh chóng.

Ở đâu, tao đón.

Ngọc

Cô lướt tay trên bàn phím chiếc Smartphone. "Quán bar Vọng mộng" nhấn tay vào chữ Gửi, tin nhắn của Diệp Mi đã đến được điện thoại của Như Ngọc.

15" sau

Chiếc xe thể thao đỏ chói như con mãnh thú lao như điên đến trước cửa quán bar. Diệp Mi vội vàng lên xe. Cô biết rằng nếu ở lại có thể sẽ bị người của Dục Nam tóm lại. Nhưng cô cũng thấy lạ, người của hắn sao chậm trễ như vậy. Chẳng nhẽ, hắn để mình đi???

"Bạn thân mến, sống 6 tháng bên tảng băng di động Quan Dục Nam thế nào?"

Cô lười nhác liếc nhìn ngoài cửa sổ.

"Vẫn sống nhăn răng."

Như Ngọc cười vui vẻ, chợt nhớ ra điều gì.

"Thế...chuyện chăn gối ổn thoả chứ?"

Diệp Mi trừng mắt nhìn cô bạn thân. Như Ngọc cười bò trên vô lăng.

"Mình là bạn cậu, cậu có thể cho mình biết số đo thế nào không? Có gì mình không ngại cướp chồng của bạn thân."

Diệp Mi lẳng lặng nhìn ngoài cửa sổ. Đầu nhắc đi nhắc lại từ "số đo" của Như Ngọc. Chắc cũng phải tầm....24cm chiều dài ý nhỉ; khoảng 5 hay 6 cm đường kính. Trời ơi, mình đang nghĩ cái gì vậy!!! Biến thái, quá biến thái.

Thấy cô bạn không nói gì, Như Ngọc tưởng giận bắt đầu quay sang nũng nịu.

"Mình biết rồi, mình xin lỗi...thôi được rồi, hôm nay mình đãi."

Vừa nghe được 2 chữ "mình đãi" Diệp Mi như bừng tỉnh, hí ha hí hửng. Mặt mày nở hoa. Như Ngọc liếc mắt nhìn Diệp Mi căm thù. Lại dính bẫy của con bạn. Số cô thật khổ mà!!!

Chiếc xe dừng lại trước một quán ăn bình dân vô cùng. Trên chiếc biển nhập nhoạng ánh đèn, dòng chữ "Hoắc Nha Sủi Cảo" mờ mờ ảo ảo. Đây là quán sủi cảo mà hai cô bạn đã là khách quen từ bé. Mẹ Diệp Mi rất thích ăn ở đây. Từ đó hai cô nhóc cũng dần thành thói quen, sủi cảo chỉ ăn đây.

"Ngọc nhi và Diệp nhi à, hai đứa vào đây ngồi đi. Lâu lắm mới thấy hai đứa đến ăn đấy. Quên bác Khương này rồi sao."

Đó là Khương Thái Khê, chủ quán. Bà là một người phụ nữ bình dị, theo nghề gia truyền mấy đời bán sủi cảo. Thân hình mập mạp nhanh chóng bê ra hai bát sủi cảo nóng hổi.

"Như mọi khi, sủi cảo tôm."

Bác Khương hiền từ ngồi nhìn hai đứa lao đầu vào đánh chén. Bà không có con nên coi hai đứa như con đẻ của mình vậy.

"Quên bác...ư...làm sao được, cái vị sủi cảo này chắc...ưm...cả đời con không bỏ được mất."

Diệp Mi mất hết hình tượng thục nữ đoan trang, mồm đầy thịt ấp a ấp úng nói.

"Thôi cô nương ăn đi. Ăn uống, mồm miệng con gái ai lại thế."

Bác Khương lấy tờ giấy quệt nước canh trên cằm hai tiểu cô nương nhà bà.

Bỗng từ đằng xa, tiếng động cơ xe thể thao đen tuyền vang vọng khiến họng Diệp Mi như nghẹn cứng. Sao hắn..có thể tìm thấy cô.